Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 290: Ta vẫn luôn ở đây (2)




Thiên Dao nhẹ cười cũng không phản bác. Nàng đích thật nhớ hắn, không lúc nào không nhớ.

Trên hành lang dài trống trải của Già Diệp tự, Thiên Dao ngẩng đầu nhìn tấm họa bích khổng lồ, gương mặt nhỏ nhắn của liên hoa tinh linh lay động, nam tử ôm cầm mà đến, tuấn nhan tuyệt thế ôn nhu như nước. Cùng với cảnh tượng trong trí nhớ dần dần trùng lắp, bên tai tựa hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp ám khàn của hắn, trầm nhẹ gọi nàng: “Liên Y.”

Đầu ngón tay trắng vuốt ve tuấn nhan điêu khắc như quỷ phủ thần công trên thạch bích của hắn, ánh mắt nàng trong suốt, trở nên mê ly mà mơ hồ. Kiếp trước kiếp này, hắn nói, kiếp sau sẽ đến tìm nàng, hắn không nuốt lời, hắn không gạt nàng, cho tới bây giờ đều không có.

Một tháng kia, ta xoay chuyển tất cả vòng chuông luân hồi, không phải để siêu độ mà chỉ vì chạm đến đầu ngón tay của nàng. Một năm kia ta phủ phục dập đầu ở sơn đạo, không vì yết kiến mà chỉ vì tìm lấy ấm áp của nàng. Một đời kia ta dời núi lấp biển chuyển phật pháp, không vì tu vi luyện thế, chỉ vì trên đường cùng nàng tương kiến.

Đó là lời thề hắn dành cho nàng.

“Liên Y.” Phía sau vang lên giọng nói ôn nhuận trầm thấp, trong lúc này, Thiên Dao chỉ cho là ảo giác, bởi vì không ai sẽ gọi nàng là Liên Y. Khóe môi giương lên nụ cười chua xót, thật sự cứ hoài niệm như vậy sao, Liên Y chỉ là một liên hoa tinh linh bé nhỏ, một tiểu yêu mong ước tình yêu.

“Liên Y.” Giọng nói kia lặp lại, bây giờ nàng xác định không phải là ảo giác mà là thật. Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm trên thạch bích, sườn mặt tuấn mỹ của nam tử, sau đó không thể tin quay đầu lại.

Phía sau, Sở Diễm mặc cẩm bào xanh nhạt, mắt phượng ôn nhuận, khoanh tay đứng sau lưng nàng. “Liên Y.” Môi mỏng hắn khẽ nhúc nhích, trầm nhẹ gọi nàng.

“Chàng, chàng nhớ rồi, phải không?” Thiên Dao cơ hồ không thể tin, lảo đảo lui về sau mấy bước, mãi đến khi lưng chạm vào thạch bích cứng rắn phía sau.

Sở Diễm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ, vẻ mặt hiện lên thần sắc áy náy. “Là Vô Vọng đại sư nói cho ta biết. Thực xin lỗi, ta đã quên những gì đã qua của chúng ta.”

Thiên Dao lắc đầu, nước mắt long lanh lại lặng lẽ rơi xuống. “Sở Diễm, chàng tin có kiếp trước kiếp này sao?”

Hắn dời bước lên, cánh tay chống vào thạch bích, nửa ôm nàng vào trong ngực, nỉ non bên tai nàng: “Nếu là nàng, vậy thì ta sẽ tin.”

Ngực Thiên Dao đột nhiên tê rần, khẽ nhắm hai mắt, lại là một chuỗi nước mắt chảy dài. Ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm lên hai gò mà nàng, muốn lau đi nước mắt bên má nàng, mà Thiên Dao lại đột nhiên đẩy hắn ra, bất lực lắc đầu lui về sau. “Đừng, đừng qua đây, Sở Diễm, ta không muốn dọa chàng.” Hai tay nàng ôm lấy thân thể, lại vẫn như cũ không cảm thấy chút ấm áp.

Ánh mắt Sở Diễm ảm đạm vài phần, lại kiên định dựa sát vào nàng. “Dao Nhi, nếu có một ngày ta không còn là ta, có thể bị hủy dung, có thể mất đi võ công, cũng có thể hai bàn tay trắng, không còn là đế vương cao cao tại thượng, nàng sẽ vứt bỏ ta sao?”

“Ta…” Thiên Dao nhất thời nghẹn lời, nàng làm sao không hiểu tâm tư hắn.

“Dao Nhi, nàng sẽ sao?” Hắn tiếp tục truy vấn.

Thiên Dao yên lặng lắc đầu, lệ rơi càng nhiều.

Lúc này, Sở Diễm đã tiến lên ôm chặt nàng vào trong ngực. Nàng lạnh lẽo mà thân thể Sở Diễm lại rắn chắc nóng bỏng, hắn có thể sưởi ấm nàng.

“Dao Nhi, cầu xin nàng đừng chạy trốn nữa, ta bây giờ không còn là thái tử Trường Cầm, không có sinh mệnh bất tử, nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi hơn mười năm, quá ngắn rồi, chúng ta đừng xa cách nữa.” Cằm của hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, dịu dàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng. Là nàng, hắn hẳn sẽ không buông tay, cho dù là đoạn tình tuyệt ái, hắn cũng sẽ không buông nàng ra.

Vào đêm, Sở Diễm ngủ lại tại phòng ở phía đông trong Già Diệp tự. Trong phòng đốt than ấm áp như vào xuân, trên giường mềm mại, hắn ôm chặt thân thể băng lãnh của nàng, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

“Có lạnh đến chàng không? Đừng để vì ta mà nhiễm phong hàn.” Thiên Dao dịu dàng hỏi, có chút yêu chiều.

“Ta làm gì yếu đuối như vậy, huống chi, ta thích ôm nàng.” Sở Diễm khẽ cười, chỉ là ôm nàng mà thôi trong lòng đã khác thường khó nhịn, ngấm ngầm khó chịu. Thân thể nàng mềm mại tản ra hương thơm nhàn nhạt, giống như mỹ ngọc oánh nhuận, càng băng lãnh lại càng khiến người ta muốn thiêu đốt nàng.

Thiên Dao khẽ nhắm hai mắt, an tĩnh rúc trong ngực hắn, tay lại nắm thật chặt y phục hắn, thay đổi của hắn nàng làm sao không cảm nhận được. Đột nhiên nhớ tới lời sư phụ, lấy dương bổ âm, có lẽ có thể làm thân thể nàng ấm lại. Nghĩ như vậy, đôi má đột nhiên xấu hổ đỏ bừng.

“Nghĩ cái gì đó, mặt lại đỏ như vậy, hửm?” Sở Diễm biết rõ còn cố hỏi, khóe môi nở nụ cười gian xảo.

Thiên Dao bị ép mở mắt, ánh mắt lấp lánh giống như ánh sao đầy trời, đẹp đến khiến người không thể dời mắt. Sở Diễm nheo mắt phượng lại, lại không cách nào nhẫn nhịn, cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của nàng, khẩn trương đòi lấy. Bàn tay trượt xuống, nhiệt độ nóng bỏng ma sát với làn da băng lãnh của nàng, càng kích thích bản năng nguyên thủy.

Hắn xoay người đè nàng xuống, có chút vội vàng tháo bỏ mọi trói buộc trên người, cẩm bào xanh nhạt cùng sa y tuyết trắng dính vào nhau rơi trên đất, màn lụa đỏ bồng bềnh. Sở Diễm áp trên người nàng, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của nàng lên, dịu dàng hôn. Thiên Dao vô thức phát ra tiếng rên rỉ, thân thể đột nhiên căng lên.

“Dao Nhi, nóng quá!” Hắn tà mị giương khóe môi, thì thầm bên tai nàng, ngón tay lại không an phận chạm vào những điểm mẫn cảm trên thân thể nàng, khiến Thiên Dao từng trận run rẩy.

“Sở Diễm, đừng, đừng giày vò ta.” Nàng giơ tay đè cánh tay hắn, muốn ngăn cản mà hắn lại càng mạnh bạo, nghiêng người xuống, làm nàng càng tràn đầy dục vọng. Thiên Dao vô lực rên rỉ, cánh tay vòng lên cổ hắn, khẽ cong người lên, muốn tiếp sát ngọn nguồn ấm áp. Nàng là băng lãnh mới có thể tham lam sự ấm áp của hắn.

Chân đẹp thon dài như bèo nước dây dưa, ngược lại khiến cả hai càng chặt chẽ. Sở Diễm kêu rên một tiếng, đè hai vai nàng xuống, bắt đầu rong ruổi điên cuồng. Nhiệt độ cơ thể nàng mặc dù lạnh, nhưng vẫn tỏa nhiệt như cũ, giống như vòng xoáy vĩ đại mang theo ma lực, cám dỗ hắn không ngừng hãm sâu. Hắn chỉ có thể chiếm lấy không ngừng, khỏa lấp trống rỗng.

“A…Sở Diễm…” Nàng run rẩy nỉ non, bị hắn đưa lên đỉnh nhiều lần, ngón tay căng cứng cắm vào da thịt nơi đầu vai hắn, lại vẫn không cách nào buông ra.

Sở Diễm bị đau, rên lên một tiếng, “Dao Nhi nhẹ một chút, nếu hỏng rồi, nửa đời sau của nàng sẽ phải một mình cô độc đó.” Hắn tà khí cười, cố ý dừng lại, cúi đầu từ trên nhìn xuống nàng, hai gò má Thiên Dao ửng hồng, da thịt như ngọc rịn một tầng mồ hôi. Thân thể mới từ từ ấm lại.

“Ừm… đừng, đừng mà…” Đôi mắt Thiên Dao sáng như ngọc, lấp lánh chuyển động, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn, đầu ngón tay lại vẽ lung tung vài vòng trên ngực hắn.

Tâm Sở Diễm nhất thời ngứa ngáy khó nhịn, bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận của nàng, đặt trên môi cắn một cái. Thiên Dao bị đau, ánh mắt di chuyển, e thẹn nhìn hắn. Hắn vẫn ở sâu trong thân thể mềm mại của nàng, sức nóng bành trướng, đau đớn cực kỳ, tư thái như vậy đối với hai người đều là một loại hành hạ.

“Thật sự không muốn? Hử?” Hắn cười càng tà mị.

Cùng với sự rời khỏi của hắn, Thiên Dao chỉ cảm thấy hư không cùng cô đơn ngập tràn ập tới. Nàng bất lực nhìn hắn, hai tay như bèo nước vây lấy hắn, bàn tay mềm mại không xương chậm rãi dời xuống, vuốt ve trêu đùa hắn. “Diễm.” Nàng thấp giọng gọi tên hắn, giọng nói mềm mại đến tận xương.

Sở Diễm gầm nhẹ một tiếng, lập tức chiếm lấy. Thiên Dao rên rỉ vong tình, như sợi dây vướng mắc với hắn. Hai người cơ hồ đồng thời lên đỉnh.

Sau khi hoan ái mãnh liệt xong, nàng gối tay hắn đi vào giấc ngủ, hắn lẳng lặng nhìn nàng, giống như vậy sẽ là cả đời.

Hai gò má Thiên Dao ửng hồng, bàn tay nhỏ mềm mại bị hắn nắm trong tay, mười ngón đan xen. Nàng ngủ thật sâu, trong đầu lưu chuyển từng đoạn từng đoạn ký ức, hoa nở đầy cành, là sườn mặt anh tuấn của hắn, chật vật lại cao quý không thể cậy quyền. Đỉnh Thiên Trì sóng nước mênh mông, hắn ôm đàn mà đến, nàng hỏi: “Ngươi là ai?” Môi mỏng khẽ nhúc nhích, ngón tay thon dài lướt qua dây đàn bảy âm, hắn nhàn nhạt đáp lời, “Thủy Quân.”

“Thủy Quân, Thủy Quân…” Trong lúc ngủ mơ, Thiên Dao thấp giọng nỉ non.

Sở Diễm nhẹ cười, bàn tay vuốt ve hai gò má tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu mở miệng: “Ta ở đây, Dao Nhi, ta vẫn luôn ở đây.”

– Hoàn –