Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 142: Lễ Khai Giảng Náo Nhiệt






Tàu tốc hành Hogwarts chạy một khoảng thời gian, cuối cùng cũng tới Hogwarts.

Như những năm trước, Hagrid mang theo các học sinh mới ngồi thuyền đi đến phòng nhỏ bên cạnh Đại Sảnh Đường chờ đợi nghi thức phân viện, học sinh của các năm khác thì ngồi vào xe do vong mã kéo để quay trở lại Hogwarts.

Harry chạm vào cơ thể của vong mã giống như cậu đang chạm vào màn đêm đen tối, vong mã cực kỳ ngoan ngoãn mà cọ cọ lòng bàn tay của Harry, cảm giác ngứa ngáy từ trong bàn tay truyền đến làm cho Harry mỉm cười thật tươi.

"Thì ra, vong mã có hình dạng như thế này." Ron cảm khái nói.

Neville gật đầu, cũng kinh ngạc nhìn loại sinh vật xinh đẹp trong bóng đêm này, "Chỉ có người từng thấy qua cái chết, mới có thể nhìn thấy vong mã."
Hermione nhún vai, "Ồ, đúng là có không ít người chết ở Cup Quidditch Thế Giới."
Draco cười nhạo một tiếng, "À, đúng vậy." Cậu, Draco Malfoy đã trải qua trận chiến sinh tử đầu tiên, thế nhưng là nhìn Tử Thần Thực Tử giết người.

Tử Thần Thực Tử xấu xí ghê tởm, thế nhưng trước đây cậu đã từng mong chờ để trở thành như vậy.


Khi mọi người vui vẻ nói chuyện, cuối cùng họ cũng đã tới Đại Sảnh Đường Hogwarts.

Nhóm của Harry tới tương đối trễ, bên trong các phù thủy nhỏ với muôn hình muôn vẻ đã ngồi vào bàn dài.

Lấy Harry cầm đầu, bốn người còn lại bước chậm lại nửa bước theo sau Harry, không nhanh không chậm mà đi vào Đại Sảnh Đường.

Mấy học sinh nhà Gryffindor, Hufflepuff còn có cả Ravenclaw đều nhiệt tình chào hỏi Harry.

Mà phần lớn học sinh nhà Slytherin, nhìn thấy Harry đều khom lưng chào.

Bởi vì hiện tại, Harry Potter, là chủ nhân mà gia tộc bọn họ nguyện ý trung thành.

Harry lựa chọn ngồi trên bàn dài nhà Slytherin, Draco ngồi ở bên cạnh cậu, mà nhóm của Hermione thì đi về phía bàn dài nhà Gryffindor.

Sau khi Harry ngồi xuống, cậu duỗi tay ra hiệu cho các con rắn nhỏ ngồi xuống.

Các con rắn nhỏ rất ngoan ngoãn ngồi xuống theo lệnh của Harry.

Harry cũng không muốn trở thành người vượt trội như vậy, nhưng đã là chủ nhân thì phải có bộ dáng của chủ nhân, bằng không sao có thể khiến cho các con rắn nhỏ xảo quyệt có thể ngoan ngoãn phục tùng cậu như vậy.

Đã lâu không gặp bạn bè, trừ Slytherin thì các học sinh nhà khác đều ríu rít nói chuyện không ngừng, giọng nói cũng hơi ồn ào.

Mà Slytherin bên này, tuy rằng cũng đang nói chuyện với nhau, nhưng lễ nghi quý tộc khiến cho bọn họ không thể nói chuyện thô lỗ như vậy.

Ngồi đối diện Harry là Zabini và Pansy.


Pansy mỉm cười, "Đã lâu không gặp, chủ nhân."
Harry kéo kéo khóe miệng, khuôn mặt cậu hơi đỏ lên, "Ở trường học gọi mình là Harry là được rồi."
Cậu cảm thấy xấu hổ khi bị người khác gọi là chủ nhân, thật không biết Voldemort làm thế nào mà có thể quen được điều này.

Một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của Zabini, "Thì ra, da mặt của chủ nhân Harry của chúng ta lại mỏng như vậy, quá dễ mắc cỡ rồi."
"Ôi, Zabini." Harry điên cuồng nói, "Đã nói rồi, kêu mình là Harry là được rồi."
Đối với người sử dụng lời thề trung thành, thực sự nguyện ý trung thành với cậu, Harry cũng nguyện ý kết bạn với họ.

Trở thành bạn bè của nhau cũng là chuyện có khả năng.

Draco thở dài, "Lúc này nếu có một ly rượu vang đỏ thì tốt rồi."
Zabini sờ sờ lỗ tai của mình, "Ha ha, Draco cậu còn muốn uống rượu vang ở Hogwarts à?"
"Hiệu trưởng của chúng ta sẽ chỉ cho cậu một ly nước mật ong chứa đầy đường." Harry trả lời với một cái nhún vai.

Pansy cong khóe miệng, "Harry cậu thật là hài hước."
Harry nhướng mày, ý muốn nói là cậu còn chưa hiểu hết mình đâu.


"Các cậu, có muốn nghe một chút tin đồn không." Pansy mỉm cười một cái, nhắc tới tin đồn là thần thái của cô nàng lập tức trở nên sáng láng.

"Đương nhiên là muốn nghe rồi." Harry cảm thấy, chuyện có thể làm cho Pansy cảm thấy hứng thú, nhất định không phải là tin đồn bình thường.

Sắc mặt Pansy trở nên thâm trầm, "Nghe nói, lần này xuất hiện một học sinh mới vô cùng thần bí."
"Học sinh mới?" Harry nhướng mày.

Lúc Harry muốn tiếp tục hỏi tiếp, thì hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy từ trên dãy bàn giáo sư.

Ông gõ gõ cái ly, âm thanh ríu rít ở phía dưới lập tức biến mất.

Dumbledore vuốt bộ râu dài của mình, cười tủm tỉm nói, "Bây giờ, chúng ta hãy chào đón học sinh mới tới.".