Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 5




Ngu Hạ đứng lên, rầu rĩ nói: “Ta buồn ngủ.”

Lưu Tứ lạnh giọng nói: “Buồn ngủ cũng không cho ngủ, nếu ngươi ngủ tiếp trẫm liền đem ngươi cột sau ngựa kéo đi.”

Ngu Hạ sợ hãi, trong lòng lại lo lắng an nguy mẫu phi cùng mẫu hậu, nước mắt lập tức dâng lên.

Mười lăm năm này, Ngu Hạ đều không có chịu qua khổ sở như vậy.

Nàng muốn trở về, muốn gặp mẫu phi, xác nhận mẫu phi giống lời Lưu Tứ nói, bình yên vô sự.

Quần áo nàng ngày hôm qua bị Lưu Tứ cắt rách, cái yếm hồng nhạt bên trong lộ ra, che lại không được, nhìn cũng quá ái muội.

Tuy Ngu Hạ đứng lên nhưng bọn thái giám cũng không dám đánh giá nàng, sợ chọc hoàng đế nổi giận.

Ngu Hạ súc miệng rửa mặt xong, tùy tiện chải chải tóc, tìm không thấy cây trâm vấn lên, nàng chỉ có thể thả ra sau lưng.

Lưu Tứ ánh mắt sắc bén đảo qua nàng, cái yếm như ẩn như hiện làm hắn nhìn thực không thoải mái.

“Lại đây.” Lưu Tứ lạnh lùng nói, “Tới bên cạnh trẫm.”

Ngu Hạ do dự một chút, dịch qua.

Lưu Tứ lôi kéo quần áo nàng, quần áo Ngu Hạ nháy mắt bị hắn xé rách, lộ ra bả vai trắng muốt.

Ngu Hạ giãy giụa: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

Lý Đại Cát trong lòng hiểu rõ, bệ hạ ngày hôm qua có khả năng quá mệt mỏi, buổi tối không có sức lực. Hôm nay sáng sớm tỉnh lại tinh lực dư thừa, sợ là muốn lâm hạnh tiểu công chúa.

Hắn nhìn cũng không dám nhìn nhiều, mang theo mấy thái giám khác nhanh lui xuống.

Ngu Hạ ăn ngon, ngủ ngon, phát dục cũng không tồi.

Vòng eo không đủ nắm tay, non nớt giống như cành liễu, yếm nhỏ bao lấy hai quả đào.

Xác thật là màu hồng nhạt, thêu hoa tinh xảo, mặt trên thêu chính là ngọc lan hoa màu trắng.

Ngu Hạ cả kinh: “Ngươi…… Ngươi đừng đụng ta!”

Tay Lưu Tứ cách cái yếm xoa quả đào của nàng.

Thoáng chốc, mặt Ngu Hạ hồng thấu, vành mắt nàng cũng hồng: “Ngươi……”

Dù sao cũng là tiểu công chúa được sủng ái nhất, ngày thường trừ Thái Tử cùng hoàng đế dám chạm vào nàng, bất quá cũng giới hạn trong sờ sờ đầu nàng, xoa mặt nàng.Những chỗ khác chưa bao giờ chạm qua.

Ngu Hạ tức giận đến mức run rẩy.

Lưu Tứ đem nàng buông lỏng.

Hắn mới vừa rồi chỉ là tò mò, vì sao quần áo bên ngoài là màu trắng, bên trong lại là màu hồng. Lưu Tứ không có nghiên cứu qua quần áo nữ nhân, cũng chưa từng cởi quần áo cho nữ nhân tất nhiên không rõ nữ nhân còn mặc thêm yếm bên trong.

Hiện tại đã biết, nguyên lai là quấn thêm mảnh vải nhỏ.

Ngu Hạ xúc cảm thực không tồi, mềm mại ôn nhuận, rất khó miêu tả cái loại xúc cảm này. Lưu Tứ thực thích.

Trên người nàng rất rất thơm. Tuy rằng cách mảnh vải nhỏ nhưng hắn có thể nhìn ra hình dạng tuyệt đẹp.

Mùi thơm bay vào mũi. Là mùi hoa súng lượn lờ, rất dễ ngửi.

Lưu Tứ nhìn nàng vẻ mặt khuất nhục, trong lòng đột nhiên không vui.

Nàng bày sắc mặt cho ai xem? Hắn khi dễ nàng? Nơi nào khi dễ nàng?

Lưu Tứ nhéo nàng: “Nhỏ như vậy, ngươi cho rằng trẫm thích?”

Ngu Hạ bị lời nói của hắn tức muốn chết.

Lưu Tứ nói: “Hiện tại trẫm là chủ tử, phụ hoàng ngươi đem ngươi đưa cho trẫm làm nô lệ, một cái nô lệ nho nhỏ trẫm mới khinh thường chạm vào ngươi.”

Quần áo bị xé rách, Lưu Tứ kêu Lý Đại Cát tìm một bộ mới lại đây. Phá được không ít thành trì, đoạt lấy không ít lăng la tơ lụa cùng trân bảo, tìm một bộ quần áo tất nhiên không khó. Bất quá tìm cái thích hợp lại rất khó.

Ngu Hạ mặc vào một thân kim y nặng trĩu, chỉ có bộ này mới vừa người.

Nàng lớn lên xinh đẹp, mặc quần áo ánh vàng rực rỡ như vậy cũng có vài phần tươi đẹp, chỉ là quần áo tinh tế lại mềm mại cũng không so được với tơ lụa. Ngu Hạ từ trước đến nay chỉ mặc quần áo trong cung, một thân kim y nặng trĩu mặc vào chưa lâu liền ma sát đến da thịt đều đỏ.

Ngu Hạ không dám nói, nàng sợ nói ra, Lưu Tứ sẽ ghét bỏ nàng nhiều chuyện.

Lưu Tứ thoạt nhìn lạnh như băng, không giống người tốt.

Lưu Tứ dùng đồ ăn sáng xong liền cùng thủ hạ kiểm kê binh mã. Ngu Hạ đã rất nhiều ngày không có ăn cái gì, vừa mới tỉnh lại là lúc đói nhất. Nàng trơ mắt nhìn Lưu Tứ đem đồ ăn sáng ăn sạch, nhìn Lưu Tứ xách kiếm đi ra ngoài, thậm chí đều không hỏi nàng ăn cơm không.

Ngu Hạ đói đến bụng kêu vang.

Lý Đại Cát nhìn ra tiểu công chúa này đói bụng, hắn phân phó người đưa tới một chén cháo cùng một khối bánh.

Cháo hương vị kỳ kỳ, thực mặn, Ngu Hạ uống một ngụm, thiếu chút nữa nhổ ra.

Nàng không muốn uống cháo, cắn một ngụm bánh bột ngô, kết quả bánh bột ngô cứng đến mức thiếu chút nữa đem răng nàng rớt ra.

Ngu Hạ đem bánh bột ngô đặt lên bàn.

Đây là đồ ăn cho người ăn?

Nàng cẩm y ngọc thực lớn lên, giống như tiểu phượng hoàng kiêu ngạo, phượng hoàng không phải luyện thật (*) không ăn, không phải nước suối ngọt không uống, Ngu Hạ cũng giống vậy, nàng mỗi ngày uống trà, phải là giọt sương động trên cánh hoa pha thành, nước uống mỗi ngày phài là nước suối. Điểm tâm cũng phải do ngự trù tốt nhất bưng lên.

(*) Chỗ này không biết là gì nên để hán việt luôn, ai biết chỉ tui với

Bánh bột ngô cứng còng, nàng cắn không được cũng không muốn cắn nữa, cháo hương vị quỷ dị nàng cũng không muốn uống.

Cho dù đói chết, đói đến xanh xao vàng vọt nàng cũng không cần ăn một ngụm cơm của Lưu Tứ.

“Cô ~”

Ngay sau đó, bụng Ngu Hạ kêu lên.

Nàng lại nghĩ tới mẫu phi.

Mỗi lần Ngu Hạ kén ăn không muốn ăn cơm Bạch quý phi khẳng định sẽ đến hỏi nàng ăn cái gì, hiện tại lưu lạc tới bên người Lưu Tứ, trong lòng Ngu Hạ miễn bàn có bao nhiêu thống khổ.

Năm ngày trước, lúc Ngu Hạ vừa mới tỉnh lại liền nghe cung nữ nghị luận Bạch tướng quân bị bắt giữ. Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, Ngu Hạ thân là công chúa, ngày thường cũng không thể thảo luận chính sự, nàng cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đại khái Lan Quốc đang ở nơi đầu sóng ngọn gió. Kết quả buổi tối nàng đi ngủ, lúc mở mắt ra liền từ Linh Tú cung tới rồi cái chỗ đơn sơ này.

Lập tức từ trên trời rớt xuống địa ngục, đường đường là công chúa biến thành tiểu nô lệ trong miệng Lưu Tứ, mặc kệ là ai đều sẽ có chênh lệch.

Ngu Hạ nhìn bánh bột ngô khô cằn trước mắt, vành mắt càng đỏ, nàng rất nhớ mẫu phi, muốn biết mẫu phi hiện giờ thế nào.

Ngu Hạ nhịn không nổi cơn đói, nàng đã quên mới vừa rồi ở trong lòng phát lời thề, lại cắn một ngụm bánh.

Lúc Lưu Tứ tiến vào liền nhìn thấy tiểu công chúa ngồi gặm khối bánh bột ngô, cái bánh to bằng bàn tay bị nàng gặm không chỉnh tề, thoạt nhìn gồ ghề lồi lõm.

Hắn nhíu nhíu mày: “Cắn không đứt?”

Nàng từ trước tới giờ không có ăn qua cái bánh nào cứng như vậy. Ngu Hạ thích nhất là ăn điểm tâm ngọt ngào mềm mại.

Lưu Tứ chưa thấy qua người nào vô dụng như vậy.

“Vì sao không uống cháo?” Lưu Tứ nhàn nhạt nói.

Ngu Hạ cúi đầu nói: “Quá mặn.”

Lưu Tứ gọi Lý Đại Cát tới: “Chuẩn bị cho nàng thức ăn dễ tiêu hóa.”

Lý Đại Cát lên tiếng.

Kỳ thật, hành quân đánh giặc thật không có thứ gì ăn ngon, ngay cả Lưu Tứ mỗi ngày cũng là gặm lương khô.

Chén cháo trước mặt Ngu Hạ cũng là thứ xa xỉ.

Không bao lâu, Lý Đại Cát bưng một chén sữa ngựa đã nấu lại đây.

Có chút tanh, dưới ánh mắt ăn thịt người của Lưu Tứ, Ngu Hạ không dám cự tuyệt, cố nhịn uống hai ngụm.

Còn chưa uống ngụm thứ ba nàng thật sự nhịn không được nữa che miệng chạy ra ngoài, “Oa” một tiếng đem đồ vật mới vừa ăn đều phun ra.

Lưu Tứ biết Ngu Hạ yếu ớt, lại không biết nàng yếu ớt tới như vậy. Hắn một tay đem Ngu Hạ xách trở về lều trại, cầm khăn lau miệng cho nàng, tiện tay đem nàng ném lên đệm.

Trở về Cảnh Quốc lộ trình mấy ngàn dặm, ngàn dặm xa xôi, phải đi đường rất lâu, chỉ biết so hiện tại càng gian nan.

Lưu Tứ đem người đoạt ra, nhưng như thế nào đem người sống sờ sờ mang về Cảnh Quốc vẫn là cái vấn đề.

Nếu nàng cái gì đều ăn không vô, nửa đường chết đói Lưu Tứ coi như uổng công.

Ngu Hạ xoa xoa đôi mắt: “Lưu Tứ, ngươi có thể cho ta về gặp mẫu phi một lần hay không? Một lần thôi.”

Nàng biết khả năng bị cự tuyệt rất lớn, chính là, hiện tại Ngu Hạ rất muốn biết Bạch quý phi ra sao, nếu Bạch quý phi cùng toàn bộ Lan Quốc đều không còn Ngu Hạ cũng không muốn sống nữa.

Nàng là công chúa một nước, tuyệt đối sẽ không khom lưng uốn gối đi làm nô lệ cho người khác.

Nàng ngồi quỳ trên đệm chăn, cổ áo bởi vì vừa rồi lôi kéo xốc xếch một chút, chỗ xương quai xanh cư nhiên đỏ một mảnh.

Lưu Tứ bắt bả vai nàng, một tay tham nhập vào vạt áo nàng: “Sao lại thế này?”

Ngu Hạ bưng kín bả vai mình: “Ngươi đừng xé!”

Nàng hiện tại thoạt nhìn đáng thương vô cùng, lông mi nhỏ dài, hơi hơi rũ xuống, bộ dáng uể oải ỉu xìu, vành mắt ửng đỏ, như là bị người khi dễ.

Tay Lưu Tứ vuốt ve chỗ bị ma sát hồng lên, trên thực tế, Lưu Tứ hàng năm nắm đao kiếm, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, lòng bàn tay hắn so quần áo còn thô ráp hơn nhiều.

Ngu Hạ da thịt thực mềm, sờ lên phảng phất có thể hòa tan.

Con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chú vào Ngu Hạ: “Bị quần áo ma sát?”

Ngu Hạ gật gật đầu.

Lưu Tứ đem cổ áo nàng buông ra, lại kiểm tra cổ tay nàng, quả nhiên trên cổ tay cũng bị đỏ một mảnh.

Lưu Tứ xoay người rời đi.

Trong trướng không một bóng người, Ngu Hạ ngồi trên chăn, nàng ngày thường dễ buồn ngủ, trước mắt lại không có một chút buồn ngủ.

Ngu Hạ kỳ thật không rõ, thái độ Lưu Tứ đối nàng sao lại như vậy, rõ ràng ba năm trước đây Lưu Tứ không có lạnh lùng với nàng như thế.

Lúc trước Ngu Hạ chịu giúp Lưu Tứ cũng không phải muốn hắn hồi báo, chỉ là đơn thuần cảm thấy Lưu Tứ đáng thương, người đều là sẽ thay đổi, hắn biến thành bộ dáng hiện giờ nói không thất vọng buồn lòng kỳ thật không có khả năng.

Nàng tình nguyện chết thống khoái cũng không muốn bị Lưu Tứ tra tấn, sống một ngày bằng một năm.

Lưu Tứ vốn dĩ đã chỉnh đốn binh mã chuẩn bị rời khỏi, lúc này lại cảm thấy hắn phải đến Thiên Thành một lần.

Không cho Ngu Hạ thấy Bạch quý phi một lần nàng sẽ không thành thành thật thật cùng hắn rời đi.

Ngu Hạ nhìn như nhu hòa, lại không phải quả hồng mềm ai cũng có thể véo, chọc nàng nóng nảy, trên đường trở về không chừng nàng sẽ làm ra việc gì đáng sợ.

Dù sao cũng là tiểu công chúa Lan Quốc, tùy tiện cho nàng một viên đường, không thể đem nàng lừa đi.

Lưu Tứ quyết định đi hoàng cung Thiên Thành làm khách. Lần này không chỉ là đòi lại khuất nhục năm xưa, cũng là làm Lan Quốc hoàng đế cùng một chúng hoàng tôn công tử biết, tiểu công chúa của bọn họ đã từng cao cao tại thượng hiện giờ là nô bộc Lưu Tứ hắn.

An bình sau này của bọn họ là dựa vào một nữ nhân đổi lấy.

Lưu Tứ cũng không phải người tốt gì, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lần này làm khách là nước mắt tiểu công chúa đả động hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Lưu Tứ: Hiện giờ nói như thế, về sau vả mặt.