Bảo Mẫu

Chương 1-1: Mở đầu




Mười tám tuổi bước vào đời, thi toàn quốc chỉ có một khoa mỹ thuật tạo hình là đủ tư cách, thế nhưng tìm được một công việc mà một tháng tới tám ngàn, là một kì tích sao? Năm năm trước ta cho rằng đây là một kỳ tích, nhưng lại phát sinh ở trên người ta, làm ta hưng phấn lợi hại mất ngủ đến vài ngày, rồi mới biết được đây căn bản là một cơn ác mộng chết tiệt.

Đã muốn hai mươi ba tuổi ta nằm ở trên giường, hạ thể bị trừu sáp đau đớn làm ta mỏi mệt không chịu nổi, phòng tắm chuyển đến tiếng nước tắm rửa của tên kia, nhìn xem đồng hồ nơi tủ ở đầu giường, còn có ba mươi phút nữa liền rạng sáng……

” Ai nha ><” Thân thể bị người dùng lực đá một chút, kinh ngạc nhìn nam nhân vừa từ phòng tắm đi ra.

” Ngươi còn không rời đi?” Hạ thân y được che bởi khăn mặt, trên cao nhìn xuống lạnh lùng trừng ta.

Ta chưa nói gì, cũng không có liếc y một cái, chỉ vội vàng mặc xong quần áo, cầm lấy ba lô, y đã muốn chui vào chăn ấm áp, ta thay y đóng cửa tắt đèn.

” Buổi sáng chín giờ, ta tới đón ngươi.” Trước khi đóng cửa một khắc, ta nhắc nhở y.

” Cẩn thận phóng viên.” Một câu không hề ngữ điệu từ trong chăn toát ra.

Đã quen với việc y lạnh lùng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng y, ta đơn độc rời đi.

Ôn Gia Dật, hai mươi ba tuổi, đang là thần tượng ngôi sao nổi tiếng, bộ dáng hoàn hảo, chính là mê đảo nữ sinh cái loại này, tính cách!? Ở trước mặt fan  ca nhạc cùng điện ảnh còn có phóng viên là một người thật gần gũi thật tốt, cho dù đối mặt đồng sự trong công ty, cũng là một nam nhân tốt trăm phần trăm, nhưng ở trước mặt ta!? Cáp, y căn bản không phải người, là ông chủ chết tiệt của ta.

Nhớ rõ năm năm trước ta từ một tờ báo đọc được trang quảng cáo tuyển bảo mẫu, yêu cầu hoàn thành chương trình học trung cấp, thời gian không bị giới hạn, chịu cực chịu khổ, lương ưu. Thế là, ta liền đăng ký tham gia.

Kỳ tích, ta được tuyển chọn, công ty an bài ta chiếu cố một người mới, chính là Ôn Gia Dật.

Ngày đầu tiên gặp mặt, là ở một cuộc họp báo giới thiệu người mới, đồng sự rất đơn giản giới thiệu chúng ta quen nhau, sau đó giao nhiệm vụ cho ta làm bảo mẫu của y, ta liền trở thành nô lệ cho y.

” Ngươi thích nam nhân đúng không?” Y nhìn ta, đột nhiên hỏi ta một câu.

” Cái… gì!?” Ta bị vấn đề của y doạ sợ.

” Không tồi, ta rất vừa lòng loại thanh tú như ngươi, ngươi sau này ngoại trừ chiếu cố ta ra, còn phải phục vụ ta.” Y bình thản nói ra những lời này, thật giống như đàm luận thời tiết, năm năm sau cho đến hôm nay, ta cũng không thể tin tưởng y nói với ta câu đầu tiên chính là phải bị y thượng…