Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 2




“Xin chào, xin hỏi còn tuyển người không?”

Hách Đằng gửi tin nhắn.

Chờ một lúc, không thấy trả lời. Nhưng Hách Đằng không thất vọng, chờ thêm chút nữa.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi âm. Hách Đằng gửi thêm một tin nữa.

“Xin hỏi, xin hỏi ngài còn cần tuyển người chăm sóc Đại Bảo không?”

Vẫn không thấy gì, có lẽ người ta đang bận, bác sĩ thú y mà, đâu có rảnh như cậu.

Nhưng Hách Đằng lại không nỡ rời máy tính, lỡ như người ta trả lời, cậu muốn thấy sớm một chút. Đối phương là nam giới, xác định là còn độc thân, tuyển người chăm sóc chó, công việc tốt biết bao nhiêu! Khó mấy cũng phải xin cho được!

Thế là, cậu quyết định tìm xem hình mấy loài chó, để xác định xem rốt cuộc miếng giẻ thuộc giống gì. Nhưng quá khó phân biệt, chỉ thấy được hai cái móng với bóng của nó.

“Có cần chụp nghệ thuật tới vậy không.” Hách Đằng than thở. Là con chó thôi mà, chụp một tấm hình cũng không nỡ sao, nhìn người ta kìa, chỉ hận sao cả thế giới không nhìn thấy con chó cưng nhà mình.

Nhưng mà từ bóng của nó trên mặt đất có thể nhìn ra là rất to.

Quan sát từ đống lông trên chân nó, mùa hè miếng giẻ này không thấy nóng sao! Nhưng nói thật ra, bộ lông này, dù là người ngoài nghề như cậu cũng cảm thấy, có xài Rejoice đúng không.

Vì Hách Đằng thật sự chẳng biết gì về các loại chó, coi hết một đống hình trên mạng cũng không đoán nổi rốt cuộc miếng giẻ thần bí này thuộc giống chó gì, hơi ảo não, trạm đầu tiên từ khi khởi hành sống lại đã không thuận lợi, không phải hiện tượng tốt.

Hơi chán nản, tâm trạng không còn bừng bừng khí thế như lúc nãy nữa, mắt nhìn đăm đăm vào cái bì thư trên một góc màn hình, mãi đến khi có một chấm tròn xuất hiện trên đó.

Bạn có một tin nhắn.

Hách Đằng kích động luống cuống di chuột bấm vào đó, a a a a, trả lời từ Ba của Đại Bảo.

“Vẫn còn tuyển. Yêu cầu của tôi rất cao, không đạt xin đừng làm phiền.”

“Yêu cầu cụ thể là gì? Tôi muốn thử xem.” Lúc gửi tin, ngón tay Hách Đằng run cả lên.

“Tuổi tác giới tính chiều cao bằng cấp ảnh chân dung tôn giáo thành viên gia đình.”

Đối phương làm việc chẳng qua loa chút nào, giữa một đống các tiêu chuẩn, Hách Đằng cảm thấy quan trọng nhất có lẽ là ảnh chân dung. Dù sao thì cũng phải nhìn mặt nhau mỗi ngày, như nói hai người ở cạnh nhau lâu ngày sẽ càng lúc càng giống nhau, nghĩ cho bản thân nên cũng không thể chọn người nào quá xấu xí được.

Mở ngăn kéo lấy cái kính ra soi ngay, trước khi chết mù quá lâu nên gần như đã quên mất khuôn mặt mình trông thế nào rồi, chỉ nhớ là mặt mũi mình cũng không tệ, đặc biệt là đôi mắt, nếu không cũng không đến nỗi bị người khác cướp giác mạc.

Nhưng người trong gương lúc này đang có hai vành mắt rõ đen, mắt lờ đờ, nhìn như suy nhược tinh thần, rất hiển nhiên, chụp hình cái mặt này thì chắc rớt tám phần.

Hách Đằng vội mở mấy cái folder trong máy ra, hy vọng tìm được một tấm hình mình chụp riêng. Nhưng mà kéo đi kéo lại mãi cũng chỉ toàn hình hai hay hình ba người, làm cậu phiền lòng vô cùng.

Cậu biết mình không có chí hướng, chỉ cần được sống yên ổn qua ngày, danh danh lợi lợi gì đó chẳng liên quan gì đến cậu, với tình cảm cậu cũng không ôm mộng tưởng ngây thơ, những ngày tháng trước đây của cậu chỉ có Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy, bây giờ phải thay đổi hết mọi thứ.

Chọn một tấm hình mình cười tự nhiên nhất, save nửa bên của cậu lại, mọi tấm khác, xóa sạch, chờ khi cho thuê phòng rồi sẽ cài đặt lại máy tính từ đầu.

“Tên Hách Đằng, giới tính nam, năm nay 23, cao 178, tốt nghiệp Đại học Sư phạm, từng là thầy giáo trung học cơ sở, vừa nghỉ việc. Hình gửi kèm. Tôi độc thân, cha mẹ đã qua đời. Không tôn giáo, trước mắt chỉ tin bản thân.”

Tải ảnh lên, gửi tin nhắn, Hách Đằng liếm đôi môi khô khốc, chờ đối phương trả lời.

Tôn giáo gì đó, ăn được sao?

Khi cậu khó khăn nhất, tôn giáo không giúp gì được cho cậu; Khi cậu tuyệt vọng nhất, tôn giáo không thể cứu cậu ra khỏi nguy nan. Dù như hiện tại cậu sống lại, cũng chỉ có thể nói là vận mệnh, mà không phải được tôn giáo giúp đỡ.

Cho nên, tôn giáo để làm gì. Ngoài bản thân, còn có gì đáng tin nữa.

“Cậu có thích thú cưng không?”

Hách Đằng mở tin nhắn mới nhận ra, xem ra đối phương khá hài lòng với điều kiện và nhan sắc của cậu.

“Thích.”

“Tôi cần người có quan điểm tự chăm sóc bản thân đúng để có thể chăm sóc thú cưng theo yêu cầu của tôi, có thể làm thêm việc khác, nhưng tốt nhất là có thể làm toàn thời gian, lương cạnh tranh. Nếu có thể thứ bảy gặp mặt nói chuyện.”

Xem ra, vị ba Đại Bảo này thật sự rất thương Đại Bảo của anh ta.

“Xin hỏi, nhà của ngài ngoài cần chăm sóc thú cưng ra thì còn cần chăm sóc thêm gì nữa không?”

Khi Tô Dật Tu thấy tin nhắn này thì phản ứng đầu tiên là tên này trêu ghẹo mình. Nhưng nhìn lại tấm hình gửi kèm khi nãy, hành vi không phù hợp với khuôn mặt. Cho nên, có thể thật sự chỉ là một câu hỏi đơn thuần thôi.

“Cậu muốn làm bảo mẫu toàn thời gian?”

Hách Đằng rất ngạc nhiên, cậu chỉ hỏi vậy thôi mà đối phương lại hiểu được ý cậu. Dù sao cũng đã bị nói ra rồi, cậu dứt khoát viết hết suy nghĩ của mình ra, khỏi phải thử qua thử lại.

“Phải. Tôi biết nấu ăn biết dọn dẹp, có thể chăm sóc thú cưng, có thể ở lại nhà. Quen biết ít người, yêu cầu tiền lương không cao, ngài trả hợp lý là được.”

“Cậu không có chỗ ở?”

Lại đoán đúng rồi!

Nhưng khi Hách Đằng trả lời thì có giấu một tí.

“Nghỉ việc rồi thì không thể ở lại trong ký túc xá giáo viên của công nữa. Cũng rất kiên nhẫn với động vật nhỏ, thử việc không cần trả tiền, nếu thấy không hợp ngài có thể từ chối.”

Chữ mình đánh ra mà Hách Đằng còn không dám nhìn lại, nếu là trước đây cậu tuyệt đối không thể nói ra nhưng lời như vậy được. Nhưng công việc này độ khó chỉ hai sao, nhưng độ tự do lại tận bốn sao, làm sao cậu bỏ qua được.

Tô Dật Tu kiểm tra cho một con rùa đen xong thì ngồi ghế dựa cầm điện thoại xem tin nhắn của đối phương, thật ra trong lòng chẳng mong gì mấy, số người đã tìm cũng đủ mở mấy bàn mạt chược rồi, gần như không còn hy vọng gì, lần nào cũng khoe khoang đủ thứ, nhưng thực tế khi đến thử việc thì ánh mắt nhìn Đại Bảo nhà anh lại cực kỳ thèm thuồng, làm anh rất ác cảm và lo lắng, cho nên vẫn không tìm được ai.

Tên của Hách Đằng rất thú vị, cùng âm với đau quá, nghề nghiệp trước đây là giáo viên cũng khiến Tô Dật Tu rất vừa lòng, chỉ là, muốn ở lại nhà làm Tô Dật Tu khá do dự. Tri nhân tri diện bất tri tâm, lỡ như ban đầu tốt đẹp, sau khi được tin tưởng rồi thì trộm Đại Bảo nhà anh mang đi, vậy chẳng khác gì giết anh.

Nhưng mà, Hách Đằng đã nói, thử việc không phải trả tiền.

“Tám giờ rưỡi sáng thứ bảy, làm ơn đến đúng giờ.”

Hách Đằng nhìn thấy địa chỉ và số điện thoại trong tin nhắn, hưng phấn nhào lên giường lăn mấy vòng, dù sao đi nữa, đây cũng là một khời đầu mới, một cuộc sống hoàn toàn mới, tất cả đều sẽ khác.

Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến cậu kích động.

Tất cả những thứ trước khi sống lại đã khiến cậu không thể hồi phục, trùng sinh rồi lại chẳng cách nào đòi lại công bằng cho bản thân, vậy thì trước tiên phải gác những thứ không vui qua một bên, để bản thân mình vui vẻ trước đã. Nếu thật sự không thể tránh được những thứ sẽ xảy ra, thì cậu cũng sẽ không ngốc nghếch như ngày trước nữa.

Hách Đằng mở điện thoại lên, tin nhắn đến ồ ạt làm điện thoại run lẩy bẩy luôn, phải chờ mất một lúc mới yên.

Nếu được nhận việc này, chờ khi nào cho thuê phòng được rồi, nhất định phải mua di động mới.

Gửi tin nhắn cho đối phương, nói mình nhất định sẽ đến, rồi tắm nhanh một cái ngủ một giấc, không còn mấy ngày nữa, ít nhất cũng phải làm vành mắt mờ bớt.

Lúc ngủ phải mở nhạc, đây là thói quen từ sau khi cậu sống lại.

Vẫn ngủ không ngon như cũ, số lần giật mình giữa đêm vẫn rất cao, càng suy nghĩ càng khó ngủ, mở mắt tới tận sáng, Hách Đằng chỉ mong mau mau đến thứ bảy.

Chọn cái áo thun trông tương đối mới, quần thể thao, phải làm việc thì nên mặc đồ rộng rãi một chút, trên đường đi cậu còn mua một phần điểm tâm mang đến cho đối phương. Tám giờ mười lăm, cậu đến cửa khu nhà của đối phương, bảo vệ chặn cậu lại.

“Tôi tìm ông Tô nhà số 401 tòa nhà số ba.” Đối phương chỉ cho cậu biết họ, Hách Đằng đưa tin nhắn trong điện thoại cho bảo vệ khu A xem.

“Vui lòng đợi một chút.”

Hách Đằng gật đầu, nhìn quanh. Cậu từng nghe nói vè nơi này, khu nhà rất lớn, giá rất cao, trước đây cậu chưa từng đến xem, bây giờ chỉ mới nhìn một cái, thích quá đi! Một lát nữa phải thể hiện thật tốt để còn được ở lại!

Khụ khụ.

Thấy bảo vệ đi đến, Hách Đằng nhe răng cười híp mắt.

“Quẹo phải ở chỗ giao nhau phía trước, bên hông có số từng tòa nhà.”

“Cảm ơn.”

Đến dưới lầu tòa số ba, Hách Đằng bấm số 401 trên bảng điều khiển, chỉ mới reng một tiếng đã có tiếng một người đàn ông, “Alô?”

“Chào ngài, tôi là Hách Đằng.”

Có tiếng cười khẽ, nhưng cậu thề, tuy là cười rất khẽ rồi mà cậu vẫn nghe được.

“Cửa mở rồi.”

Hách Đằng đẩy cổng vào, cậu biết tên mình hơi lạ, nhưng cậu cũng đâu được chọn, ba mẹ đặt mà.

Đi thang máy lên tầng bốn, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người đứng trước cửa, cửa nhà bên cạnh mở sẵn. Cậu ngơ ngác đứng đó nhìn người đàn ông kia, rồi nhìn quanh.

“Hách Đằng?”

“Ông Tô?”

“Phải, vào đi.”

Hách Đằng nhìn bóng lưng người kia, cậu đã cao một mét bảy tám, người này ít nhất cũng phải một mét tám lăm. Cánh tay rất rắn chắc, nhưng cũng không quá cơ bắp. Trước đây chỉ thấy trên tivi, bây giờ gặp người thật, anh không khác năm năm sau lắm, chỉ là năm năm nữa khuôn mặt trầm lặng hơn, bây giờ thì nho nhã hơn.

“Dép trong nhà.” Tô Dật Tu đưa dép đi trong nhà cho cậu, phát hiện cậu đang ngớ người, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hách Đằng tự đỏ mặt vì suy nghĩ của bản thân, “A, đây là bữa sáng tôi mua cho ngài, không biết ngài ăn chưa.”

Tô Dật Tu cầm lấy cái túi to trong tay cậu, “Cảm ơn.”

Hách Đằng thay dép vào trong rồi mới biết đây là một căn nhà dạng Skip-floor, “Tôi bắt đầu làm ngay sao?”

Tô Dật Tu nhìn cậu, “Không phải vội, có thể nói chuyện trước một lúc.” Để túi lên bàn ăn, “Tôi tên Tô Dật Tu, Đại Bảo, qua đây.”

Tô Dật Tu, Tô Dật Tu!

Hách Đằng mở to mắt nhìn người đang đi tìm Đại Bảo, Tô Dật Tu! Nếu cậu không nớ lầm, trước khi cậu sống lại,  Tô Dật Tu đã là một vị bác sĩ thú y cực nổi tiếng, cũng là thành viên của Tổ chức Bảo vệ động vật hoang dã thế giới, vì kỹ thuật cực giỏi, động vật nào anh ta cũng chữa được, nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, hơn nữa, anh ta từng nói trước truyền thông, vì sự nghiệp chăm sóc động vật mà cả đời sẽ không kết hôn.

Đây quả là…

Quá ngầu!

Theo chiều phát triển, sau này Tô Dật Tu chắc chắc sẽ càng lúc càng nổi tiếng, càng lúc càng bận, hơn nữa anh ta không kết hôn, cũng có nghĩa là, nếu mình làm bảo mẫu cho anh ta, thì có thể làm cả đời? Vậy là có thể ở ké cả đời sao?

Chuyện tốt như vậy thì phải hoan hô, nhưng mà đang ở nhà người ta, kích động mấy cũng phải để dành về nhà mà kích động, bây giờ phải bình tĩnh!

Không ngờ lại được gặp nhân vật tiếng tăm như vậy, mắt Hách Đằng vẫn không thể không phát sáng, người tốt, yêu động vật, lại đẹp trai, giàu có, quả nhiên là cần bảo mẫu thì để mình làm là quá đúng!

Tôi không có lòng tham gì, tôi chỉ cần một chỗ bao ăn bao ở mà thôi.

Không sai. Chính là thế. Tâm trạng của Hách Đằng trở nên cực kỳ tốt.

Nhưng mà, con chó đó là thế nào vậy!!

“Đây là Đại Bảo.” Giọng của Tô Dật Tu không giấu được kiêu ngạo.

Hách Đằng há hốc mồm nhìn Đại Bảo nhà anh thong thả đi đến, bộ lông dài phất phới như sợi tơ, đầu với đuôi ngẩng cao, ánh mắt nhìn người ta vừa ung dung vừa thâm sâu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Cậu thề, cậu chưa từng gặp con chó nào chảnh như con này! Cậu thậm chí còn không biết nó thuộc giống gì.

“Đây là…”

“Chó săn Afghanistan.” Tô Dật Tu nhìn khuôn mặt sửng sốt của Hách Đằng, khóe môi cong cong lên.

Ps: Chó săn Afghanistan là loài chó cô độc ngạo mạn nhất tác giả từng thấy, loại chó này căn bản không thừa nhận bản thân là chó, tự kỷ điên cuồng~~~~

Hách Đằng: Tự dưng em thấy em với Đại Bảo xứng hơn.

Tô Dật Tu: Em với nó xem như họ hàng rồi, không xứng được đâu.

Hách Đằng: Anh nói bậy!

Tô Dật Tu: Nó là Đại Bảo còn em là Nhị Bảo, không phải họ hàng thì là gì.