Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 26




Vẻ mặt của Hách Đằng làm Tô Dật Tu rất muốn ôm cậu vào lòng, nhưng, đột nhiên từ dị tính thành đồng tính, làm liều sẽ khiến một lần chết cả cặp, nguy cơ quá lớn cho nên phải cẩn thận, đặc biệt là đối phương vẫn là một cậu thanh niên trẻ chưa đến ba mươi tuổi chưa mấy trải đời, một thầy giáo cấp hai thì có được bao nhiêu kinh nghiệm xã hội chứ.

Siết chặt nắm đấm mới ngăn được mình đưa tay ra, ôm chặt gối vào lòng mới ngăn được mình đến gần cậu, “Đừng đi là sao? Tôi làm sao?” Tô Dật Tu nói.

“Anh đang giận có đúng không?” Hách Đằng ngẩng đầu lên, không ngượng nghịu như khi nãy, “Em đang nghĩ thế này…” Cậu hắng giọng, “Là đàn ông cả, có chuyện gì thì cứ nói ra, nếu em làm gì khiến anh không vui, anh nói thẳng với em, dù sao thì em cũng phải ở lại đây… làm việc, nếu anh không vui, em sẽ thấy…”

“Sẽ thấy áy náy? Thấy mình làm không tốt? Thấy cầm tiền phỏng tay?” Chân mày Tô Dật Tu sắp dựng đứng, “Nếu em chỉ muốn nói bấy nhiêu thì tôi đi đây.” Lúc này mà nghe đến hai chữ làm việc, rất chói tai.

“Đừng đi đừng đi.” Hách Đằng túm chặt lấy cái gối không buông, “Có chuyện gì thì nói, anh thế này, tối nay em sẽ mất ngủ.”

“Mất ngủ cũng còn hơn ở đây bị em ói đầy người.”

Nói ra xong Tô Dật Tu hối hận ngay.

Anh thật sự rất để bụng chuyện Hách Đằng xem phim đen rồi ói.

Hách Đằng cũng không ngốc, tuy cha mẹ mất sớm không có người thân làm cậu tương đối chậm chạp trong một vài mặt, nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người ta, cậu không muốn ai ghét cậu, cho nên cậu rất giỏi quan sát, dù sao thì cậu chỉ còn một mình, nếu lại bị người khác ghét bỏ thì sống tiếp chỉ càng đau khổ, ớ, đối với chuyện của hai người kia, cậu chỉ có thể nói, bọn họ diễn quá hay còn cậu quá ngốc, vậy thôi.

Nhưng mà hiện tại, biết tại sao anh Nhất Hưu không vui thì tốt rồi, “Khi nãy em ói không phải vì ghê tởm, không không, là vì thấy ghê tởm thật, nhưng không phải ghê tởm bộ phim.” Cậu nỗ lực giải thích, “Dù sao thì, chuyện em thấy buồn nôn hoàn toàn không liên quan đến anh, không phải vì anh.”

Tô Dật Tu thì vẫn còn bực bội vì chữ “làm việc” Hách Đằng nói khi nãy, biết vậy thì không thèm nghe cậu giải thích rồi, còn chẳng bằng về phòng vùi đầu ngủ.

“Bỏ đi bỏ đi, hơn ba giờ rồi, ngủ trước đã, ngày mai nói tiếp.”

“Không nói rõ ràng thì không được đi!” Hách Đằng đã biến hình từ trạng thái mảnh mai yếu đuối sắp khóc khi nãy sang con thú nhỏ gầm gừ chuẩn bị tấn công rồi, bắt đầu nhe răng kìa.

“Tôi đi thì em chuẩn bị cắn tôi à?”

Hách Đằng lôi Tô Dật Tu lên giường, “Anh nói phải chăm sóc em mà, lỡ như em còn sốt thì sao.”

“Sao vậy được? Em tưởng em là cỏ dại à, gió xuân thổi là nảy mầm.” Người ta đã làm đến vậy rồi, mình mà không lên giường sẽ có vẻ làm kiêu quá mức, hơn nữa là đàn ông cả mà.

Tô Dật Tu vứt gối lên giường, Hách Đằng ôm gối vỗ phồng cho anh, Tô Dật Tu vứt chăn lên giường, Hách Đằng trải ra cho anh.

Chậc, cảm giác được dỗ dành cũng không tệ, hình như có thể làm thêm chút nữa.

Chỉ suy nghĩ thôi mà tinh thần Tô Dật Tu đã phơi phới rồi.

“Anh cười gì vậy?” Hách Đằng hỏi.

Tô Dật Tu giật mình, xoa mặt, “Tôi không có cười.”

“…” Được rồi, xem như không cười vậy, “Ngủ đi.” Hách Đằng thả ra hai chữ, dáng vẻ ngại ngùng.

“… Tôi đi toilet.” Tô Dật Tu chạy mất.

Hách Đằng hoang mang nhìn bóng lưng biến mất như cơn gió.

“Khỉ!” Tô Dật Tu chạy thẳng về toilet trong phòng anh trên lầu, chính xác hơn thì phải dùng từ “trốn”. Từ mềm rũ tới thẳng đứng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngoài thời kỳ thanh xuân đã rất lâu rất lâu trước đây thì chưa từng thần tốc đến vậy. Chỉ vì một ánh mắt một biểu tình một câu nói của Hách Đằng.

Vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!

Nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của mình nhiều!

Tô Dật Tu bóp trán, hình như đã cong vòng rồi, hơn nữa còn vô cùng nhanh chóng. Bác sĩ thú y Tô ngày trước bình thản bàng quan không kỳ thị cũng không có sở thích này nay đã bị cậu bảo mẫu nhà anh bẻ cong rồi, không, tình hình trước mắt là anh tự cong.

Tuy trước đây anh thừa nhận mình có thích Hách Đằng, nhưng dường như cảm thấy mình còn có thể cứu chữa được, nhưng lửa dục đến ồ ạt, chỉ còn ba chữ, hết đường cứu.

Hách Đằng dựa vào đầu giường nhìn ra cửa, tâm trạng rất nghiêm túc, đến độ trong đầu nhảy ra câu “chờ chồng đi tắm”, “Đi mau đi mau!” Cậu xua tay, hy vọng mấy suy nghĩ bất thường trong đầu mau cút ra xa một chút.

“Làm gì đó?”

Ớ, “Em đuổi muỗi.” Hách Đằng giơ hai tay, biểu hiện mình thật sự đang đuổi muỗi, vung vẫy thêm vài cái, “Ha ha.”

“Xịt thuốc phòng muỗi đi.”

“Không cần đâu.” Nhưng mà, “Xịt thuốc phòng muỗi có tác dụng không?”

“Nhiều muỗi quá thì không, bôi đều hết sẽ có tác dụng.”

“Vậy còn mặt?”

“Vùi vào chăn.”

“…”

Tô Dật Tu đóng cửa phòng, tiếng khóa kim loại làm trong lòng Hách Đằng thình thịch, kéo chăn đắp đến ngực, nghiêng đầu nhìn anh Nhất Hưu đang lên giường một cái.

“Tôi là người đứng đắn.” Tô Dật Tu nghiêm trang nói.

Hách Đằng gật đầu, “Em biết.”

“Cho nên đừng nhìn tôi như vậy.” Thấy ánh mắt khát khao như vậy anh thật sự không nhịn được đâu.

“Ừm.”

“Xoay mặt qua kia.”

Hách Đằng quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên trần nhà thẳng tăm tắp.

“Thôi vậy, tôi về phòng tôi ngủ.” Tô Dật Tu giả vờ định về phòng, lại bị Hách Đằng kéo lại.

“Chuyện đó, ngoài cha mẹ ra em không còn bà con nào, từ nhỏ đã ngủ một mình, đến bây giờ cũng chưa từng ngủ chung giường với ai, em chỉ hơi không quen, không có ý gì khác.

“Em ngủ với Đại Bảo ngon lắm mà.”

“Đại Bảo đâu phải người, hơn nữa…” Hách Đằng chậc một tiếng, cũng chẳng biết tại sao phải giải thích, “Nó nhân lúc em ngủ lén leo lên, không thể xem như em tự nguyện.”

“Được rồi.” Được lợi còn khoe mẽ cũng chỉ thế này.

Lần thứ hai cùng giường, bầu không khí còn kì dị hơn lần đầu, bụng Hách Đằng đột nhiên kêu ọt ọt.

“Em lại đói rồi à.”

“Không sao, không đói.” Hách Đằng trở mình nằm nghiêng qua đối diện với Tô Dật Tu.

“Uống sữa không?”

Hách Đằng cười trộm, “Anh có à.”

Tô Dật Tu thấy cậu nói đùa, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, “Được rồi, ngủ đi.”

“Ừm.” Hách Đằng nhắm mắt lại rồi lại mở ra, “Anh Nhất Hưu, cảm ơn anh.”

“Được rồi, im lặng ngủ đi.” Tô Dật Tu rất sợ sau đó có thêm câu anh là người tốt, vậy thì thật sự quá gian khổ.

“Anh chê em nói nhiều à.” Hách Đằng nhịn không được phải hỏi.

“Nếu ngày mai không đi làm, tôi rất vui lòng hầu chuyện em cả đêm.” Tô Dật Tu ngáp, “Nếu em ngủ không được tôi sẽ dỗ em ngủ.” Tô Dật Tu chìa cánh tay ra.

“Được.”

Tay Tô Dật Tu cứng còng, “Thật hả?”

“Thì ra anh lừa em.” Giọng Hách Đằng có xíu xiu thất vọng.

“Ai, đến đây, để tôi hy sinh.”

Đưa tay ra, Hách Đằng gối đầu lên cánh tay anh, cảm giác rất dễ chịu, cũng rất an toàn, cậu thỏa mãn thở ra một hơi dài, dụi dụi vào vai Tô Dật Tu.

“Được rồi được rồi, đã xong chưa.”

“Hì hì.” Hách Đằng cười.

Nghe ra được người trong lòng đang rất vui, Tô Dật Tu thì lại như đang trong nồi nước sôi, người đang ôm trong lòng khiến anh rung động, lúc này anh cực kỳ muốn đè cậu ra xoa xoa rồi bóp bóp, muốn nghe tiếng cậu cười rồi xin tha, giống như khi ở trong xe hôm đó, muốn cảm nhận các loại cảm xúc của cậu, rất muốn bắt nạt cậu.

Hách Đằng khoác tay lên eo Tô Dật Tu, tay vỗ nhẹ lên lưng anh, tâm trạng vốn nhộn nhạo của Tô Dật Tu bị tiết tấu thong thả ấy vỗ về, nhịp thở cũng càng lúc càng dài, trước khi ngủ hẳn, anh nghĩ, như thế này mới đúng là dỗ ngủ, thật tốt.

Lúc cảm nhận được di động đang rung, Hách Đằng tỉnh dậy, nhưng mi mắt rất nặng không mở mắt được, ngủ trễ quá.

“Làm em giật mình à?” Tô Dật Tu vội tắt điện thoại, khe khẽ xoa đầu cậu, “Em ngủ tiếp đi, đừng dậy, anh ra ngoài ăn.”

“Xin lỗi.” Vì còn chưa tỉnh nên giọng Hách Đằng hơi lèm bèm.

“Ngủ ngoan đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cả người Hách Đằng đều không muốn động đậy, cậu đến đây đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Dật Tu không ăn sáng ở nhà, trong lòng cậu thấy rất khó chịu, nhưng vai bị anh đè xuống, Tô Dật Tu kéo chăn lên cho cậu, cậy áy náy nhìn người đang đeo vành mắt đen sì, “Nhưng không làm bữa sáng cho anh em thấy khó chịu.”

“Được rồi được rồi, em như vậy thức dậy anh mới khó chịu đó.” Tô Dật Tu đặt ngón trỏ lên môi cậu, “Không nói nữa, nghe lời, mau nhắm mắt lại. Làm xong anh sẽ tranh thủ về nhà sớm.”

Hách Đằng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cảm nhận được Tô Dật Tu ngồi bên giường một lúc rồi mới đi. Cửa đóng, cậu mở mắt ra.

Anh chỉ vừa mới đi mà cậu đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Cái gì vậy chứ.

Khi nãy cậu gần như muốn giữ lấy Tô Dật Tu nói anh đừng đi làm, chết thật. Kéo chăn lên che mặt lại, cậu cũng tự biết mình đang đỏ mặt.

Không có nhà cửa to đẹp, không có gia cảnh sung túc, không có điều kiện ưu tú, không có khả năng gì hơn người ta, ban đầu cậu đến đây là vì Tô Dật Tu cần người chăm sóc con chó của anh, là vì cậu đã tự xin làm bảo mẫu.

Có thể nói mình chẳng có gì, trong cái xã hội này, một kẻ chẳng có gì bằng ai thì có tư cách gì mà yêu đương chứ? Căn bản là không có khả năng. Cho nên trước đây cậu không quen bạn gái, cậu tự biết mình.

Tô Dật Tu thì khác, anh là một người thành công, khi sống chung mới biết anh là một người đàn ông tốt hiếm có, sau này anh sẽ còn thành công hơn nữa, cậu có thể với tới người đàn ông như vậy sao? Có thể thích được sao? Huống chi mình cũng là đàn ông.

Mình có tình cảm không nên có với Tô Dật Tu, cậu biết. Nhưng không thể chiều theo cậu, ai bảo Tô Dật Tu tốt như vậy làm gì?

Hách Đằng nằm xuống chỗ Tô Dật Tu đã ngủ, vùi đầu vào gối của anh, đắp chăn của anh, cứ thế này đi, tuy giữa bọn họ hơi mờ ám, cứ thế này đi, không dám mong nhiều hơn nữa. Cậu thừa nhận mình nhát gan, nhưng cậu thật sự không dám. Tình yêu đồng tính khác dị tính, bản thân mình không cha không mẹ thì chẳng sao, nhưng Tô Dật Tu thì sao? Khoan nói đến bạn bè xung quanh, đầu tiên là ải người nhà đã không qua được rồi, nếu mình cứ cố chấp, cuối cùng có thể sẽ hủy hoại anh, hơn nữa, nếu cha mẹ anh ngăn cản, rồi lỡ như cuối cùng Tô Dật Tu chọn gia đình, thì chẳng bằng mình tự chịu khổ một mình.

Cho nên, cứ thế này đi.

Tô Dật Tu bồn chồn đến phòng khám, trong đầu toàn là hình ảnh Hách Đằng nằm trên giường hai mắt mơ màng lúc nãy, trong lòng ngứa ngáy rồi lại không nắm bắt được.

“Ô? Tối qua ngủ không ngon sao?” Bành Tường thấy ngay vành mắt của Tô Dật Tu.

Tô Dật Tu thấy anh ta thì hơi ngạc nhiên, “Tối qua cậu trực đêm, lẽ ra hôm nay phải nghỉ ngơi, sao vẫn chưa về?”

“Không nỡ rời xa cậu mà.” Bành Tường uống hết sữa đậu nành, vứt ly giấy đi, “Có khách quen, cục cưng trong nhà lại bệnh, nhất định bắt tôi khám.”

“Lại con mèo Garfield đó à?” Tô Dật Tu đi thay áo.

“Phải, tốn hơn hai chục ngàn tệ rồi.”

“Tôi phục anh ta thật, đã biết giống mèo đó bị thiếu hụt gien dễ bệnh rồi mà vẫn nuôi.”

“Chứng minh là người ta có lòng tốt và nhiều tiền.” Bành Tường nói, “Cần biết là hiện tại những người như thế rất ít.”

“Quan trọng là còn có nhiều thời gian.”

“Tốt số thật.” Bành Tường ngồi trên ghế dựa dài giọng.

Vừa nói Tô Dật Tu vừa đi đến gần, dựa vào bàn, “Tôi, hỏi cậu một chuyện.”

“Nói đi.” Bành Tường lập tức ra vẻ bác sĩ.

Tô Dật Tu sắp xếp từ ngữ, “Cậu cảm thấy đồng tính luyến ái thế nào?”

Bành Tường nghe xong, im lặng chắp tay, đáng thương cầu xin, “Viện trưởng Tô, xin hãy buông tha cho em.”

“Phắc!”

Ps: Hách Đằng: Sao anh còn chưa tỏ tình với em, mọi người sốt ruột lắm.

Tô Dật Tu: Anh quan tâm đến bọn họ làm gì, anh chỉ quan tâm tới em. Em có sốt ruột không?

Hách Đằng: Hơi hơi, có điều rất hồi hộp.

Tô Dật Tu: Anh là một người đàn ông tốt, cho nên nhất định phải có trách nhiệm với em, không nói thì thôi, một khi đã nói thì phải chắc chắn tất cả rồi mới nói, để em nhất định phải nhận lời anh, không còn đường lui.

Hách Đằng: Tự dưng em nhớ ra hình như em chưa khóa gas ở nhà, em về nhà một chuyến. Á, bắt em làm gì, trói em làm gì!!

Tô Dật Tu: Yêu tinh này, xem ra anh quá dịu dàng với em rồi, em muốn thu hút sự chú ý của anh đúng không? Cung hỉ, em làm được rồi.

Hách Đằng: Buồn nôn quá! Giờ em nói em mất trí nhớ rồi anh thả em đi được không?

Tô Dật Tu: Khỉ, mấy lời thoại trong tiểu thuyết chả đáng tin chút nào đâu!