[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 37




Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Sáng sớm, Dương Tiễn chỉnh trang ổn thỏa xong liền đến chính phòng thỉnh an cha mẹ.

Trong chính phòng, hắn mừng rỡ nhìn thấy phụ thân Dương Thiên Hữu đã tỉnh, đang trò chuyện cùng Dao Cơ, mà đại ca Dương Chiêu lại không có ở đây.

“Hài nhi thỉnh an cha, mẹ.” Dương Tiễn cúi đầu chắp tay nói.

Dao Cơ thấy Dương Tiễn đến thỉnh an, liền vội vàng tiến lên đỡ hắn, lo lắng nhìn lên nhìn xuống, “Tiễn Nhi, sao con lại tới đây? Vết thương chưa khỏi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Mẹ, thương thế của con đã gần khỏi hẳn rồi.” Dương Tiễn biết Đế Quân đã nói chuyện hắn bị thương cho Dao Cơ biết, cũng không giấu diếm, trực tiếp trả lời.

“Tiễn Nhi?” Dương Thiên Hữu có chút không xác định gọi, nhìn nam tử hiên ngang phong độ trước mắt, hắn làm cách nào cũng không liên tưởng đến đứa trẻ nhỏ bé kia được.

Dương Tiễn gật đầu, “Là con đây, cha.”

Dao Cơ cười trêu nói, “Không nhận ra hả?”

“Không ngờ còn có thể nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của con.” Dương Thiên Hữu cảm khái vỗ vỗ vai Dương Tiễn, lại nói: “Nhìn thế này có chút lạ.”

Quả thực, bề ngoài Dương Tiễn quá lắm hai mươi lăm hai mươi sáu, mà Dương Thiên Hữu trông có vẻ cũng mới đầu ba mươi, hai người đứng cạnh nhau nói là cha con không bằng nói là anh em càng giống hơn.

“Hai cha con các ngươi cũng đã lâu không gặp, hảo hảo tâm sự đi, ta đi xem Chiêu Nhi tỉnh chưa, rồi đi làm bữa sáng nữa.” Dương Chiêu tối qua được Dương Tiễn đưa về phòng, lại nhờ Linh Hư trông nom hộ, lúc này cũng nên tỉnh rồi.

Dao Cơ vừa đi, bầu không khí giữa hai cha con cũng có chút cứng nhắc.

Từ trước đến nay, Dương Tiễn vẫn luôn mong mỏi cả nhà có thể đoàn viên, nhưng khi mộng đẹp trở thành sự thật, lại có chút không biết làm sao, nhìn phụ thân không biết nên nói gì.

Còn Dương Thiên Hữu vẫn cứ nhìn con trai “đột nhiên” lớn lên, cảm giác có hơi xa lạ.

Cuối cùng vẫn là Dương Thiên Hữu mở miệng trước, “Những năm này, con sống thế nào, nói cho cha nghe một chút được không?”

Phụ thân mang theo nụ cười hỏi han, trùng khớp với dáng vẻ trong ký ức, xa lạ do thời gian tạo thành dường như thoáng chốc đã biến mất.

“Vâng.” Bờ môi vẫn có chút nhợt nhạt như cũ dương lên thành một vòng cung hoàn mỹ, Dương Tiễn nghe thấy bản thân nói như vậy.

Bất kể nói thế nào, họ đều là người một nhà, không phải sao?



“Đế Quân.” Linh Hư vén màn, vừa hầu hạ Đế Quân rời giường, vừa nói: “Dao Cơ công chúa mời ngài đến chính đường dùng bữa sáng ạ.”

Đế Quân bình thường không ăn sáng, chỉ có gần đây vì Dương Tiễn cần, y mới ăn cùng thôi.

“Ta biết rồi.” Đế Quân gật đầu, “Cha con Dương gia tỉnh chưa?”

“Hồi Đế Quân, đều đã tỉnh rồi ạ.”

“Tình huống thế nào rồi?”

“Chỗ Dương tiên sinh có Dao Cơ công chúa chiếu cố, Linh Hư không rõ lắm, chỉ nghe công chúa bảo là không tệ, về phần Dương đại công tử, hắn vẫn chưa thích ứng lắm, lúc tỉnh lại có chút kích động, công chúa đang nói chuyện với hắn.”

Nói cũng phải, Dương Chiêu lúc gặp nạn, quá lắm mới mười một mười hai tuổi, lúc sống lại đã là một đại nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong một chốc đương nhiên là sẽ không thích ứng được.

Đế Quân cũng không nói gì, chỉ bảo Linh Hư chỉnh trang y bào tỉ mỉ, cất bước đi đến chính đường.

Linh Hư không đi theo, loại thời điểm này hắn không cần xuất hiện.

Trong chính đường, cả nhà Dương Tiễn đã an vị, đang đợi Đế Quân.

Lúc vào cửa, ánh mắt Đế Quân đảo qua từng người, dừng một chút chỗ Dương Tiễn, rồi mới nhìn về phía Dương Thiên Hữu và Dương Chiêu.

Dáng vẻ bề ngoài của Dương Thiên Hữu và Dương Chiêu đều có vài phần giống Dương Tiễn — thật ra Dương Tiễn giống Dao Cơ nhiều hơn một chút. Hai người đều là một thân nho thường, đầu buộc khăn, mặc quần áo thư sinh, không giống bộ dạng hủ nho của Lưu Ngạn Xương, giữa chân mày bọn họ mang theo ngạo khí tự nhiên sẵn có, trong đôi mắt hoa đào mê người tràn đầy tự tin, lấp lánh có thần. Điều này thật ra rất giống Dương Tiễn, nghĩ chắc mắt hoa đào cũng là di truyền trong họ.

So với Dương Thiên Hữu thành thục ổn trọng, Dương Chiêu còn có chút ngượng ngùng, hắn khoác lên thân xác của người lớn, nhưng bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi mắt hoa đào mang theo vẻ ngây thơ cùng hiếu kỳ, lúc Đế Quân đi vào, liền thoải mái đánh giá y.

Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, hảo cảm của Đế Quân với họ tăng thêm không ít.

“Đế Quân cuối cùng cũng tới, đang đợi ngươi mở màn đây.” Dao Cơ nhiệt tình gọi y vào bàn, đích thân xới cơm múc canh cho y.

Đế Quân ngồi xuống bên cạnh Dương Tiễn, nói cám ơn với Dao Cơ, lại nói: “Là ta đến trễ, cần gì phải đợi ta? Thân thể của các ngươi có chỗ nào không ổn không?” Trong lúc nói chuyện, y nhìn Dương Tiễn khẽ cười, xem như là chào hỏi.

Có cha mẹ ở đây nên Dương Tiễn không tiện nói thêm gì, cũng đáp lại y một nụ cười.

“Mọi thứ đều tốt.” Dao Cơ trả lời. Nhìn hành động của hai người với nhau, thầm nghĩ giao tình bọn họ không cạn. “Dù sao cũng là chúng ta mời ngươi tới, sao có thể không đợi, Đế Quân có thể tới đã là vinh hạnh của chúng ta rồi.”

“Ân tình của Đế Quân với nhà ta, Dương mỗ không biết nên báo đáp thế nào, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có chỗ cần dùng tới Dương mỗ, xin hãy cứ lên tiếng.” Sáng sớm Dương Thiên Hữu tỉnh lại, vừa biết là Đế Quân cứu cả nhà bọn họ, đã muốn đích thân đi nói lời cảm tạ, lại bị Dao Cơ dùng lý do người ta còn đang nghỉ ngơi khuyên can, bây giờ gặp được người rồi, đương nhiên là phải thiên ân vạn tạ.

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hà tất như vậy? Các ngươi quá khách khí.” Đế Quân lắc đầu, cuối cùng còn trêu chọc nói: “Các ngươi quả thực không hổ là người một nhà, nhìn thấy ta đều muốn nói tạ ơn.”

Giọng nói Đế Quân ôn hòa khiến bầu không khí dịu đi không ít, mọi người lại nói vài câu — thật ra chỉ có Đế Quân và Dương Thiên Hữu nói, những người khác nghe — Dao Cơ lấy lý do cơm canh sắp nguội lạnh, giục bọn họ mau dùng bữa, mọi người lúc này mới dừng lại cuộc trò chuyện, chuyên tâm dùng bữa.

Ăn sáng xong, Dao Cơ dẫn Dương Thiên Hữu và Dương Chiêu đi thích ứng với thân thể và năng lực mới của bọn họ. Dương Tiễn thì bị bọn họ bắt ở lại nói chuyện với Đế Quân.

“Theo ta xuống núi một chút chứ?”

Nghe được lời mời của Đế Quân, Dương Tiễn gật đầu đồng ý.

Xuống núi không xa liền có một thành trấn bậc trung, dù kém phồn vinh hơn vùng sông nước Giang Nam, nhưng vẫn xem như náo nhiệt, trên phố xá cái gì cũng đều có bán, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Hai nam tử xuất chúng cả hai kết bạn cùng đi, một thân khí chất xuất trần khiến mọi người chú ý, bất luận là nam nữ già trẻ đều không thể rời mắt, nhưng cũng không có ai dám tiến lên quấy rối.

Nguyên nhân, ngoại trừ dân phong thuần phác, cũng là vì khí chất trên người họ đã chấn nhiếp tất cả mọi người.

Đế Quân rất có hứng chí dạo qua mấy quầy hàng, thưởng ngoạn mất thứ nho nhỏ bên trên, dù rằng mấy thứ này gia công hơi thô ráp, không phải là đồ tốt gì, nhưng lại thắng ở chỗ sáng tạo, có rất nhiều thứ y đều chưa từng thấy qua.

Có điều y cũng chỉ nhìn thôi, không có mua.

Dương Tiễn đối với mấy thứ này lại không hứng thú, nhưng vẫn kiên nhẫn cùng Đế Quân dạo qua hết chỗ này đến chỗ khác.

Đi tới nơi bán quạt, Đế Quân dừng lại, cầm lên một cây quạt màu trắng không có bất kỳ hoa văn nào hỏi chủ quán: “Cái này bán thế nào?”

Chủ quán là một người tuổi còn trẻ, thân mặc đồ thư sinh, lúc Đế Quân hỏi thì hắn đang cầm bút mực vẽ tranh lên quạt, nghe thấy có người hỏi, theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người toàn thân khí phái trước mặt, liền biết họ không phải là người thường, cung cung kính kính đáp, “Có tranh ba mươi văn, loại này không tranh mười lăm văn.”

Đế Quân mặc dù không hiểu vật giá, nhưng cũng biết đạo lý “thương gia ra giá chém phân nửa”, chỉ là y không có hứng trả giá với người phàm, tiện tay lấy một thỏi bạc Linh Hư chuẩn bị để hắn thối.

“Mua cái này làm gì?” Dương Tiễn khó hiểu nhìn cây quạt giấy trong tay Đế Quân, cây quạt bình thường đến cực điểm, chế tác cũng không khác biệt, không có gì đặc biệt, hắn không rõ tại sao Đế Quân lại muốn mua.

Đế Quân cười không đáp, chỉ chờ chủ quán thối tiền xong, liền nhặt vài văn đưa cho hắn, “Mượn bút mực của ngươi dùng một chút.”

Chủ quán nhận tiền tự nhiên dễ nói chuyện, ân cần đặt bút mực trước mặt bọn họ, “Khách quan mời tự nhiên.” Lúc này lại có khách nhân hỏi giá, chủ quán vội vã đi qua tiếp đãi.

“Có thể viết cho ta vài chữ được không?” Đế Quân nhìn về phía Dương Tiễn.

Dương Tiễn không nói hai lời nhận lấy quạt và bút, hỏi: “Viết cái gì?”

“Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”(*)

(*) Bài thơ Kích cổ số 4, nằm trong quyển Kinh thi của Khổng Tử, dịch nghĩa là Chết sống hay xa cách, đã cùng nàng thành lời thề ước. Ta nắm tay nàng, (hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Động tác nâng bút của Dương Tiễn hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn y một cái, cong cong khóe miệng, sau đó miệt mài viết.

Chỉ trong chốc lát hắn đã viết xong, nét bút như nét họa cứng cáp hữu lực, viết một bài thơ mỹ lệ lại ôn nhu lưu luyến như thế, nhưng không hề khiên cưỡng chút nào, trái lại còn có một loại hài hòa đặc biệt.

“Hài lòng?” Dương Tiễn đưa quạt đã làm khô trả lại cho y.

Đế Quân cười tiếp nhận, cầm trong tay phẩy phẩy, “Rất hài lòng. Muốn ta viết cho ngươi một khoản không?” Cái thứ thư pháp này, y đã từng luyện rồi.

Dương Tiễn bĩu môi, không biết từ nơi nào rút thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận hóa thành cây quạt, “Ta có cái này rồi.”

Đế Quân chỉ đành thôi, lại hỏi: “Nghe nói hôm nay là miếu đản (ngày sinh của miếu) của Chân Quân miếu, có muốn đi xem không?”

“Được.” Miếu đản của hắn? Từ khi trở thành Tư Pháp Thiên Thần, hắn chưa từng trở về Chân Quân miếu, không ngờ người nơi này vẫn còn nhớ rõ.

Cho dù thần tiên trong miếu không còn ở lại, nhang đèn của Nhị Lang Chân Quân miếu vẫn tốt như trước, có vạn người làm lễ, có đàn bát âm chúc mừng, có lân sư biểu diễn, có hóa trang diễu hành, có quyên dầu vừng, có xem quẻ, có cơm chay, có Chân Quân tuần du vân vân, đủ loại đủ kiểu tiết mục khiến người ta hoa mắt, lưu luyến tới lui.

Đứng trước tượng thần Chân Quân, nhìn “Nhị Lang Chân Quân” mặt mày dương nanh múa vuốt phía trên, Đế Quân nói khẽ với Dương Tiễn: “Cái tượng thần này chẳng giống ngươi chỗ nào cả.”

Dương Tiễn liếc y một cái, “Người phàm mơ mộng mà thôi, lẽ nào ta phải để bọn họ ấn theo hình dáng mình chế tạo sao?”

“Hôm nay là miếu đản của ngươi, ngươi không ngại chọn vài người biến mơ tưởng của họ thành sự thật, xem như cảm tạ chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Hai người xuyên qua giữa quần người, nghe nhóm thiện nam tín nữ cầu khẩn, nếu cầu khẩn điều tốt, cũng không quá phận, Dương Tiễn sẽ dùng pháp lực thực hiện cho bọn họ, nếu như quá phận, thì không để ý tới.

Hai người đi vài vòng, xem vài tiết mục thú vị, đợi mặt trời dần dần nhô cao, càng ngày càng nóng, liền rời khỏi Chân Quân miếu, tìm một tửu lâu sạch sẽ, tạm thời nghỉ ngơi.