Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tính cách Quý Thi dở hơi thật, nhưng thi thoảng vẫn có chút đáng yêu, thường xuyên điên khùng đùa giỡn tôi ở một số phương diện, nhưng trên giường thì vẫn rất sẵn lòng thỏa mãn vài yêu cầu nho nhỏ của tôi, tạm thời coi là đáng yêu ha.

Ví dụ như khi tôi yêu cầu hắn: “Anh làm cho em động tác bay giữa ngân hà đi!”

Vật kia của Quý Thi vẫn còn trong thân thể tôi, hắn sảng khoái (ý là vừa thoải mái vừa nhanh) gật đầu, sau đó rút đồ chơi kia ra, đột nhiên ôm tôi qua lưng, tôi “ôi ôi” hỏi anh làm gì thế, hắn mở hai cánh tay tôi, sau đó đâm vào từ sau lưng, da gà da vịt của tôi như đang sôi trào!

Đây không phải là bay giữa ngân hà của Jack và Rose! Tôi quên hắn là cặn bã của thế giới 2D!

ct-kate-winslet-titanic-rose-jack-20160203

Với động tác này tôi gần như ngồi trên tiểu Quý Thi, đại Quý Thi thì sung sướng muốn chết, thế nào cũng không chịu cho tôi xuống, còn thở ồ ồ nói: “Cục cưng, động tác bay giữa ngân hà này anh thích!”

Cả người tôi sắp bị hắn dày vò mềm nhũn, chỉ nghe thấy tiếng hừ hừ sau tai, không hổ là ca sĩ, thanh âm thiệt sự miên man…

Sau đó hắn cũng chơi đến kiệt sức, mới bỏ qua cho tôi, còn không tha tôi sợ tôi sắp tè ra mất, thế thì Quý Thi phải cười ra cơ bụng.

Xong rồi Quý Thi nằm xuống, áp trên người tôi hôn mũi tôi, tôi đã quá quen với động tác gà con mổ thóc của hắn, dịch đầu sang bên cạnh, cắn một miếng trên mặt hắn, Quý đại gia lập tức cau mày xin tha: “Cưng nhẹ một chút, anh còn phải ghi hình, đừng để lại dấu răng…”

Tôi liền nhẹ hơn, hôn vết đậu mùa trên mặt hắn: “Lòng chảo cũng đọng nước.”

“Đó là mồ hôi của anh!”

“Ai bảo, Ngũ Đại Hồ cũng chỉ thế này thôi!”

(*) Ngũ Đại Hồ là năm hồ lớn nằm trên hay gần biên giới Canada–Hoa Kỳ.

Quý Thi cười không ngừng, ngồi dậy gào về phía cửa sổ: “Các ngươi tạo ra ta có bao nhiêu nỗ lực hả ——”

Tôi ôm cổ kéo hắn xuống, lại hôn lông mày hắn, cắn mũi cắn miệng hắn, quai hàm dái tai, tôi vờ như rất si mê, kỳ thực trong lòng rất tức giận, tôi cũng muốn thượng mỹ nhân, người ta thân thể trần truồng nằm trước mặt mà tôi chỉ có thể nhìn không thể ăn, quá tàn nhẫn!

Sau đó tôi vùi đầu chui vào trong ngực hắn, Quý Thi mệt mỏi nói cưng làm gì thế, sau đó bất thình lình rên rỉ ra tiếng.

Tôi cắn ti hắn, ha ha.

Lần này cuối cùng cũng có một chút cảm giác đòi lại, tôi cảm thấy mình cũng không mấy thua thiệt.

Nhưng mà dáng vẻ rên rỉ của Quý Thi khiến tôi không khống chế được…

Sau đó chúng tôi cùng ngồi dậy, nhìn phía dưới của tôi, không đúng em nhìn là được rồi, anh cứ nhìn chằm chằm làm gì, tôi nói tiền bối anh có thể quay lưng đi không, Quý Thi ngẩn ngơ hỏi: “Cưng thích nghe anh rên rỉ?”

Tôi gật đầu: “Thích.” Lúc này tôi cảm thấy mình rất trung thực.

Quý kim chủ nghĩ ngợi nói: “Vậy sau này anh cố gắng rên rỉ cho cưng nghe.”

Má ơi lần này sao lại hào phóng như vậy? Tôi nhất thời cảm thấy kim chủ này có thể đạt 70 điểm (nhưng đạt chuẩn là 150).

Vừa dứt lời Quý Thi liền hai tay nắm thằng nhỏ của tôi.

Tôi cũng phải quỳ xuống gọi hắn là ông nội.

“Đừng, để em tự làm…”

Quý Thi không thả ra, hắn cầm thứ nóng hổi của tôi, bỗng nhiên như diễn hí khúc rên rỉ một tiếng thật dài.

Lần này không chỉ có thanh âm, còn có biểu tình, là loại biểu tình vừa đẹp lạnh lùng vừa phóng đãng, sau đó hắn cũng cứng…

Lúc Quý Thi cố ý dùng biểu tình đó rên rỉ với tôi, tôi thật sự, cảm giác cả người cứng như bê tông cốt thép!

Sau khi làm xong Quý Thi không quên nói chuyện tâm sự, nằm nghiêng trên gối, cười với tôi: “Nếu cưng muốn nói thật, vậy anh hỏi cưng đáp, dám nói dối anh làm cưng.”

Mỹ nhân này một chút không có tự giác của mỹ nhân, vậy mà có thể sử dụng mặt mày vui vẻ HELLO KITTY nói ra lời không biết xấu hổ như vậy. Nhưng tôi cảm thấy hơi sai sai, tôi nói là tâm sự, không phải nói thật đại mạo hiểm nha.

“Sao cưng chạy đến nhà hàng Nhật Bản kia ăn cơm?” Quý Thi đã bắt đầu hỏi.

“Anh nhìn lén weibo của em?!”

“Làm cưng nhé.”

Tôi nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn, thực tế đã sớm ngoài cứng trong mềm, tôi cũng không muốn hắn phải xấu hổ, liền thành thật khai báo: “Bọn em chúc mừng debut, năm người cùng đi ăn, chế độ AA*.”

(*) AA là Algebraic Average. Có nghĩa là trong một bữa ăn chia tiền ra rồi mọi người góp chung để trả.

Quý Thi gật đầu, dáng vẻ tổng tài hiếm có, khiến tôi nghĩ tới các kim chủ trong tiểu thuyết showbiz. Trước mặt người ngoài, Quý Thi lúc nào cũng mang dáng vẻ đại thiên sứ cute thân thiện, chỉ có trước mặt tôi mới vênh mặt hất hàm sai khiến. Tôi nghĩ đến Pean, không biết lúc gã với Trương công tử ở cạnh nhau có phải cũng bị hố thế này không.

Quý Thi ngẫm nghĩ: “Ai đề nghị đến đó ăn?”

Mẹ nó cái vấn đề này sao tự nhiên sắc bén như vậy? Tôi trấn định nói là sau khi thương lượng thì mọi người cùng nhau quyết định.

Quý Thi cho tôi một mắt đao: “Cưng nghèo thế mà cũng chịu? Không hết sức phản đối? Bảo cưng mời anh bữa cơm cưng còn ưỡn ẹo không nỡ bỏ tiền, đi ăn với anh em rộng rãi vậy ha.”

“Bọn em bốn phiếu đối lập với một phiếu.” Tôi xoa mũi, lười giải thích với hắn.

(Đoạn này bốn bạn đồng ý đi ăn lẩu, mình bạn Pean không muốn ăn lẩu. Tiếu Đồng lười giải thích khiến Quý Thi hiểu lầm.)

Quý Thi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên có chút lúng túng xoa má, nói: “Biết rồi. Sau này cưng không có tiền tiêu thì nói với anh, đừng có mất mặt như vậy.”

“…”

Nội tâm của tôi gần như tan vỡ.

“Tốn bao nhiêu tiền?” Quý Thi hỏi tôi.

“Chế độ AA, cũng không hết bao nhiêu, anh miễn vụ nhà hàng nước Pháp cho em là được.”

Quý Thi gật đầu.

Dáng vẻ xấu hổ xin lỗi của hắn thiệt là đáng yêu, tôi thầm nhủ trong lòng.

“Em nói nè Quý Thi…”

“Chờ đã,” Quý Thi giơ tay lên ngắt lời tôi, “Để anh nghĩ xem còn gì muốn hỏi.”

Em thật sự không nên tâm sự với anh, cứ như bị thẩm vấn. Tôi bỗng nhiên nghĩ, nếu như ngày nào đó Quý Thi nói thật, vậy thì vấn đề tôi muốn hỏi quả thật rất nhiều. Ngày mai phải lấy sổ viết sẵn, nếu không đợi đến lúc có cơ hội mà tôi quên mất thì thiệt lãng phí.

“Đúng rồi, FIGHTING các cưng bao giờ chính thức debut?” Quý Thi hỏi.

Fighting cái gì?! “Là JUST!” Tôi không chịu nổi, có thể làm kim chủ đạt tiêu chuẩn không hả?

“Không phải FIGHTING sao? Anh thấy cưng ngày nào cũng gào FIGHTING, FIGHTING mà.”

“Đó là khẩu hiệu được không?” Tiếng Anh của anh chưa qua cấp bốn à? Nói đến đây tôi thật sự cảm thấy hứng thú, trên Baidu Baike của Quý Thi nói hắn tốt nghiệp khoa Sinh học của Đại học A, khoa Sinh học, có người tin sao? Hắn là vật thí nghiệm do khoa Sinh học tạo ra tôi còn thấy đáng tin hơn… “Tiếng Anh của anh qua cấp bốn chưa?” Tôi dũng cảm hỏi.

Quý Thi hơi đỏ mặt: “Liên quan quái gì đến cưng!” Còn thuận tay đẩy đầu tôi một cú.

Haha, vậy chắc là không qua. Baidu Baike quả nhiên không đáng tin.

“Trong nhóm cưng phụ trách cái gì? Bán manh?” Quý kim chủ lanh trí chuyển đề tài.

“Em phụ trách tài nghệ.” Tôi nói.

Quý Thi ngã xuống giường ôm bụng cười: “Ha ha ha ha cưng có tài nghệ gì chứ!”

Phục vụ một kim chủ thật không dễ dàng, lại còn là kim chủ bệnh xà tinh kiểu này! Anh châm chọc em không có chỗ nào tốt với anh? Tỏ ta anh rất có mắt nhìn?

“Em phụ trách hình tượng văn nghệ,” Tôi cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói, không so đo với hắn, “Vì em biết vẽ mà, em chính là Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni trong nhóm.” Michelangelo* anh biết không, đồ thiếu thường thức.

(*) Michelangelo: Là một hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý.

Quý Thi quả nhiên bị cái tên dài như tàu cao tốc lượn qua hù dọa đến ngu người, giống như Bambi bị sét đánh, cơ mà Bambi thoắt cái đã vui mừng, giơ ngón tay cái với tôi: “Anh thích cưng trêu anh kiểu này!”

01300000164151121801429328681

Đương nhiên, anh là đồ ngốc, em có thể không trêu anh sao? Tôi xoa mũi, trong lòng khinh miệt nói.

“Nhưng anh vẫn không hiểu, sao cưng phải tạo clone thổ tào anh?”

Em tạo clone không phải để thổ tào anh, là vì thổ tào mấy thứ không dễ chịu trong cuộc sống, em cũng không biết cuối cùng thế nào toàn thổ tào anh. “Em có thể hỏi anh làm thế nào tìm được clone của em không?”

“Không thể.”

“Bị bao dưỡng thật sự không có nhân quyền?”

“Còn phải hỏi?” Quý kim chủ đưa cổ tới, bĩu môi, “Tiểu thuyết showbiz cưng đọc vô ích? Answer my question, baby~”

Vì khoe khoang tiếng Anh anh cũng đủ liều. Tôi bất lực, chỉ đành phải nói: “Em cũng không thổ tào anh, em chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.”

Quý Thi nhướn mày nhìn tôi.

Tôi đổi lời nói: “Em hận thép không thành kim cương.”

Quý Thi bị tôi chọc cười, vừa cười vừa tựa vào gối, hắn nhìn trần nhà một hồi, dáng vẻ không nói lời nào của hắn không nhìn ra được bệnh xà tinh hay ngốc nghếch, khá giống bình hoa, cái loại thông thường đó, cái loại đắt giá đó, cái loại biết nháy mắt đó.

“Cưng không thích anh hát, vậy cưng thích anh chỗ nào?” Quý kim chủ nháy mắt phía trần nhà, hỏi.

Tôi sửng sốt, chúng tôi không phải là quan hệ bao dưỡng kim chủ sao, bất thình lình nói thích gì đó chẳng lẽ đã tu thành chính quả? Tôi nhìn Quý Thi nằm trên giường ngửa mặt trông lên trần nhà, hỏi đến mức thờ ơ, xoa má: “Anh đẹp.”

“Nói nội hàm.”

Sao cứ hỏi em mấy vấn đề khó khăn này hả? Anh thì có nội hàm cái gì? Tôi ngẫm nghĩ: “Tính cách anh dễ thương.”

“Khuyết điểm của anh?”

“Keo kiệt.”

“Ha?”

“Hình như có ai đang gõ cửa?” Lanh trí như tôi!

Không ngờ Quý Thi như thỏ vùng dậy, thật sự có người đang nhấn chuông! Trời ạ!