Bảo Bối

Chương 24




Ngay trên đường Lâm Thịnh Chi chạy về phủ, trên giang hồ lại có tin tức mới ── võ lâm minh chủ Lâm Thịnh Chi tựa hồ cùng thảm án Nhiếp gia có liên quan. Trong lúc nhất thời, các bản cũ mọi thuyết xôn xao. Mỗi ngày đều có người bị kẻ thần bí giết chết, đầy người đao họa phơi thây hoang dã. Hung đồ ở phụ cận mỗi một người chết đều để lại một câu. Cái gì là Lâm Thịnh Chi lấy Nhiếp gia đao, cái gì là Lâm Thịnh Chi lấy thiên tàm bảo giáp y của Thiếu Lâm tự, cái gì là Lâm Thịnh Chi lại lấy đến vật trấn sơn của môn phái nào đó.

Nhưng này cũng thật trùng hợp, bao gồm Thiếu Lâm tự lẫn mấy đại môn phái cũng đúng là trong vòng vài năm đều lục tục vứt bỏ bảo vật của mình. Chẳng lẽ bảo vật đó quả thật là Lâm Thịnh Chi trộm đi ? Hơn nữa chuyện Nhiếp gia cùng năm bị diệt môn cùng bảo vật các môn phái hình như cũng có liên quan tới Lâm Thịnh Chi. Mọi người vừa nghĩa như thế, không khỏi đánh cái rùng mình. Môn phái bị diệt lẫn các bảo vật vì sao lại có liên quan với Lâm Thịnh Chi? Chẳng lẽ là hắn diệt ?

Chúng nhân đang nóng lên với ý nghĩ tìm kiếm Nhiếp gia đao trong nháy mắt tựa hồ thanh tỉnh , vạn nhất chuyện này đều có liên quan tới Lâm Thịnh Chi, vậy bọn họ cho dù tìm được Nhiếp gia đao thì chẳng lẽ có thể có được sao? Không nói đến có thể dính đến họa sát thân hay không, thậm chí càng có khả năng đưa tới tai ương diệt môn. Vừa nghĩ vậy, trong lòng mọi người đều âm thầm suy tính, bắt đầu nổi lên hoài nghi Lâm Thịnh Chi. Đem toàn bộ chuyện năm đó từ từ ngẫm lại, Nhiếp gia gặp chuyện không may người đầu tiên phát hiện chính là Lâm Thịnh Chi; mà người đầu tiên nói Diệp Địch hạ độc cũng là Lâm Thịnh Chi…

Tóm lại, mọi chuyện năm đó đều là từ nơi của Lâm Thịnh Chi truyền ra. Lúc bọn họ đuổi giết Diệp Địch, Diệp Địch cũng từng kêu oan, nói việc Nhiếp gia không liên quan tới hắn. Phải biết rằng, Nhiếp Chính vừa chết, Lâm Thịnh Chi liền thành võ lâm minh chủ, vài năm này lại độc chiếm võ lâm đại quyền. Liên tưởng đến đây, không ít người đều là một trận run run.

“Hôm nay đã chết mấy người?”

Đùa giỡn với yêu sủng Hải đông thanh của mình, Phan Linh Tước đưa lưng về nô phó hỏi.

“Hồi thiếu gia, vừa mới truyền đến tin tức, hôm nay lại có bốn người bị kẻ thần bí giết chết. Vẫn chết bởi đao họa, chết không nhắm mắt.”

Phan Linh Tước nâng hạ cánh tay, Hải đông thanh giương cánh bay đi, dừng ở trên cây phía trước cửa sổ. Phan Linh Tước xoay người, khóe môi khẽ câu một mạt trào phúng nói: “Ta còn tưởng Lâm Thịnh Chi thực thông minh, cũng bất quá là một kẻ phàm nhân. Hiện tại trên giang hồ tràn đầy nghi ngờ đối với hắn, ta rất ngạc nhiên hắn phải làm sao thu thập đây. Dùng bố khăn xoa xoa tay, Phan Linh Tước đi đến thảng y (ghế nằm) ngồi xuống, tiếp nhận chung trà gia phó đưa lên uống một ngụm, nói: ” Phiền toái của Lâm Thịnh Chi không quan hệ tới ta, ta chỉ để ý Lam Vô Nguyệt có phải còn sống hay không. Trực giác nói cho ta biết, người Nhiếp gia chưa tử tuyệt. Người thần bí này không phải Diệp Địch thì chính là Lam Vô Nguyệt. Ngươi tự mình đi tra chuyện liên quan giữa Lâm Thịnh Chi cùng Nhiếp gia , tốt nhất có thể tra ra chút gì đó.”

“Vâng, thiếu gia.”

Phan Linh Tước nở nụ cười hai tiếng, lẩm bẩm: “Bất quá những người đó chết kiểu này không giống như là lão nhị Diệp Địch buồn chán kia làm ra, ngược lại rất hợp cá tính có thù tất báo của Lam Vô Nguyệt.” Gã híp mắt, “Tốt nhất là y, ta đã chờ đến không kiên nhẫn .”

Nô phó chỉ gật gật đầu, không nói gì. Các tâm phúc của Phan Linh Tước đều biết cố chấp của gã đối với Lam Vô Nguyệt. Trước kia Lam Vô Nguyệt đối với gã cho tới bây giờ đều là không cho chút sắc mặt, nếu không thì là làm như không thấy. Công phu Phan Linh Tước không bằng Lam Vô Nguyệt, hơn nữa lúc đó có Nhiếp Chính hậu thuẫn, Phan Linh Tước vẫn tìm không thấy cơ hội ra tay với Lam Vô Nguyệt. Cuối cùng đợi cho Nhiếp gia ngã xuống, Lam Vô Nguyệt lại sinh tử không rõ, Phan Linh Tước tức giận là điều có thể hiểu.

Nâng tay vẫy lui nô phó, Phan Linh Tước nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ thấy được một vị tuyệt mỹ nhân đối diện gã cười. Ngay sau đó, trong mắt Phan Linh Tước lướt qua ngoan lệ, trong mắt Lam Vô Nguyệt cho tới bây giờ đều không có gã! Vô Nguyệt a Vô Nguyệt, ngươi nhất định phải sống, ta đã khẩn cấp muốn đem ngươi cột ở trên giường hàng đêm cùng ngươi tiêu hồn .

…………

Nhìn thư phòng hoàn toàn bị thiêu hủy cùng với cửa vào mật đạo giống như cái miệng rộng hắc sắc đang trương, sắc mặt Lâm Thịnh Chi muốn có bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm. An Nhược Dao đứng ở phía sau hắn đại khí không dám ra, phu thê mười mấy năm , nàng còn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của phu quân.

Quyền đầu nắm thật chặt, Lâm Thịnh Chi phản thủ liền cho An Nhược Dao một cái tát, cả giận nói: “Ngươi làm đương gia như thế nào?! Ta mang cả nhà hết thảy đều giao cho ngươi, ngươi chính là quản như thế!”

Không nhìn An Nhược Dao đang khiếp sợ cùng trên mặt in hằn rõ ràng năm ngón tay, Lâm Thịnh Chi lại là một cái vung tay huy qua, thân mình An Nhược Dao bay lên dừng ở trên mặt đất tràn đầy tro tàn.

“Lão gia!”

Tam phu nhân Phương Hương cùng tứ phu nhân Đinh Dong Dong đồng thời hô lớn, hai người nâng dậy An Nhược Dao đang hoàn toàn ngây ngốc, Phương Hương nhịn không được nhíu mi nói: “Lão gia! Ngài sao có thể đem tức giận hạ ở trên người tỷ tỷ? Thư phòng lão gia ngày thường không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cũng chỉ là lão gia tự mình thủ , nữ nhân chúng ta làm sao quản được cao thủ trên giang hồ? Lão gia không đi chất vấn bọn thị vệ trong phủ, lại lấy tỷ tỷ đến trút giận, này có đạo lý gì?”

“Đám nữ nhân các ngươi thì biết cái gì!” Lâm Thịnh Chi trong lòng vừa hoảng vừa tức. Mật đạo bị người phát hiện , hắn lại còn không biết người tới là người phương nào. Còn có vàng bạc châu báu trong mật đạo, toàn bộ bảo vật các môn phái hắn tìm rất lớn công phu vơ vét đến trong một đêm toàn bộ không còn!

Ngũ quan Lâm Thịnh Chi thật sâu vặn vẹo cùng nhau, An Nhược Dao giống như lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu của mình, xa lạ khiến trái tim nàng băng giá. Trên mặt rất đau, nhưng cũng không đau bằng trong lòng. Giờ khắc này, An Nhược Dao xem như hiểu được Đông vì sao lại rời đi.

Không có ý thức đến chính mình quá đáng, Lâm Thịnh Chi khắc chế dục vọng giết người lạnh giọng hỏi: “Sau khi lửa tắt ai tiến vào thư phòng?”

Phương Hương cùng Đinh Dong Dong trăm miệng một lời nói: “Chỉ có chúng ta cùng tỷ tỷ tiến vào. Tỷ tỷ nói thư phòng lão gia chắc chắn có rất nhiều thứ trọng yếu, nếu không bị đốt cũng không thể khiến ngoại nhân nhìn thấy, chúng ta cùng tỷ tỷ đem những thứ còn chưa bị thiêu hủy toàn bộ đặt ở trong rương , đặt ở trong phòng lão gia ni.”

Trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện lên sát ý, ba nữ nhân này, không thể lưu.

“Ha ha…” An Nhược Dao nở nụ cười, nàng từ nãy vẫn nhìn Lâm Thịnh Chi, chống đỡ tay hai vị muội muội miễn cưỡng đứng lên. Ho khan vài tiếng, khụ ra ngụm huyết tụ, nàng thản nhiên hỏi: “Lão gia muốn đem ba tỷ muội chúng ta diệt khẩu sao? Lão gia nghĩ rằng còn có thể sót lại cái gì?” Tâm, đã chết.

“Lão gia không ngại tự mình đi nhìn xem đi, nếu lo lắng, liền đem chúng ta đều giết đi.” Không muốn lại liếc mắt nhìn nam nhân này một cái, An Nhược Dao hai tay giữ chặt Phương Hương cùng Đinh Dong Dong, nói: “Chúng ta đi thôi, miễn cho lão gia lát nữa mất hứng lại lấy chúng ta trút giận.”

Phương Hương cùng Đinh Dong Dong cũng đối với thái độ của phu quân mình vô cùng thương tâm, hai người theo An Nhược Dao ly khai.

Nhìn bóng dáng An Nhược Dao, dòng khí thị huyết trong người Lâm Thịnh Chi càng không ngừng hướng lên trên, có người vẫn ở bên tai của hắn nói: “Giết nàng giết nàng giết nàng…”

………………

Vào đêm, An Nhược Dao ngồi ở bên giường khâu xiêm y cho nhi tử, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Không phải không có phát hiện phu quân thay đổi, nàng chỉ là không muốn thừa nhận. Lúc vừa mới nhận thức phu quân, phu quân tao nhã, ôn nhu săn sóc, nhưng bắt đầu từ bảy năm trước , phu quân liền trở nên càng ngày càng vô tình , nhưng nàng không nghĩ tới, phu quân thế nhưng sẽ động thủ đánh nàng.

“Nhị nương…”

Bên tai vang lên thanh âm Tiểu Bảo, An Nhược Dao bưng kín miệng, cúi đầu khóc lên. Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt… Rời đi cái nhà này, Tiểu Bảo sẽ càng hạnh phúc.

Đêm nay, Lâm Thịnh Chi không tới an ủi An Nhược Dao. Mấy thứ An Nhược Dao vì hắn sửa sang lại với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì, chân chính hữu dụng đều là ở mật đạo. Chính là càng có chuyện khiến hắn không nghĩ tới, khi hắn mở ra cửa hình phòng, nguyên bản Nhiếp Chính hẳn là bị treo ở trong thế nhưng không thấy!

“Người đâu?!” Một tay kháp trụ cổ Ách Ba Đà, dòng khí bạo ngược Lâm Thịnh Chi áp chế một ngày hoàn toàn phát ra.

“Ô ô ô…” Ách Ba Đà bị cắt đầu lưỡi liều mạng lắc đầu xua tay, hắn cũng không biết người làm sao lại hư không tiêu thất .

“Ta hỏi ngươi người đâu!” Một tay kia bắt lấy tay Ách Ba Đà lay động, Lâm Thịnh Chi dùng sức. Chợt nghe lộng sát một tiếng, cánh tay Ách Ba Đà bị chặt đứt.

“Ô ô ô! !” Ách Ba Đà đau đến mắt trợn trắng, vẫn chỉ có thể lắc đầu.

“Ngươi này phế vật!” Ném Ách Ba Đà ngã ra thật xa, Lâm Thịnh Chi đi lên trước lại hạ một cước thật mạnh dẫm nát lên ngực Ách Ba Đà. Lộng sát vài tiếng, Ách Ba Đà phun ra mấy khẩu huyết, đoạn khí.

“Người đâu! Người đâu! !”

Kéo lấy thiết liên ở trên vách tường, Lâm Thịnh Chi như điên đem thiết liên toàn bộ túm xuống dưới, rồi mới vung thiết liên đem những thứ có thể phá hủy toàn bộ đập nát.

Tạm thời phát tiết xong, Lâm Thịnh Chi vứt bỏ thiết liên, ở trong hình phòng bắt đầu cẩn thận dò xét. Ách Ba Đà không có lá gan phóng Nhiếp Chính đi ra ngoài, nếu là gã làm, gã đã sớm chạy thoát. Mà Nhiếp Chính lại càng không thể tháo xuống thiết liên tự mình chạy đi, nhất định là có người cứu hắn ra. Chẳng lẽ là kẻ phóng hỏa kia?!

Ở trong hình phòng tra xét nửa ngày cũng không có tìm được dấu vết gì để lại, Lâm Thịnh Chi hổn hển ly khai. Nhiếp Chính chạy thoát, đồng nghĩa với việc chuyện năm đó giấu giếm không được, hắn phải mau chóng tìm được Nhiếp Chính giết chết gã! Nhất định là Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt làm! Nhất định là bọn họ! Lâm Thịnh Chi đầu óc chuyển nhanh, sau khi trở lại phòng mình, hắn đã nghĩ ra làm sao tiên hạ thủ vi cường, tốt nhất lấy cớ là bị người hãm hại!

Đến khi tin tức bất lợi cho mình truyền vào tai Lâm Thịnh Chi, tin tức có người âm thầm hãm hại võ lâm minh chủ, giá họa vu oan minh chủ cũng như gió truyền đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời, mọi người phân không rõ ai thị ai phi, đều bị xoay đến không hiểu ra sao. Lâm Thịnh Chi phát ra chiếu thư võ lâm, nói rõ gần đây mình bị kẻ có tâm hãm hại, trong lòng không thẹn, tùy mọi người đến bình luận; thứ hai, vì tỏ vẻ chính mình trong sạch, hắn nguyện từ chức võ lâm minh chủ, võ lâm cùng cử tân minh chủ; thứ ba, hắn thỉnh mọi người đến phủ nhìn xem thư phòng cùng ốc xá mình bị thiêu hủy, lấy chứng minh chính mình cũng là người thụ hại.

Người thần bí cùng Lâm Thịnh Chi cách không (cách xa) triển khai công kích, chuyện tìm kiếm Nhiếp gia đao tựa hồ không còn là chuyện quan trọng nhất. Lâm Thịnh Chi lại than thở bi thống lên án mạnh mẽ kẻ “có tâm” hãm hại hắn, bộ dáng ủy khuất làm không ít người đều tin tưởng hắn quả thật là bị hãm hại. Tiếp theo, lại có tin tức truyền ra, tửu thủy hôm đó khiến Nhiếp gia bị diệt môn đều là do Lâm Thịnh Chi trù bị , lần này võ lâm nổ tung, chẳng lẽ nói chuyện Nhiếp gia quả thực cùng Lâm Thịnh Chi có liên quan?

Lâm Thịnh Chi bị người thần bí làm cho sứt đầu mẻ trán, bất quá hắn giỏi về diễn trò, hơn nữa nhiều năm quan hệ, rất nhiều tiền bối võ lâm đối với hắn ấn tượng vô cùng tốt, đều đứng ra thay hắn nói chuyện, dù sao người thần bí mỗi ngày đều giết người, thủ đoạn hung tàn, thật sự không thể không làm người ta hoài nghi kẻ này rắp tâm. Lấy lí do thu thập người thần bí, Lâm Thịnh Chi phái ra tứ bát nhân phân công nhau tìm kiếm Nhiếp Chính. Nhiếp Chính bị trọng thương, nhất định sẽ tìm nơi chữa thương, hắn phân phó thủ hạ theo các dược phô ven đường điều tra tin tức. Hắn không nghĩ tới là trước khi Tiểu Bảo đi đã lấy đủ thảo dược, hơn nữa bình dược Phan Linh Tước cho cậu có hiệu quả trị liệu rất tốt, thảo dược mua đến còn thừa một nửa chưa dùng a.

Tháng tám ở Kiến Trữ trấn cho dù đến buổi tối cũng thấu một cỗ nóng bức, đứng ở trên đỉnh, lạnh lùng nhìn cửa sổ lộ ra một dám người đang uống rượu cách đó không xa, Lam Vô Nguyệt đè lại hắc sa mạo. Nhóm người này cũng là hướng về Nhiếp gia đao mà đến, bất quá là một đám ô hợp, nên xuống tay từ người nào ni?

Không cần biết bọn họ vô tội hay không, không cần biết người mình giết có phải đáng chết hay không, với y mà nói, mơ ước Nhiếp gia đao chính là kẻ thù của y. Đại ca đã chết, nhị ca bị trọng thương nay tung tích không rõ. Vật gia truyền Nhiếp gia ở nơi của Lâm Thịnh Chi, chuyện năm đó đã không cần nhiều lời. Chỉ trách chính y vô dụng, không chỉ không cứu được đại ca, thậm chí ngay cả nhị ca cũng không biết tìm từ đâu.

Chạy khỏi rồi y lại tìm nơi ẩn vào, chờ đến khi y đi tìm nhị ca, lại chỉ biết nhị ca bị trọng thương chẳng biết đi đâu. Vài năm này, y một bên chữa thương luyện công, một bên ở chung quanh tìm kiếm nhị ca, lại như dò kim đáy biển, không có đầu mối. Nhị ca sẽ đi đâu? Y không tin nhị ca đã chết.Y cùng đại ca xảy ra chuyện, nhị ca nhất định sẽ chống đỡ sống sót, trừ phi nhìn thấy bọn họ hoặc thi cốt.

Nghĩ đến cái gì, Lam Vô Nguyệt cười lạnh. Lâm Thịnh Chi, nếu ngươi không nói là nhị ca hạ độc, ta sẽ còn tin tưởng chuyện Nhiếp gia cùng ngươi không liên quan. Tính tình kia của Nhị ca, làm cho hắn hạ độc thân nhân của mình, vậy hắn thà tình nguyện độc chết chính mình trước. Lâm Thịnh Chi, ta dù chết, cũng sẽ kéo ngươi cùng đi gặp Diêm La vương.

Ngồi xếp bằng xuống, chậm rãi điều tức nội lực bốc lên trong cơ thể, trong lòng Lam Vô Nguyệt chỉ có một ý niệm trong đầu, báo thù.

…………………..

Lau mồ hôi, Tiểu Bảo nhìn nhìn bản đồ, nhìn nhìn lại chung quanh, thần sắc phá lệ nghiêm túc. Xe ngựa đứng ở dưới bóng râm đại thụ, bên trong xe mát mẻ rất nhiều. Nhiếp Chính chỉ phủ áo choàng ngắn cùng tiết khố, Tiểu Bảo biết quá nóng đối với miệng vết thương không tốt, nên chỉ cho hắn mặc bấy nhiêu. Nhiếp Chính không ngại, hắn hiện tại là Tiểu Bảo cho hắn ăn cái gì hắn liền ăn cái đó, cho hắn uống cái gì hắn liền uống cái đó, cho hắn mặc cái gì hắn liền mặc cái đó. (mầm mống trung khuyển công)

“Bảo, nghỉ ngơi một chút.”

Tiểu Bảo quay đầu hướng Quỷ ca ca ngọt ngào cười, vui mừng nói: “Không sao. Ca ca, chúng ta, sắp đến a.”

Khóe miệng Nhiếp Chính cũng dẫn theo tươi cười, há miệng: “Vất vả , Bảo.”

“Không khổ, không khổ.” Tiểu Bảo đem bản đồ thu hảo, liếc mắt nhìn con đường phía trước một cái, nhìn nhìn lại sắc trời, huy động mã tiên, “Giá!” Hy vọng trước khi trời tối có thể đi vào địa giới Phàm cốc. Bảy ngày trước, bọn họ đã ra khỏi Thang Tuyền trấn, nhưng cậu có làm sao cũng tìm không thấy tòa sơn chỗ giao giới giữa Thang Tuyền trấn cùng Kiến Trữ trấn. Chuẩn xác mà nói, chỗ giao giới giữa hai thôn trấn có ba tòa sơn, cậu không biết cụ thể là tòa nào, chỉ có thể chậm rãi tìm. Hiện tại bọn họ đã tiến nhập sơn lâm, rời xa thôn trấn cùng trạm dịch, Tiểu Bảo khẩn cầu thương thiên gia gia, trăm ngàn trăm ngàn lần đừng cho bọn họ gặp được dã thú hoặc là lục lâm đ*o tặc ── trên thư đều viết như thế.

“Chi chi chi ── ”

Tiến vào sơn lâm cao hứng nhất chính là tiểu Bối, trong chốc lát hái một khỏa dã quả, trong chốc lát hái hai phiến lá cây, trong chốc lát lại hái hai đóa hoa. Tiểu Bảo cũng vui lây a, tiểu Bối lại là động vật từ trong rừng. Hơn nữa ít nhiều có tiểu Bối, cậu có thể hái đến rất nhiều dã quả mới mẻ lại ăn ngon, còn không có độc.

“Chi chi chi ── ”

Bên này, trên tay tiểu Bối ôm ba khỏa dã quả hắc hắc nhảy lên xe, cho Tiểu Bảo một trái, tiểu Bối tự mình ăn một trái, còn có một đương nhiên là cho Nhiếp Chính. Bất quá Tiểu Bảo luyến tiếc ăn, đem trái của mình cũng đút cho Quỷ ca ca.

Trở lại trước mã xa, Tiểu Bảo vừa cầm lấy mã tiên, phía trước đột nhiên thoát ra đến bốn người, mỗi người bên hông vắt một cây đại đao, chợt nghe một người trong đó nói: “Tiểu Quỷ, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, trong rừng này hết thảy đều là của gia gia ta, ngươi vừa ăn vài trái kia, ngươi phải trả bạc.”

“A!” Kinh hô một tiếng, mã tiên trong tay Tiểu Bảo rớt xuống, mặt xoát trắng.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối sợ tới mức tránh ở phía sau Tiểu Bảo.

Thân mình Nhiếp Chính mạnh mẽ chấn động, há miệng: “Bảo, chạy mau!”

>>Hết