Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 1: Lưu manh, ngươi đang nhìn cái gì?




Tương truyền thượng cổ thần giám, là do cổ thánh nhân Phục Hi, mẹ của vạn vật Nữ Oa, hợp cửu châu chi năng sĩ, tứ hải kỳ nhân, hái nhật nguyệt chi tinh, tụ hợp tinh hoa của trời đất, dùng tủy sống Bàn Cổ, dùng máu Phục Hi, hóa hết chín chín tám mươi mốt ngày tạo thành ba bản kỳ thư – Thiên thư, địa thư và nhân thư, mà nghe nói nhân thư thì được để lại trên nhân gian.

"Nói, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai? Ta* ( nguyên bản là ‘cô’ nhưng Lãm sẽ đổi thành ‘ta’ cho dễ nghe, cô, cô, nhức đầu >"< nhất định phải đem hắn băm thây vạn đoạn, lăng trì xử tử!" Nam tử gắt gao bóp chặt cái cổ thanh mảnh trắng nõn của nữ tử, hai mắt tức giận đến hằn đỏ trừng mắt nhìn nàng.

Nữ tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên cường, tâm đã bị tổn tương vỡ vụn, khó khăn từ môi đỏ phun ra một câu: "Vương.. Còn làm việc đó sao? Trong lòng của người chưa từng có ta, những chuyện này đối với người mà nói thật sự quan trọng sao?"

Nữ tử nói xong rủ mắt xuống, nước mắt nhiễm lên làm lông mi ẩm ướt, nữ nhân của hắn nhiều không kể xiết. Nàng chỉ là một trong số rất nhiều nữ nhân, trả giá nhiều thì sao, nàng đạt được là cái gì?

"Tiện nhân, vậy đừng trách ta vô tình!" Thanh âm của lạnh hắn giống như hàn băng ngàn năm, hai tròng mắt đỏ chợt lóe lên, lực đạo trong tay không chút do dự tăng thêm, chỉ nghe ‘két’ một tiếng, nữ tử liền vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.

Nam tử lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, nàng là nữ nhân hắn tự mình sắc phong Vương Hậu, nhưng lại có thể không cam lòng ở hậu cung, tư thông với nam nhân khác, không ngờ được miệng của nàng đủ cứng rắn, lại có thể tình nguyện chết cũng không bằng lòng khai ra danh tính nam nhân kia, hừ, đừng tưởng rằng như thế thì hắn sẽ không tìm ra gian phu kia là ai!

Nơi này là Ôn Tuyền trì tự nhiên chuyên dụng của hoàng gia, không có mệnh lệnh của vương thượng, bất luận là kẻ nào cũng không được bước vào nửa bước, mép hồ đột nhiên xuất hiện một đôi tay trắng như ngọc trong bụi rậm, Đỗ Hân Vũ gian nan từ trong nước bơi lên, nhưng hình như Ôn Tuyền này, trong nước ấm áp, khiến nàng cảm thấy càng lúc càng vô lực, nín thở một hơi, liền thử thoát khỏi mặt nước.

"Soạt – Soạt" Đỗ Hân Vũ ngã ngồi ở trên bờ há mồm thở phì phò, hoàn toàn không phát hiện tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm, trong lúc nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía thì bị một màn trước mặt làm kinh động, khiến nàng đông cứng nuốt một ngụm nước bọt.

Một nam nhân đang gắt gao bóp chặt cổ một nữ nhân, nữ nhân kia quần áo hỗn độn, bên miệng còn có một vết máu, xem ra sắp bị nam nhân kia bóp chết, giờ phút này, cặp mắt nam nhân kia đầu tia máu, đang sắc bén bắn về phía nàng, sợ tới mức kinh hoàng lớn tiếng hô lên. "... Giết người... Giết người...!"

Thân thể liền kích động lui về phía sau, không nghĩ tới một lần nữa lại rơi vào trong Ôn Tuyền trì phía sau, ừng ực ừng ực, đã uống vài ngụm nước Ôn Tuyền, có lẽ là bởi vì rất hoảng sợ, trong lúc nhất thời khiến nàng quên mất bản thân biết bơi.

Nam nhân đang thừ người tỉnh lại, buông tay ném tiện nhân kia qua một bên,đi đến bờ Ôn Tuyền, tay chụp tới, liền cứu được mạng nhỏ của nàng. " Loại ao này cũng có người có thể chết đuổi sao?"

Hân Vũ toàn thân ướt đẫm đứng ở trước mặt hắn, nam nhân kia tràn ngập tò mò cùng dục vọng, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, nàng từ đâu tới đây, Ôn Tuyền trì này căn bản không thông với bên ngoài, vì sao nàng lại xuất hiện ở trong hồ, còn cả cách ăn mặc khác lạ nữa, nhìn thế nào cũng không giống là người Phong Thành quốc, mà giống như địch quốc phái tới làm gian tế hơn!

"Oa... Lưu manh... Sắc lang, ngươi đang nhìn cái gì?" Hân Vũ toàn thân ướt sũng, dáng người chữ S như ẩn như hiện, dưới tình thế cấp bách, nàng vung tay tặng cho hắn một cái tát.

Nam nhân vuốt má đau, tiến lên nắm lấy nàng, trực tiếp đè nàng cuống mép hồ giận dữ nói: "Từ trước đến giờ không có nữ nhân nào dám đánh ta, ngươi là người đầu tiên! Nhưng ngươi có biết đánh ta hậu quả là gì không?"