Bạo Chúa

Chương 33: Nàng mèo cái bướng bỉnh (2)




Đúng như dự đoán của Kat, buổi chiều khi họ đến gặp tướng quân để phân chia tổ, tướng quân đã dùng lời lẽ nhã nhặn để tách họ thành một đội đặc biệt. Dùng tên hoa mĩ thì gọi là đội cứu hộ linh hoạt, tức là họ sẽ lang thang không cố định ngoài vùng trống, khi thấy pháo hiệu thì lập tức tới cứu viện.

- Các bạn là những cá nhân xuất sắc nhất mà ta từng gặp, đặc biệt là ngài Johny đây! Còn trẻ như vậy mà ngài đã có sức chiến đấu ghê gớm như vậy, thật sự là vô tiền khoáng hậu! Ghép hai vị vào một đội tuần tra thì quả thật là lãng phí, cho nên ta quyết định phá lệ thành lập một tổ tuần tra cơ động, và Johny sẽ là đội trưởng đội đó. Từ nay về sau, chỉ những cá nhân xuất sắc nhất mới có quyền hưởng quyền lợi vinh quang là được gia nhập đội ngũ này. Mọi người cho một tràng pháo tay nào!

Phiên dịch theo tiếng người thì đó là "cút đi hai đứa bây phá rối! Tao cho chúng mày một cái tên, không có quyền lợi gì, tháng sau cút khẩn cấp!".

Được tự do phát huy sức mạnh, cái này là chuẩn đặc quyền của mấy anh nhân vật chính trong tiểu thuyết tự sướng còn gì? Vừa không bị đồng đội tranh ăn, vừa thoải mái triển lộ thân thủ? A ha ha ha! Nếu như có người nào nghĩ như vậy, thì sẽ chết rất thảm!

Đầu tiên là về thể lực. Cứ giả định Johny có võ công cái thế như dế mèn phiêu lưu ký, thì hắn đánh được bao nhiêu lâu? Nên nhớ một trận chiến không giống như bấm nút chơi điện tử, mà kể cả là chơi điện tử, nếu như vượt quá ba tiếng, mức độ tập trung sẽ giảm cực mạnh so với lúc ban đầu! Cho hắn cầm dao chém một trăm người đứng yên, chém đến người thứ ba mươi thôi là tay bắt đầu chuột rút, còn vũ khí của hắn không biết có trụ nổi tới lúc đó luôn không!

Kế tiếp là võ thuật. Phải, nếu chém một trăm người đứng yên đã là một vấn đề, vậy thì chém một trăm con quái vật khát máu chỉ nhăm nhăm chực chờ giết mình? Ha ha, nghĩ mình là Kiều Phong hả? Mà chính ra Kiều Phong cũng tí nữa thì quỳ nếu không có cha mình ra cứu.

Rồi tới tinh thần. Con người có giống dã thú, có thể chém giết tính mạng mà không chớp mắt? Không bao giờ! Tiếng xương gãy, tiếng la hét thảm thiết trước lúc lâm chung, máu nóng bay tứ tung sẽ là những cú nện trời giáng vào cái tâm hồn yếu ớt của chúng ta. Những kẻ còn sống sẽ học cách tự bảo vệ bằng cách đắp lên một bức tường tâm lý thật dày, thật vững, và đó là lí do họ trở nên vô cảm, máu lạnh, ít nói là vậy. Nếu như một kẻ vừa lầm lì ít nói trên chiến trường, vừa hồ hởi vui tươi với người nhà, xin chúc mừng, hắn đã bị tâm thần phân liệt rồi, cần mau chóng đi điều trị đi!

Những kẻ không kịp xây nên bức tường, hoặc bức tường có những khe hở, sẽ dẫn tới tinh thần tan vỡ. Nên biết có khoảng một phần ba số lính Mỹ sau cuộc chiến Việt Nam bị khủng hoảng sau sang chấn! Con người không được sinh ra để giết lẫn nhau, và vì thế hình phạt cho hành động đó thường vô cùng tàn khốc!

Một mình ngoài cánh đồng hoang vu, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trừ một màu xám xịt, và những con quái vật chăm chăm chực nhảy vào ăn thịt mình, sẽ khiến cho tâm lý lúc nào cũng phải ở trạng thái căng thẳng cực độ. Nếu như các đội tuần tra khác chỉ đi tuần theo lộ tuyến chỉ định, hết nhiệm vụ được về nghỉ, thì Johny và Kat sẽ phải chạy long nhong ngoài này từ sáng cho tới ca tuần tra cuối cùng của buổi chiều. Quả là một "ưu đãi" tuyệt vời!

Nhìn lại những nhân vật chính vào rừng tu luyện một mình, ba bốn năm sau ra cân cả thế giới mà xem! Theo quy tắc tâm lý học, phần lớn các nhân vật chính này đều tiềm ẩn nguy cơ thần kinh... à mà khoan, bọn họ đều bị thần kinh mà! Dựa vào cái cách bọn họ hành xử thất thường, đối với gái thì giảm trí tuệ, kẻ thù nhìn thấy thì tự động lao lên hiến mạng là hiểu!

Nói tóm lại, nếu như một người giỏi hơn lớp một chút, người đó là thiên tài, thầy cô bè bạn đều quý mến. Nếu một người giỏi hơn lớp rất nhiều, thật đáng tiếc, các thầy cô không dám dạy vì sợ bị bẽ mặt, còn bạn bè sẽ cô lập kẻ này vì không thể theo kịp nổi! Người ta nói thiên tài thường cô độc chính là vậy! Và thằng ngốc Johny vừa tự tay cắt cổ mình! Tất nhiên Kat không quan tâm hắn, nhưng khổ cái cô đang cùng chung thuyền với thằng này, hắn tự đục thuyền thì cô cũng chết!

Kat tức giận đá hòn sỏi bay véo vào làn Sương mù, phía sau là Johny, mặt tràn đầy nịnh hót cùng hối lỗi, sau lưng xách theo thực phẩm. Bọn họ đang tạm cắm trại tại... ở ngoài này thì chẳng có cách nào phân biệt vị trí nếu như không có la bàn, vì phía bên ngoài ranh giới chỉ có mặt đất vàng bằng phẳng và Sương mù xám xịt. Cắm trại đâu cũng thế! Đằng sau họ là hai chiếc xe bay, nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Như đã nói, bọn họ là tiểu đội đặc biệt, vừa có nghĩa vụ cứu viện các đội tuần tra khác, vừa có nghĩa vụ - dùng lời văn hoa mỹ của tướng quân là "giám sát mức độ trung thực của các tổ tuần tra", nói ngắn gọn chính là các đội khác tuần tra một khu vực, các ngươi tuần tra toàn bộ! Tất nhiên bản tướng quân là người có đức độ, sẽ tặng cho mỗi người một chiếc xe bay, thật quá hào phóng phải không? Không cần cảm ơn, ta là người tốt, oa ha ha ha!

- Cô vẫn còn giận à?

Kat mím môi cau mày, lấy thanh kiếm ngắn chọc lia lịa xuống đất, như thể đó là cái bản mặt Johny vậy.

- Thà anh đừng nói tôi còn đỡ bực mình!

Lược bỏ mười nghìn chữ chửi bới! Johny toát mồ hôi, đúng là phụ nữ luôn luôn có sẵn thiên phú "giao tiếp" trời sinh, đàn ông không bao giờ có thể cãi lại được!

Chợt cả hai dừng lại. Kat nhíu mày, rút nốt thanh kiếm còn lại ra, tiến vào tư thế phòng thủ. Johny cũng cong người, hai tay đưa về phía trước. Họ nghe thấy tiếng dã thú gào rú, cùng tiếng phụ nữ rên khe khẽ!

Cả hai nín thở, nhón chân lại gần hướng âm thanh. Theo như Tòa Thành Trắng thí nghiệm, thì từ thế giới khác sang đây chỉ cần bị Sương mù bao phủ là xong, nhưng từ đây sang thế giới khác thì phải tiến vào Sương mù ít nhất hai mét, cho nên nếu như đi cẩn thận thì họ sẽ không dễ gì bị Sương mù cuốn đi. Không biết nguyên do tại sao nhưng Sương mù ở Tòa Thành Trắng vẫn cứ duy trì trong một phạm vi nhất định, thành ra không sợ trường hợp Sương mù đột ngột cuốn tới lôi đi tất cả.

Có một con chó - hoặc chính xác hơn là một sinh vật giống sói, rất to, gấp đôi người trưởng thành, đang vui vẻ gặm cánh tay phải của người phụ nữ nằm phía dưới nó, đồng thời không quên vận động kịch liệt nửa thân dưới của nó va chạm "tình cảm" với nửa dưới của cô nàng! Kat cau mày. Cô gái này người be bét hết cả, mặc dù miệng phun máu chứng tỏ vẫn còn sống, nhưng cũng không sống lâu được nữa! Cô phân vân không biết có nên liều lĩnh tấn công sinh vật này, hay lặng lẽ rút lui. Suy cho cùng tấn công nó lúc này cũng không có giá trị nhiều lắm!

- Khốn kiếp, cút mau đồ quái thú!

Tâm Kat chìm xuống. Không cần quay lại cô cũng biết thằng ngốc này đang lao tới! Chẳng lẽ hắn không bao giờ cân nhắc lợi hại sao? Kat thở dài khi nhìn thấy Johny dùng song phi cước đá vào lưng con sói. Nó rú lên đau đớn, nhả con mồi của mình ra, quay lại gườm gườm cả hai.

Con sói nhào tới, há miệng tanh ngòm hướng về phía Johny. Trong tiềm thức nó, sinh vật hai chân này vừa đánh nó rất đau, cần diệt trừ gấp. Johny cười khẩy, tay phải co vào sát hông, sau đó vặn người đấm thẳng, chuẩn tư thế quyền anh!

Con sói hơi nghiêng đầu né cú đấm, ngoác miệng cắn vào cổ hắn. Nhưng một lưỡi kiếm sắc đã chặn cú đớp đó lại! Kat kịp thời xuất hiện giải vây! Johny biết điều đó nên hắn không cần né tránh, vì thế khi hàm răng con sói bị lưỡi kiếm chặn lại, hắn nghiêng người sút một cú thật lực vào sườn trái của con sói. Crắc, xương nứt!

Hiệp giao phong đầu tiên, phe người thắng!

- Không sao chứ?

- Ha ha không sao... mẹ nó, chân trái tôi giờ mỏi nhừ rồi!

Kat nhìn lưỡi kiếm có chút cong vẹo của mình, mày ngài khẽ nhíu. Nhưng con sói không cho họ thời gian thở dốc. Nó chạy hùng hục bằng bốn chi, sau đó nhảy chồm lên.

Chân Johny còn hơi tê tê một tí, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều. Hắn nghiêng người, định dùng một cú đá xoay chân để đánh bay con sói từ trên không. Kat cũng móc ra hai chiếc dao ám khí, ném vào đùi sau và mắt của con sói. Một khi đang ở trên không trung, trừ phi đã có chuẩn bị trước, ví dụ như lấy đà xoay xoay v...v, bằng không bạn sẽ trở thành bia thịt di động cho người ta bắn. Đấy là lí do tại sao võ thuật đương đại rất hạn chế các chiêu thức "bay bay" là vậy.

Con sói liếc mũi dao, sau đó há miệng ngoạm lấy con dao nhắm vào mắt. Con dao còn lại cắm vào bắp đùi sau của nó, nhưng không đâm quá sâu. Bắp thịt rắn chắc của nó đã chặn lưỡi dao tiến thêm một bước.

Đồng thời nó dùng chi trước cào một cái. Kat và Johny có thể nhìn thấy có thứ gì đó trong suốt lướt đi trong không trung, ánh sáng xuyên qua nó bị bẻ cong, gây ra tình trạng giống như thể có một khối chất lỏng kì dị đang đập về phía Johny vậy. Nhưng hắn đang lơ lửng giữa không trung! Thằng này rốt cuộc bị ai dạy kỹ thuật chiến đấu vậy? Nghĩ đây là truyện thiếu niên tràn ngập nhiệt huyết à?

Kat không kịp nghĩ ngợi nhiều, vung chân đá nghiêng vào sườn Johny. Cú đá vừa đủ để Johny bay khỏi phạm vi công kích. Một tiếng két rõ to vang lên. Giống như tiếng móng vuốt cào vào sắt vậy.

Miếng bọc ống đồng bằng thép của Kat đã bị vạch ra ba vết cắt sâu hoắm, máu chảy ròng ròng, ẩn ẩn lộ ra màu trắng. Chân trái của cô coi như phế! Cơn đau nhức nhối xộc lên não Kat, nhưng bị cô dùng ý chí sắt đá chèn xuống. Nhờ người cha khắc nghiệt "bồi dưỡng", nên khi tiến vào trạng thái chiến đấu, Kat có thể dùng gấp đôi khả năng tập trung so với người thường. Toàn bộ các giác quan được phát huy hết công suất, nhưng riêng cảm giác đau lại bị chèn ép. Ở trạng thái này Kat có thể dễ dàng nghiền nát một trung đoàn chính quy chỉ với một con dao! Nhưng cái giá phải trả của việc ép xung não bộ và cơ bắp là cô sẽ tàn phế trong vài giờ kế tiếp, đồng thời do cảm giác đau bị áp chế, nên rất có thể cô sẽ vô tình gây ra những vết thương cho bản thân.

Có điều trong năm phút này, Kat hoàn toàn nở rộ, như một bông sen rực rỡ, nhưng là một bông sen tử thần!

"Chân trái bị tổn thương nghiêm trọng, không nên dùng nó làm chân trụ. Đề nghị áp sát chiến đấu!"

Một thuật ngữ phổ biến trong giới võ học là "phá chiêu". Nó không phải là đối phương ra đòn, bản thân đỡ xong phản đòn. Phá chiêu là đoán trước đối thủ định làm gì, sau đó áp chế không cho hành động đấy tiến hành thuận lợi. Lấy ví dụ như đối thủ định rút kiếm khỏi vỏ? Nếu như bị đánh trúng vào cán kiếm, liệu kiếm có thể rút ra? Tất nhiên để làm được điều đó, cần có khả năng dự phán kinh người, cùng với tốc độ ít nhất tương đương với đối thủ. Chứ não phản xạ như thần mà cơ thể không theo kịp thì cũng vứt!

Ở trạng thái nở rộ, có thể hình dung cuộc chiến giữa Kat với con sói như sau. Bất cứ khi nào con thú định vung chân lên cào, Kat đâm vào mu bàn chân nó trước, bị đau sẽ khiến nó hủy bỏ suy nghĩ đó. Mỗi khi nó định há miệng cắn, miệng còn chưa kịp mở đã bị đầu gối nện vào cằm. Nếu nó muốn lui lại, Kat tiến theo như hình với bóng, tiếp tục áp chế không cho nó thoát.

Nhưng Johny đứng ngoài quan sát cũng nhận ra một chuyện! Đó là Kat thiếu khả năng kết thúc trận chiến này. Đối thủ quá mạnh, khiến cho cô phải sử dụng các biện pháp phá chiêu, chứ không phải kết liễu, vì kết liễu không nổi! Nếu như cô có thể nở rộ lâu, thì con sói sẽ bị Kat mài đến chết, nhưng trong năm phút mà có thể giết một cỗ xe tăng có khả năng chém rách cả không khí gây ra sát thương? Hoang tưởng! Kat thua là điều chắc chắn. Ấy là nếu cô chỉ có một mình...

Johny sau vài giây sững sờ, thán phục trước kiểu chiến đấu đầy "nghệ thuật", chợt tỉnh ngộ, lập tức gia nhập cuộc chiến. Hắn chạy sườn trái, chỗ rạn xương của con thú dữ ban nãy, hơi hạ thấp trọng tâm, tay trái từ trạng thái co cứng đột ngột phóng ra như một quả tên lửa.

Trong quyền anh, có một kĩ thuật đấm nhanh biến thể, gọi là đấm nhanh siêu nặng. Về cơ bản, những cú đấm trong quyền anh thường "hụt trớn", tức là đấm xong còn đẩy đi một đoạn. Theo nghiên cứu, những cú đấm đó sẽ mất một phần lực do bị biến thành trạng thái "đẩy". Nhưng nếu như cú đấm đó, ngay khi chạm mặt mục tiêu, lập tức dừng lại, hoặc thu tay về? Trong một vài tích tắc ngắn ngủi, toàn bộ lực từ cú đấm sẽ truyền toàn bộ vào thân thể kẻ địch, không lãng phí bất cứ một điểm sức mạnh nào. "Đấm đau như ong chích", đó là cách người ta mô tả cú đánh nhanh của Ali, vua quyền anh thời bấy giờ. Sau này các võ sĩ phát triển thêm cú đấm này bằng cách hạ thấp trọng tâm khi cú đấm đang bay ra, và lập tức nâng trọng tâm lên khi cú đấm "dừng lại". Lúc này lực thậm chí còn kinh khủng hơn cả kỹ thuật ban đầu!

Tại sao lại như vậy? Điều này là do năng lượng bị chuyển hóa liên tục. Từ trạng thái nghỉ, cánh tay đạt tới vận tốc cực đại trong thời gian siêu ngắn, rồi trong một khoảnh khắc siêu ngắn không kém, nó bị "hãm phanh"! Kết quả là năng lượng theo quán tính sẽ "bùng nổ", và bùng nổ bên trong kẻ địch, gây ra hiện tượng "ong chích". Với tố chất của Ali có thể "ong chích", vậy thì tố chất phi nhân loại của Johny sẽ xảy ra tình huống gì?

Toạc!

Toàn bộ khung sườn trái con sói nổ tan tành. Nội tạng, xương vụn, máu cùng thịt nát bay tung tóe khắp không khí. Con sói trợn trừng mắt. Trong cặp mắt vàng nâu vô hồn đó tràn ngập không cam lòng cùng khó hiểu. Tại sao kẻ đứng hai chân kia có thể thổi bay toàn bộ sườn trái của nó chỉ trong một nốt nhạc?

Đây là một trong những con át chủ bài của Johny sau nhiều tháng luyện tập ở đấu trường. Sở dĩ nó gọi là át chủ bài, không phải bởi vì nó rất mạnh, mà bởi dùng xong thì sẽ tiến vào cục diện ngươi sống ta chết! Hãy nhìn cánh tay trái của Johny, lúc này rách nát te tua, máu phun ròng ròng, xương lộ ra trắng ởn.

- Còn bao nhiêu phút?

- Bốn phút! Vừa kịp!

- Tốt! Mang theo con sói, nó sẽ là bằng chứng hữu hiệu!

Cả hai hì hục đem xác con sói buộc vào hai sợi dây thừng nối tới hai chiếc xe bay, sau đó lên xe phóng hết tốc lực về trại lính.

Để hiểu rõ hai đứa này đang âm mưu cái gì, thời gian cần tua ngược lại ngày hôm trước!

- À thực ra còn một cách!

- Mong nữ hiệp chỉ dạy!

- Chỉ dạy cũng không có gì, nhưng phải có điều kiện!

Và thế là vì mạng sống, Johny đành kí một hợp đồng tràn đầy những điều khoản bất công - mà hắn tự cho là.

- Chúng ta cần bị thương. Thương nặng! Không đến mức cửu tử nhất sinh phải đưa ngay về Ouro chữa trị, như thế thì thật vô nghĩa! Nhưng phải là vết thương đủ nặng để khiến chúng ta có cớ xin nghỉ!

Nói đến đây lại phải giải thích. Công nghệ chữa trị thần thánh của Ouro chỉ có duy nhất trong con tàu vũ trụ đó mà thôi. Nó đến từ một thế giới có nền văn minh siêu phát đạt, và phi công của nó, sau khi đã bị moi hết giá trị, đã trút hơi thở cuối cùng. Tòa Thành Trắng rất cố gắng phục chế công nghệ này, nhưng mà vẫn không có tiến triển gì. Khoảng cách giữa hai nền văn minh còn lớn hơn cả bảo con kiến hiểu được con mèo của Schrodinger vậy!

Đối với các trại lính ở ngoài, Tòa Thành Trắng cung cấp thuốc men dược phẩm, nhưng cũng chỉ là hàng tương đối tốt, ví dụ như tăng tốc độ phục hồi vết thương, liền xương vân vân. Chứ những thứ hư cấu như Thánh dược? Ha ha ngươi là ai?! Lên phó tướng đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp!

Vậy nên kế hoạch của Kat là tìm một đối thủ tương đối mạnh mẽ, đánh chết, trong lúc chiến đấu không cẩn thận bị thương - đừng đùa, trại lính có máy ghi chép các hành động của đội tuần tra ở ngoài này đấy, cố tình chịu đòn sẽ chỉ đổi được cọc thiêu sống mà thôi. Mà nhắc mới nhớ, có máy quay, liệu có đội tuần tra nào dám không trung thực không mà cần đội cơ động "kiểm tra"? Thế mới nói, nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại, cấm có sai!

Quả nhiên, khi viên tướng quân nhìn thấy cẳng tay tàn tạ của Johny, cùng với ống chân te tua của Kat, đành tím mặt cho phép họ nghỉ phép mười hôm!