Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 35: 35: Chương 32






Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Ngọc Đỉnh chân nhân lặng lẽ nhìn Dương Tiễn chìm vào giấc ngủ say an bình.

Dù có thế nào y cũng chưa từng tưởng tượng được nơi sâu thẳm trong thức hải của đồ đệ sẽ trông như thế này.

Hắn là một người làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, đến mức có thể khiến người khác sợ hãi.

Nếu như có một ngày hắn không còn phiền não, khi những ngôi sao đó biến mất, Dương Tiễn sẽ biến thành dáng vẻ trước mặt.
"Thứ vi sư mong cầu, không phải là nửa trái tim.

Lòng đã đầy, hoặc đã chết, đều được.

Không chứa nổi nữa thì hãy buông bỏ, đã chết thì phải sống lại cho vi sư.

Có hiểu không?" Dường như Ngọc Đỉnh chân nhân đang khẩn cầu, nhưng hiển nhiên y không hề có ý định cho Dương Tiễn cơ hội cự tuyệt.
Ngọc Đỉnh chân nhân vươn tay, một luồng sáng bắt đầu hội tụ.
———
"Sư phụ, cảm giác này.....!thật kì lạ." Trong lòng Dương Tiễn sinh ra cảm giác bị người khác nhìn thấu làm hắn không được thoải mái.

"Có thể nhịn một lát không?" Ngọc Đỉnh chân nhân không mở mắt, chỉ ôn tồn hỏi.
"Vâng......"
Nghe sư phụ nói vậy, Dương Tiễn chỉ có thể do dự chấp nhận.

Hắn không muốn bị Vương Mẫu khống chế, hắn vẫn còn chuyện phải làm, cũng có người muốn bảo vệ.

So với cảm giác khó chịu này, việc kia càng khó tiếp nhận hơn.
Ấn ký vô cùng phức tạp.

Lúc đầu Dương Tiễn còn có thể ngồi xếp bằng trên giường, nhưng đến khi khắc được một nửa, mỗi một nét rơi xuống đều làm tim hắn giật thót.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhận ra, nhưng tay y vẫn rất vững, từng nét bút dường như dùng hết toàn lực, giống như muốn khắc nó vào trong xương tuỷ của Dương Tiễn.
Hiện tại Dương Tiễn cảm thấy bản thân như đang nằm giữa một lòng bàn tay, theo ấn ký sư phụ vẽ càng ngày càng hoàn chỉnh, bàn tay cũng dần dần khép lại.
Bỗng nhiên hắn nảy sinh ý nghĩ muốn trốn tránh, lén lút nhìn thoáng qua Ngọc Đỉnh chân nhân ngồi đối diện, sợi dây căng chặt trong đầu lại thả lỏng.
Nếu cả sư phụ cũng không thể tin tưởng, vậy trong Tam giới to lớn này, Dương Tiễn có thể tin tưởng được ai?
Thời khắc mà nét bút cuối cùng rơi xuống, ấn ký dung nhập vào trong nước biển.

Nước biển màu lam thẫm bị nhuộm thành màu bạc nhợt nhạt, cùng lúc đó, quy về quyền sở hữu của Ngọc Đỉnh chân nhân.

Chú đoạt tình vốn thuộc về Vương Mẫu cũng lặng lẽ chui vào trong thần hồn của Dương Tiễn.
———
Thanh niên ngừng thở đã lâu đột ngột mở to mắt, phun ra một chuỗi bọt khí, ánh mắt xa lạ nhìn chăm chú vào Ngọc Đỉnh chân nhân.
Tiễn nhi, bây giờ ngươi là của vi sư.
Thần thức Ngọc Đỉnh chân nhân ở trong thức hải của Dương Tiễn không gặp phải sự bài xích nào.

Trước tiên thử cẩn thận để một sợi thần thức tiến vào, nhẹ nhàng kích thích mặt biển nổi lên từng đợt gợn sóng, tựa như suy nghĩ của Dương Tiễn bị đảo loạn, cơ thể hắn không nhịn được mà thở dốc.
Tu vi của y cao thâm hơn Dương Tiễn, thần hồn chi lực bàng bạc dưới sự chỉ dẫn của thần thức khống chế thần hồn không chỗ để trốn.

Thần hồn cũng là hồn, vốn là vật vô hình, lập khế ước làm đạo lữ cộng thêm công pháp cùng một gốc, cho phép Ngọc Đỉnh chân nhân có thể tuỳ ý xâm nhập vào trong thần hồn của Dương Tiễn.

Sự gắn kết này còn thân mật khăng khít hơn cả thân thể kết hợp.

Nhưng y vẫn muốn chờ, chờ một ngày Dương Tiễn biết được ý nghĩa chân chính của công pháp, cam tâm tình nguyện.

Có điều, thu chút lợi trước thì không có gì quá phận đúng chứ?
Thần hồn không có thần thức thao túng hoàn toàn dựa theo bản năng, thân cận và ỷ lại Ngọc Đỉnh chân nhân, thậm chí sẽ đáp lại những cái hôn môi, vuốt ve của y, chỉ khổ cho Dương Tiễn vẫn còn đang chờ Ngọc Đỉnh chân nhân lưu lại ấn ký.

Hắn chưa từng trải qua chuyện cá nước thân mật, dù Ngọc Đỉnh chân nhân đã nương tay, không có thật sự cùng hắn thần hồn song tu, hắn vẫn không kìm nén được khoái cảm không rõ tên nảy sinh từ trong hồn phách.
———
"Ưm......!Sư phụ...!Đồ nhi không chịu nổi......"
Ánh mắt Dương Tiễn mờ ảo như sắp ngất, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực dựa vào lòng Ngọc Đỉnh chân nhân.

Hơi thở hổn hển vừa gấp vừa nông, cảm giác xưa nay chưa từng có thổi quét qua toàn thân làm hắn lo sợ không yên.
———
Ngọc Đỉnh chân nhân cười khẽ khàng nhìn thanh niên trong thức hải mang ánh mắt dò hỏi y vì sao dừng lại.
"Tiễn nhi thích vi sư làm vậy à?" Thần hồn gật đầu không chút nghĩ ngợi.

"Sau này vi sư lại đến thăm ngươi, còn bây giờ ngủ một lát đi được không?"
Tuy hắn vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhưng vẫn nghe lời Ngọc Đỉnh chân nhân ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
"Sư phụ! Người về rồi!"
Tiểu Dương Tiễn ở trời sao vừa thấy Ngọc Đỉnh chân nhân liền cười rộ lên, ịn một dấu hôn dính đầy nước miếng lên mặt sư phụ, rồi lại tự mình ngượng ngùng duỗi tay lau đi.
"Vi sư phải đi."
Nụ cười của tiểu Dương Tiễn vụt tắt, rồi làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra, nói với Ngọc Đỉnh chân nhân: "Sư phụ không thuộc về thức hải, đương nhiên phải đi.

Tiễn nhi vẫn còn sao chưa đếm xong, bận lắm, không thèm nhớ sư phụ đâu."
Thế nhưng Ngọc Đỉnh chân nhân lại nghe tiểu Dương Tiễn lẩm bẩm.

"Những ngôi sao trên trời, khi nào mới chịu biến mất đây?"

———
Ngọc Đỉnh chân nhân điểm lên Thiên nhãn của Dương Tiễn, hôn mê quyết sẽ bảo đảm hắn không tỉnh lại.

Y tạo dựng một tấm chắn ngăn cản thăm dò bao phủ phòng ngủ.

Y xoa đầu đồ đệ, buông màn xuống, xoay ngươi liền biến thành Dương Tiễn, bên môi là ý cười lạnh băng.
"Hao Thiên Khuyển, theo ta đi Lưu gia thôn." Y lấy khoá vàng từ trong tay áo ra, cửa phòng ở phía sau khép lại.

Lời tác giả: —— Tôi nhận ra tôi không thích hợp viết H chút nào.

Sau này chúng ta vẫn cứ uống nước trong đi thôi.

Nếu thật sự không được thì đành phải kéo rèm che vậy.

(*)
(*Chỗ này thật ra là kéo đèn: Là cách viết H không miêu tả chi tiết, thường là chuyển cảnh qua "Sáng ngày hôm sau....")
———— W.a.t.t.p.a.d ————.