Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 42: Báo cáo nhỏ




Lăng Sơ ở lại ăn cơm trưa xong rồi rời đi.

Dì Tiêu không yên tâm khi Tiểu Hổ sắp đi xa nhà nên giữ Tiểu Hổ lại dặn dò một lúc lâu.

Tuy Tiểu Hổ còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh hiểu chuyện, cậu nhóc bị dì Tiêu dặn dò rất nhiều nhưng cũng không mất kiên nhẫn, trái lại còn an ủi ngược dì Tiêu: “Bà ơi, cháu còn đi cùng papa và anh nữa, còn có cả chú Ôn Bình ở đó, chúng cháu an toàn lắm.” 

Cuối cùng, Tiểu Hổ còn nói thầm vào tai dì Tiêu: “Bà ơi bà ở nhà phải ngoan nha.”

Dì Tiêu lập tức cảm động rơi nước mắt.

Diệp Nam đứng cạnh nhìn một lúc, mỉm cười vui mừng khi Tiểu Hổ còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện. Sau đó cậu xách bình nước lên định tưới nước cho cây trong vườn trước khi đi. 

Mấy ngày tới dì Tiêu sẽ không ở đây, cậu cũng không thể để dì Tiêu cất công chạy tới chỉ vì mấy cái cây được, đành phải chăm bẵm đề phòng trước rồi mới đi.

Cũng may là mấy ngày nay thời tiết ổn định, không nổi dông bão nên hẳn là chúng có thể an toàn vượt qua. Diệp Nam tra dự báo thời tiết mấy lần rồi mới yên tâm. 

Sau khi Nhậm Dịch xử lý xong công việc trên công ty, anh mở cửa phòng đi tìm Diệp Nam.

Diệp Nam xắn cao tay áo, giơ bình lên tưới nước cho từng cái cây, bận rộn như một chú ong chăm chỉ. 

Nhậm Dịch nheo mắt, thu vào trọn vẹn bóng dáng xinh đẹp đang đứng giữa ánh mặt trời và những giọt nước bắn tung. Hoàn toàn giống hệt cậu thiếu niên tên “Nam” mà anh thiết kế ra trong easter eggs. Anh đặt cho thiếu niên “Nam” ấy vai trò của “người bảo vệ khu vườn” trong game, một sự hiện diện có thể mang tới cảm giác an toàn. 

Mà đối với anh, Diệp Nam cũng như thế. Ở bên cạnh Diệp Nam, anh cũng cảm thấy an toàn, có thể buông xuôi hết thảy mọi áp lực. 

“Để anh làm cho.”

Diệp Nam giơ bình nước lên thật cao, cậu muốn tưới nước cho những đoá hoa trà trên ngọn cây nhưng hơi khó khăn. Nhậm Dịch không chút do dự tiến tới.

Diệp Nam ngẩng lên nhìn Nhậm Dịch. Nhậm Dịch nhận bình nước bằng một tay, dễ dàng tưới lên từng cánh hoa.

“Chỉ cần để cánh hoa ẩm ướt một chút là được.” Diệp Nam nói nhỏ.

Nhậm Dịch gật đầu nghe theo.

“Vậy được chưa?” Nhậm Dịch cúi xuống hỏi Diệp Nam.

“Được rồi, cảm ơn anh.” Diệp Nam cười cười vươn tay ra nhận lấy bình nước.

Nhậm Dịch nghe được câu cảm ơn này thì nhíu mày.

Lúc bọn họ vào nhà, Ôn Bình đang bận chuyển vali của mọi người xuống lầu. Dì Tiêu cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. 

Diệp Nam nói tạm biệt với dì Tiêu, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy Tiểu Hổ đâu nữa. Cậu đang định lên lầu tìm Tiểu Hổ thì bị Nhậm Dịch gọi lại.

“Tiểu Hổ đi tìm Ôn Bình rồi. Nó muốn mang theo mấy món đồ chơi.” Nhậm Dịch nói.

“Đồ chơi ư? Mang đi được sao?” Diệp Nam thắc mắc.

“Chuẩn bị cho nó cái vali lớn hơn, tới đó thì gửi vận chuyển.” Nhậm Dịch đáp.

Diệp Nam khẽ gật đầu. Hai người lại trở về với bầu không khí tĩnh lặng. Sự im lặng này vẫn thường thấy ở Nhậm Dịch, nhưng ở Diệp Nam trông lại hơi buồn buồn. 

Nhậm Dịch cụp mắt thấy được đôi mắt của Diệp Nam: “Có phải em cũng có chuyện muốn hỏi anh không?”

Anh tự thấy mình khá hiểu Diệp Nam, anh cũng có thể đoán được chính xác tâm trạng Diệp Nam lúc này.

Quả nhiên Diêp Nam khẽ gật đầu, hơi ngập ngừng mà hỏi anh: “Em hỏi bây giờ được không?”

“Hỏi đi.” Nhậm Dịch trả lời.

“Anh với Lăng Sơ nói chuyện với nhau, em cũng nghe được một chút…” Sau khi do dự, Diệp Nam mở lời. 

Ánh mắt Nhậm Dịch lóe sáng. Anh biết rõ Diệp Nam đã cố tình dừng bước khi Lăng Sơ nói mấy lời kia, cậu rất để ý tới nội dung cuộc trò chuyện của họ. Anh cũng thừa biết Diệp Nam muốn hỏi gì, chắc chắn có liên quan tới chữ “định sẵn” mà Lăng Sơ nhắc tới.

Chỉ cần Diệp Nam hỏi anh, anh sẽ trả lời. Mà dù Diệp Nam không hỏi đi chăng nữa thì Nhậm Dịch cũng định sẽ nói ra trong chuyến du lịch lần này. Việc Lăng Sơ tới đây chỉ coi như ngoài ý muốn thôi.

Nhậm Dịch đợi một lúc, vậy mà Diệp Nam lại hỏi: “Ở trong game của các anh có một nhân vật rất giống em, em có thể xem trông nó như thế nào được không?” 

Diệp Nam nói xong, có hơi ngượng ngùng: “Đây là lần đầu tiên em thấy có nhân vật trong game được thiết kế từ hình tượng người thật….”

“Em có ngại không?” Nhậm Dịch hỏi.

“Không ngại, em cũng muốn xem qua. Nếu được thì đợi game này ra mắt, em cũng muốn tự tìm nhân vật tên “Nam” này trong game nữa.” Diệp Nam trả lời.

“Chờ tới khách sạn em có thể dùng laptop của anh để xem.” Nhậm Dịch đáp.

Diệp Nam xua tay: “Em cũng không vội tới vậy, anh không cần mang laptop theo chỉ vì chuyện này đâu.” 

“Vốn dĩ anh cũng định đem theo laptop, mấy ngày tới chắc cũng khó tránh khỏi chuyện có việc cần phải xử lý.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam có hơi xấu hổ: “Vậy à…”

Bấy giờ trên lầu lại vang lên tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Diệp Nam ngẩng đầu lên nhìn, muốn chắc chắn Tiểu Hổ sẽ xuống lầu an toàn. 

Nhậm Dịch hạ giọng lên tiếng tiếp: “Anh chưa được sự cho phép của em mà đã tự ý thừa nhận quan hệ của chúng ta với Lăng Sơ, em có để ý không?” 

Diệp Nam đang đi về phía cầu thang, chợt dừng lại.

Quan hệ giữa bọn họ…

Tuy Diệp Nam đã sớm nghĩ rằng giữa cậu và Nhậm Dịch là loại quan hệ đó, nhưng sự thừa nhận từ Nhậm Dịch mới là thứ khiến cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Như thể trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng chạm đất an toàn.

Hơn nữa, khi nghe được những lời này của Nhậm Dịch, tim cậu vô thức đập rất nhanh. 

“Không sao ạ.” Diệp Nam quay lưng về phía Nhậm Dịch, nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Dịch khẽ gật đầu.

“Từ khi nào anh…” Diệp Nam hỏi được nửa câu thì im bặt.

Nhậm Dịch đoán chắc Diệp Nam muốn hỏi anh bắt đầu thích cậu từ khi nào. Vấn đề này, anh đã nghĩ ra câu trả lời từ rất lâu. 

Nhậm Dịch đưa mắt ám chỉ để Diệp Nam nói tiếp. Diệp Nam đành phải mặt dày hỏi thẳng:

“Anh biết…em thích anh từ khi nào?”

Sau khi Diệp Nam hỏi câu này, cậu thấy hình như tâm trạng Nhậm Dịch bỗng dưng tốt vô cùng. Ngay cả đuôi mắt anh cũng cong lên, trong mắt là ý cười sáng như sao, là vẻ mặt vui mừng nhất của Nhậm Dịch mà Diệp Nam từng được nhìn thấy.

Cậu hơi ngạc nhiên. Chuyện cậu thích Nhậm Dịch ấy, hẳn là Nhậm Dịch phải biết lâu rồi nhỉ. Cậu cứ nghĩ cả hai đã ngầm hiểu lẫn nhau nên mới chấp nhận làm một số cử chỉ thân mật với đối phương. Thì ra không phải như vậy ư?

Diệp Nam đang bối rối thì bị giọng Nhậm Dịch cắt ngang.

“Anh nghe Tiểu Hổ nói.” Nhậm Dịch khẽ cười, cúi xuống nói nhẹ bên tai Diệp Nam. 

Hệt như đang trêu ghẹo, nói khẽ một câu xong, Nhậm Dịch đứng thẳng người lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Nam: “…….”

Đột nhiên cậu cảm thấy không ổn lắm.

Tiểu Hổ ngây ngô chạy tới, đưa cho Diệp Nam túi hành lý đựng đống đồ chơi mình vừa mới xếp vào.

“Em mang theo mấy món bảo bối của em này, anh ơi em cho anh mượn chơi nha!” Tiểu Hổ nói.

Ôn Bình xách một vali khác đặt xuống đất, nghe vậy thì mặt không đổi sắc trả lời: “Không được, vất vả lắm mới nhét vào hết được đấy, không được lấy ra bây giờ.”

Tiểu Hổ bĩu môi, tủi thân kéo tay Diệp Nam.

Diệp Nam nhanh chóng ngồi xổm xuống dỗ dành nhóc: “Chờ đến khách sạn rồi anh sẽ lấy đồ chơi ra chơi với Tiểu Hổ, nhé?”

Tiểu Hộ tức khắc nín khóc, mỉm cười: “Dạ! Ngày mai em không cần đi học, có thể ngồi chơi cả đêm với anh!”

Nhậm Dịch vốn không định quản lý tâm lý ham chơi của Tiểu Hổ khi còn nhỏ, nhưng nghe Tiểu Hổ nói vậy thì anh nhíu mày: “Không cần đi học cũng phải đi ngủ sớm, không được quấy rầy anh nghỉ ngơi.”

Tiểu Hổ đau lòng tủi thân: “Vậy, vậy thì thôi, tới sáng Tiểu Hổ sẽ tìm anh chơi.”

Diệp Nam ôm lấy Tiểu Hổ, khẽ thì thầm vào tai cậu bé: “Buổi tối anh chơi với em một tiếng được không? Nhưng tới giờ thì Tiểu Hổ phải đi ngủ nhé.”

Tiểu Hổ lập tức nói đồng ý, ngoéo tay với Diệp Nam.

Nhậm Dịch đứng sau lưng Diệp Nam, nghe được câu trả lời của Diệp Nam thì rất hài lòng, hắng giọng một tiếng rồi xoay người đi. 

Mặc dù đã bị Tiểu Hổ “bán đứng” một lần mà không hề hay biết, nhưng Diệp Nam không nỡ nổi giận với Tiểu Hổ chút nào. Lúc bọn họ lái xe ra sân bay, Tiểu Hổ nhao nhao muốn ngồi chơi với cậu ở ghế sau, lại còn nhất quyết phải ngồi lên đùi cậu, cậu cũng đều đồng ý hết.

Nhậm Dịch thì cũng đang ngồi ở hàng ghế sau, trên đùi còn đặt laptop, thỉnh thoảng vẫn phải nhận điện thoại hoặc trả lời email trên máy tính. Diệp Nam không dám quấy rầy Nhậm Dịch nên lúc nói chuyện với Tiểu Hổ cũng giảm âm lượng xuống. Tiểu Hộ học theo cậu, cũng nói chuyện rất khẽ khàng.

Nói được một lúc, Tiểu Hổ đã thấm mệt trên đường như thường lệ. Diệp Nam quấn một tấm chăn mỏng quanh Tiểu Hổ rồi bế cậu bé lên. Tiểu Hổ áp mặt vào ngực Diệp Nam ngủ rất ngon giấc.

Diệp Nam đang dựa đầu vào ghế cũng hơi buồn ngủ, bỗng dưng vai cậu bị vỗ nhẹ một cái. 

Nhậm Dịch đang vùi đầu vào công việc, không ngẩng đầu lên mà chỉ vỗ lên vai cậu. Khi Diệp Nam quay sang nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc, Nhậm Dịch mới giơ tay lên chỉ vào vai mình.

“Buồn ngủ thì dựa vào vai anh.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam sững sờ, nhanh chóng nhìn liếc sang Ôn Bình đang ngồi trên ghế phó lái, hạ thấp giọng: “Không cần đâu.”

“Cứ dựa đi, không sao.” Nhậm Dịch vẫn khăng khăng.

Diệp Nam phân vân một lúc mới bế Tiểu Hổ ngồi xích lại, từ từ nghiêng đầu sang bên trái. 

Thật ra cậu cũng chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi, còn lâu mới thiếp đi được, nhưng khi dựa đầu lên vai Nhậm Dịch, trong lòng cậu lập tức cảm thấy thư thái không nói nên lời. Dường như xe cứ tiếp tục đi như vậy cũng không sao cả, cậu ôm Tiểu Hổ tựa vào vai Nhậm Dịch, cứ như vậy đi mãi tới cuối chân trời.

Sau khi ngồi lên máy bay, Diệp Nam thực sự không còn buồn ngủ nữa.

Cậu và Nhậm Dịch ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đôi, Ôn Bình thì dẫn Tiểu Hổ ngồi ngay trên cậu một hàng. 

Tiểu Hổ ngủ tít từ lúc ngồi trên xe taxi tới tận khi lên máy bay, trông có vẻ không định tỉnh lại, Ôn Bình bèn lấy chăn mỏng quấn lấy cậu bé rồi đặt nhóc nằm lên đùi mình. Nhậm Dịch đã tắt laptop và điện thoại, anh đeo bịt mắt lên định nghỉ ngơi một lúc trên máy bay. Vậy nên Diệp Nam đành phải lấy một cuốn tạp chí ra im lặng ngồi đọc.

Bây giờ đã là chín giờ tối, các tiếp viên phổ biến xong một số quy định trên máy bay rồi ân cần tắt bớt đèn để hành khách nghỉ ngơi thoải mái. Tiếng người trong khoang cũng dần nhỏ đi, thỉnh thoảng Diệp Nam lại quay sang nhìn Nhậm Dịch. Sau khi xác nhận Nhậm Dịch vẫn đang ngủ ngon và quấy nhiễu, cậu mới thở phào đeo tai nghe lên định nghe nhạc nhẹ một lúc. 

Nhưng cậu vừa ngồi chưa được bao lâu thì đã có người khẽ đụng vào vai. Diệp Nam nghi hoặc quay đầu lại, nhận thấy người vừa đụng mình chính là cái người đang đeo bịt mắt ngồi cạnh cậu kia. 

Muốn uống nước à? Trong mắt Diệp Nam dần dần hiện lên một dấu hỏi chấm.

Diệp Nam vừa định mở chai nước khoáng đưa cho Nhậm Dịch thì đã bị anh cản lại. Vừa nãy Nhậm Dịch đụng vào Diệp Nam để xác định rõ vị trí của cậu, thế rồi nghiêng người về phía này, nhích đầu lại gần Diệp Nam. 

Diệp Nam không dám nhúc nhích chút nào, cho tới tận khi Nhậm Dịch dựa hẳn lên vai cậu.