Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 104: Lựa chọn (1)




“Sư huynh, đây là ý gì?” Trong giọng nói của Vương tử A Lang có ý chất vấn.

Sở Diễm hiển nhiên không có tính nhẫn nại cùng hắn vòng vo, gọn gàng dứt khoát mở miệng. “Thẩm Thiên Dao đâu?”

Trong lòng Vương tử A Lang biết không thể gạt được Sở Diễm, đơn giản thẳng thừng thừa nhận. “Ta ném nàng vào trong băng trì rồi.”

“Cái gì?” Sở Diễm gằn từng chữ từ trong kẽ răng, bàn tay nắm chặt thành quyền ẩn trong ống tay áo, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hàn trì nước lạnh rét thấu xương, người thường ngâm trong hàn trì chưa tới một canh giờ sẽ mất mạng. A Lang, hắn dám…. Hắn quả thực là chán sống rồi.

“Thực xin lỗi, sư huynh.” A Lang buồn bực trả lời, ở trong lòng hắn đã chắc chắn là Thiên Dao bị trừng phạt đúng tội, dĩ nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Trong núi Tang Điền, có vô số băng trì lớn nhỏ, nếu là tìm từng cái một, chỉ sợ tìm được cũng phải là mười ngày nửa tháng sau. Khi đó, Thẩm Thiên Dao sớm đã là một cỗ thi thể.

Mắt đen sâu thẳm của Sở Diễm đột nhiên gợn sóng quay cuồng, bảo kiếm Phi Hồng trong tay chớp loé, mũi kiếm đã trực chỉ yết hầu A Lang. “Đừng làm cho Bổn vương phải hỏi ngươi lần thứ 3, nàng ở đâu?”

A Lang vẫn như cũ ấp úng không nói, rất có tư thái thấy chết không sờn. Mà mâu quang Sở Diễm lại lạnh thấu xương, cổ tay vừa động, kiếm đã cắt qua da cổ hắn. Vậy mà A Lang vẫn như cũ không động đậy, hán tử Mông Cổ, đều mạnh mẽ cứng cỏi như vậy. “Sư huynh, cho dù huynh giết A Lang, ta cũng sẽ không nói cho huynh biết chỗ của nàng. Tháp Na chết thảm, ta không thể để cho linh hồn của muội ấy không thể yên nghỉ.”

Sở Diễm cô lãnh cười, hắn hiểu rõ cá tính A Lang, nếu như hắn không muốn nói, cho dù giết hắn cũng vô dụng. Có điều, là người chung quy sẽ có nhược điểm, Sở Diễm tự có biện pháp đối với hắn.

“Yên tâm, ngươi là sư đệ của Bổn vương. Bổn vương sẽ không giết ngươi. Đại quân của Bổn vương đã vây khốn đại doanh Mông Cổ, Bổn vương trái lại muốn xem một chút, ngươi không cần mạng của mình, có phải hay không cũng không cần mạng của phụ hoàng mẫu hậu mình.” Khoé môi Sở Diễm treo một nụ cười lãnh mị, hướng phía ngoài lều phân phó. “Truyền lệnh bổn vương, nếu như Vương tử A Lang không chịu mở miệng, cách thời gian một chén trà, bổn vương sẽ giết một người.”

“Sư huynh!” A Lang trừng lớn hai mắt, trong mắt che kín tơ máu đỏ tươi. Thân thể không nhịn được run rẩy, hắn biết Sở Diễm, hắn nói được liền nhất định làm được.

Sở Diễm lạnh lùng cười, tuấn nhan tuyệt mỹ, lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục. “Mạng của mẫu hậu cùng vương đệ của ngươi là do bổn vương cứu, vậy thì bắt đầu từ bọn họ đi.”

Sở Diễm vừa dứt lời, đã có thị vệ đem đệ đệ của A Lang kéo vào, đẩy ngã trên đất, đao liền kề ở trên cổ hắn. Đó chỉ là một hài tử còn rất nhỏ, quỳ gối trên đất, run rẩy khóc rống, dùng tiếng Mông Cổ kêu to, “Ca ca cứu đệ.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Diễm liếc sang A Lang, giống như tuỳ ý nói. “A Lang, thời gian cho ngươi cân nhắc không nhiều.”

Trên trán A Lang đổ mồ hôi lạnh, giằng co trong chốc lát, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, đầu ép tới cực thấp, giọng nói khàn khàn. “Thạch động thứ hai dưới chân núi Tang Điền.”

Hắn vừa dứt lời, Sở Diễm không chút do dự hướng ngoài lều mà đi, sau đó chỉ nghe tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’ rất nhanh rời đi.

—————

Khi Sở Diễm dẫn người đi vào trong động, Thiên Dao nằm trên nham thạch cứng rắn trên đất, sớm bất tỉnh. Sa y đơn bạc nhiễm một mảng lớn đỏ tươi, ướt sũng dán trên thân thể nàng. “Dao Nhi.” Sở Diễm khàn giọng gọi, bước nhanh tới, ôm thân thể băng lãnh của nàng vào trong ngực. Đúng vậy, băng lãnh, hoàn toàn mất đi nhiệt độ, thậm chí, đã không còn hơi thở.

“Dao Nhi, nàng tỉnh lại đi.” Con ngươi sâu thẳm nhiễm tia máu đỏ, hắn lớn tiếng gọi tên nàng, tay dán lên trước ngực nàng, liên tục truyền nội lực vào trong thân thể nàng.

Thiên Dao rốt cuộc có chút phản ứng mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cau chặt, ho khan vài tiếng, sau đó, máu loãng từ trong miệng mạnh mẽ trào ra. Nàng nhỏ giọng nói, “Đau, đau quá.”

“Dao Nhi.” Sở Diễm cũng luống cuống, xem ra, nàng không chỉ đơn giản là bị ném vào trong hàn trì, nàng bị nội thương rất nặng, chỉ sợ tâm mạch đã bị tổn thương. “Dao Nhi, nàng cố gắng lên. Ta dẫn nàng rời khỏi chỗ này, không có việc gì, Bổn vương sẽ không để nàng có việc gì.”

Thiên Dao được hắn ôm trong lòng, lại mất đi tri giác, may mà nàng còn thở, mặc dù hơi thở cực kỳ mỏng manh.

Sở Diễm ôm nàng trở lại lều lớn ở Mông Cổ, lệnh cho người hầu chất đầy lò than trong lều, nhiệt độ trong lều ấm áp như ngày xuân. Vì thân thể Thiên Dao bị băng lãnh mà cứng đờ, hắn xoay mình lên giường nhỏ, dường như là không chút chần chờ cởi xuống y phục trên người. Đập vào mắt là vết bầm tím cùng vết máu che kín trên da thịt trắng nõn của Thiên Dao, giống như dây leo trên thân thể nàng, màu máu làm cho người ta sợ hãi. Sở Diễm chỉ cảm thấy con ngươi cay cay, thoáng căm tức cúi đầu hôn từ vết thương trên vai nàng, thấm vào trong miệng là mùi máu tươi ngai ngái.

Hai cỗ thân thể trần trụi triền miên, Thiên Dao thỉnh thoảng rên rỉ, vô thức áp sát nơi phát ra hơi ấm, cánh tay gắt gao ôm chặt eo hắn. Ở trong rét lạnh quá lâu, sẽ càng khát vọng sự ấm áp. Đôi môi lạnh ngắt bị hắn bổ nhào bắt lấy, nụ hôn của hắn thật cẩn thận, sợ làm tổn thương tới tiểu nhân nhi yếu ớt như gốm sứ trong lòng. Sở Diễm hắn chinh chiến một đời, dồn hết vào thiên hạ, lại bảo hộ không được nữ nhân của chính mình. Nàng mang vết thương chồng chất, hắn làm sao lại không đau lòng.

“Dao Nhi, tỉnh lại là tốt rồi.” Hắn nâng cằm của nàng lên, từ trong bình sứ màu trắng đổ ra một viên thuốc màu đỏ, miệng đối miệng đút cho nàng, đồng thời sử dụng nội lực thay nàng hoà tan dược vật trong thân thể. Thân thể Thiên Dao trong ngực hắn từ từ ấm áp mềm mại, chỉ là, thương tổn quá nặng, chỉ sợ phải điều dưỡng một thời gian rất dài.

Sở Diễm ôm chặt nàng trong ngực, ngón tay thon dài dính thuốc mỡ cẩn thận thoa lên vết thương trên người nàng. Thiên Dao gối đầu lên cánh tay hắn, đa số thời gian đều an phận, chỉ là khi bị hắn làm đau mới thút thít khóc vài tiếng. Sở Diễm đau lòng hôn môi nàng, ôn nhu trấn an.

Thiên Dao mê man một đêm, ngày thứ hai tỉnh lại, trong đầu trống rỗng. Trí nhớ sau cùng của nàng dừng lại trong hàn trì, sau đó, nàng hình như nghe thấy tiếng mẫu thân. Trí nhớ sau lúc đó hết thảy trống rỗng. Nàng muốn động đậy thân thể, mới phát hiện vòng eo bị một cánh tay rắn chắc giam cầm. Mà chủ nhân cánh tay này, vẫn đang ngủ say như trước. Vẻ mặt khi ngủ của hắn an tĩnh mà vô hại, so với nam tử sắc bén ngày thường, hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Sở, Sở Diễm.” Nàng đẩy đẩy hắn, cổ họng hết sức khô rát.

Lông mi dài của hắn run rẩy vài cái, sau đó hai mắt mở ra, ánh mắt thâm thuý sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. “Rốt cục cũng tỉnh.” Hắn nhàn nhạt nói, ngón tay thon dài vuốt ve đôi má mềm mại tinh tế giống như sứ trắng của nàng.

“Ừ.” Thiên Dao gật đầu, thân thể lui về sau một chút. Mặc dù được chăn mỏng bao quanh thân thể, bọn họ vẫn tương đối trần trụi, trên người nàng có thương tích, biết rõ Sở Diễm hắn thật sự sẽ không làm chuyện gì đối với nàng, nhưng vẫn không được tự nhiên khi ở chung như vậy. “Thả, buông.” Nàng phát hiện thanh âm chính mình run run đến vậy.

Sở Diễm tà mị cười, đầu ngón tay lại nắm cằm của nàng. “Đêm qua mới vừa ăn Bổn vương sạch sành sanh, Dao Nhi đây là muốn qua cầu rút ván sao?”

“Người…” Thiên Dao nhíu mi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Rõ ràng là hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cư nhiên được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

Bộ dáng xấu hổ của nàng dường như khiến hắn vui vẻ, Sở Diễm cười sảng khoái đứng dậy, thân thể cao lớn rắn chắc trần trụi phô bày trước mặt nàng. Thiên Dao cúi đầu cực thấp, nào còn dám nhìn hắn. Chỉ nghe tiếng mặc y phục xột xoạt vang lên.

“Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, buổi tối Bổn vương sẽ trở về thăm nàng.” Trước khi đi, hắn không quên đặt một nụ hôn xuống môi nàng.

Mà vẻ mặt Thiên Dao lạnh nhạt, cũng không nói được hay không được. Trong lòng nhớ nhưng mà: Nếu có thể, vĩnh viễn không gặp lại. Nàng sao có thể quên vết thương chồng chất toàn thân này là do người nào ban tặng. Hắn vì bảo hộ một nữ nhân khác, lại một lần nữa thương tổn nàng.

Trên người tuy đã bôi thuốc nhưng miệng vết thương vẫn đau như trước, khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đau theo. Thiên Dao biết bản thân bị nội thương rất nặng, muốn khôi phục chỉ sợ không dễ. Nàng cảm thấy mệt chết đi được, rất muốn có được cảm giác thoải mái một chút, nhưng mà thân thể đau đớn lại khiến cho nàng càng thanh tỉnh, mồ hôi lạnh sớm đã ướt đẫm y phục.

Cửa lều đột nhiên bị người ngoài nhấc lên, Thiên Dao theo bản năng tưởng rằng là Sở Diễm, vội vàng quấn chăn che kín người, ngước mắt, mới phát hiện người đến là Doãn Hàm Tuyết, mà nàng giờ phút này lại thay đổi một thân nữ trang.

“Doãn tỷ tỷ có việc gì sao?” Nàng có chút vô lực mở miệng, đúng vậy, vô lực. Giờ phút này nàng mỏi mệt không chịu nổi, không có tâm lực cùng Doãn Hàm Tuyết vòng vo.

Doãn Hàm Tuyết cười quyến rũ, ngồi xuống bên cạnh giường nàng. “Muội muội nói gì vậy, chẳng lẽ không có chuyện thì không thể tới chỗ muội ngồi chút sao? Ta nên cảm tạ muội muội mới đúng, nếu không có muội muội thay ta nhận tội, hiện giờ chịu khổ, chỉ sợ là Hàm Tuyết rồi.”

Thiên Dao im lặng, hàng mi thon dài run nhè nhẹ. Trong bông có kim, hiện giờ xem như chuẩn xác mở mang tầm mất rồi. Tuy là lời tâng bốc, nhưng mà chữ chữ nói ra, lời nói đâm vào ngực Thiên Dao. So với Doãn Hàm Tuyết giờ phút này, Thiên Dao ngược lại thích nàng sắc bén của trước kia, ít nhất, so với hiện tại vẫn chân thật hơn.

Có lẽ trong mắt Doãn Hàm Tuyết nàng chật vật không chịu nổi, ngược lại khiến nàng càng tùy tiện không để ý. Thiên Dao chậm rãi nhắm mắt lại, không chút sức lực tựa vào trên giường mềm. Nếu nàng ta muốn xem thì để cho nàng ta vui mừng triệt để đi.

“Thương thế của ngươi cực kỳ nghiêm trọng đúng không?” Doãn Hàm Tuyết thăm dò hỏi, nàng tự nhiên sẽ không xốc lên y phục Thiên Dao để xem xét thương thế, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng không khó nhận ra.

“Vẫn tốt, làm phiền tỷ tỷ quan tâm rồi.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp lại, cũng không có cảm xúc gì.

Doãn Hàm Tuyết ngồi bên cạnh nàng, câu được câu không nói. Thiên Dao lại trầm mặc không nói, xem nàng như không khí. Cũng chỉ đến khi nàng đề cập về công chúa Tháp Na, Thiên Dao mới mở mắt ra, trong mắt hiếm thấy vài tia gợn sóng.