Bất Báo

Chương 7: Thoát khỏi vòng vây




Đại nghiệp của Lý gia rất lớn, kiến trúc phòng cho khách cũng hoa lệ. Lúc này Thiệu Trạch đang đứng trong một phòng cho khách, y vừa vô tình đụng bể cái bình gốm cao bằng người, đang cẩn thận dùng keo dán sắt ghép lại. Hiện tại đã dán được bốn mảnh, trên cái bình có thể thấy rõ vài vết rạn khúc khuỷu.

Lúc Cảnh Hạo tiến vào thì nhìn thấy hình ảnh này, hắn lập tức nheo mắt “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Thiệu Trạch dùng một tay bóp từ đáy lọ keo dán sắt, một tay cầm một mảnh gốm lớn cỡ bàn tay, ngẩng đầu nhìn hắn “Dán bình hoa.”

“… Tôi biết.” Cảnh Hạo nói “Tôi là hỏi sao cậu lại làm cái chuyện ngu xuẩn này.”

Mặt Thiệu Trạch đầy hồn nhiên “Bể. Tôi thấy tiếc lắm.”

Cảnh Hạo im lặng nửa giây, chậm rãi đi qua, thấy y đang đặt mảnh gốm đã bôi keo dán sắt vào, hắn quyết định không đếm xỉa, bình tĩnh hỏi “Bí mật cậu nói đâu?”

“Không có ở đây.” Thiệu Trạch cẩn thận đặt mảnh gốm vào chỗ khuyết, khẽ buông tay ra, thấy nó không rớt xuống, cảm thấy hài lòng liền cầm một mảnh khác bắt đầu bôi keo.

Cảnh Hạo kiềm nén kích động muốn đánh y, ra lệnh “Dẫn tôi đi.”

“Đợi chút, đừng có nóng vội.” Thiệu Trạch cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hoàn thành chuyện lớn trước mắt.

Cảnh Hạo trầm mặc đánh giá y, một lát sau hắn đột nhiên hỏi “Thật sự có bí mật?”

Hắn nghĩ là có gian trá, thế nhưng với thân phận của hắn, dù hủy cả Lý gia cũng không thấy áp lực, huống chi chỉ là tới nơi hẹn. Với lại dù sao đây cũng là nơi Thiếu Chu lớn lên, vì chút tâm tư nhỏ này, hắn liền không do dự mà tới đây. Nhưng khi thấy hành động kỳ lạ của tên khốn kia, hắn rốt cuộc nhịn không được mà hỏi ra miệng.

“Có.” Thiệu Trạch thành thật đáp “Tôi phát hiện một đường hầm.”

Cảnh Hạo nhíu mày “Vừa rồi cậu đi quanh vườn hoa là để tìm đường hầm?”

Thiệu Trạch cười tít mắt nhìn hắn một cái “Đây chính là nhà cũ, không có mới lạ đấy.”

“Bên trong có cái gì? Thông ra đâu?”

“Chưa nhìn kỹ.”

Cảnh Hạo gật đầu “Bây giờ cậu dẫn tôi đi hay là để tôi đập nát bình hoa này rồi cậu mới dẫn tôi đi?”

Thiệu Trạch lập tức nói “Bây giờ.”

Cảnh Hạo rất vừa lòng, đang muốn khen một câu lại chợt phát hiện bên ngoài có vài tiếng động. Hắn nhanh chóng nhìn qua Thiệu Trạch, thoáng chốc đã hiểu ra mục đích chân chính của người này.

Lý gia đang tìm người, tuy còn chưa điều tra tới Thiệu Trạch, nhưng hiện tại hẳn là đã nghe tin Cảnh Hạo hắn vừa cùng một Beta xa lạ tản bộ trong vườn hoa. Lý Cố nhất định sẽ tự hỏi Beta có khả năng là kẻ ẩn mình không. Hiện giờ không thấy bóng dáng của Beta đó, Lý Cố chỉ có thể sai người theo dõi Cảnh Hạo. Thiệu Trạch cũng biết rõ điểm ấy nên muốn lợi dụng Cảnh Hạo đưa phần lớn người nhà họ Lý tới đây, sau đó chuồn tới nơi khác.

Thiệu Trạch không hề áy náy chút nào. Khi Cảnh Hạo nhìn về phía mình, y nhanh chóng tiến lên, lấy tốc độ sét đánh nhét hai thứ vào tay hắn, tiếp theo chạy vào phòng trong, chuẩn bị chạy trốn.

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy phịch ra. Lý Cố bước nhanh vào, ánh mắt hắn trong phút chốc khựng lại.

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo lại hiểu ra một điều, nếu muốn ngăn cản người khác, đương nhiên cảnh tượng càng kinh hãi càng tốt. Xem ra tên khốn kia cố ý đụng bể bình hoa, thế nhưng… hắn tình nguyện hủy cả Lý gia chứ cũng không muốn biến thành cục diện hiện tại.

Đám cấp dưới của Cảnh Hạo sợ ông chủ nhà mình gặp chuyện không may cũng chạy tới, đang cùng người nhà họ Lý nhìn tình huống trong phòng.

Mọi người đứng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không có cách nào hình dung tâm trạng lúc này. Hai ông chủ xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy ở Nhất Duyên mặt đối mặt cũng không hiếm thấy. Hiếm thấy ở đây chính là một vị trong đó lại ở trong phòng cho khách của vị còn lại dán bình hoa. Ôi má ơi, hình ảnh này rất hi hữu đấy. Ngày tận thế chắc cũng không hơn được cái này đâu nhỉ? Anh Cảnh, rốt cuộc anh lấy tâm trạng nào mà chơi cái trò thiếu muối này vậy? Anh có thể nói mấy câu không? Đừng có im lặng thế! Nói chút gì đi.

Trong lòng mọi người sóng dậy cuộn trào, thế nhưng dưới cái nhìn lành lạnh và mãnh liệt của Cảnh Hạo liền đồng loạt cúi đầu xuống. Sau đó lại cúi thấp hơn một chút, lại thấp hơn một chút nữa, cố gắng giả bộ như mình không tồn tại.

Lý Cố vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, tầm mắt dời từ hai thứ trên tay Cảnh Hạo qua cái bình hoa bị bể, sau đó lại quay về trên người hắn, chậm rãi nói “Vất vả cho anh rồi.”

Cảnh Hạo “…” Hắn thề, hắn nhất định phải giết chết tên khốn kiếp kia.

Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, người của Lý gia vẫn ngớ ra, mãi tới khi Lý Cố nhìn về phía họ, họ mới giật mình nhớ tới mục đích của chuyến này, vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng kiểm tra phòng, sau đó lại im lặng trở về “Ông chủ, không có ai.”

Lý Cố nhìn Cảnh Hạo, đang muốn mở miệng thì thấy một tên cấp dưới khác vội vàng chạy từ ngoài vào trong, ghé bên tai hắn thì thầm.

Cảnh Hạo thấy Lý Cố chỉ nghe hai câu sắc mặt liền thay đổi, tiếp đó không kịp nói gì đã nhanh chóng rời đi. Hắn không khỏi thầm nghĩ, tên khốn kia không phải trộm cơ mật gì của Lý gia đấy chứ?

Hắn theo bản năng muốn đi theo xem thử, có điều ngẫm lại, nhìn biểu hiện của Lý Cố, chỉ sợ hắn còn chưa tới hiện trường đã bị người của Lý gia khách khí ngăn lại rồi, cuối cùng thành đi không công một chuyến, nên Cảnh Hạo dứt khoát từ bỏ, kêu hai tên cấp dưới theo dõi hướng đi của Lý gia, còn mình thì quay lại nhà trước.

Vệ sĩ của Lý gia trong khoảng thời gian ngắn đã tăng thêm rất nhiều. Tuy đều rất bề bộn nhưng các khách tham dự vẫn cảm thấy một tia bất an trong không khí trang nghiêm, rất nhanh liền muốn cáo từ. Vài vị quản lý tươi cười ra tiễn khách, nói trong nhà có kẻ lạ trà trộn, không biết là nhằm vào vị khách quý nào mà đến, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ vẫn là nên để vệ sĩ kiểm tra trong xe một chút, để tránh thật sự có chuyện không may.

Địa vị của Lý gia ở Nhất Duyên không thể khinh thường, lại tìm lý do tốt đẹp như vậy, cộng thêm chuyện này thà rằng tin là có còn hơn không, các vị khách đều sôi nổi gật đầu, mất có vài giây để họ kiểm tra xe của mình.

Lý gia kiểm tra rất cẩn thận, ngay cả gầm xe cũng không bỏ qua, mà kiểm tra xong chiếc nào là cho chiếc đó lái đi, hiển nhiên không muốn cho kẻ nào đó có khả năng lợi dụng sơ hở. Cảnh Hạo quan sát một lượt, mơ hồ cảm thấy nhóm vệ sĩ mới tăng thêm này không phải đơn giản. Hắn liền bảo hai tên cấp dưới của mình đưa em gái mình về trước, sau đó lại sai một cấp dưới đi xem xét xung quanh. Kết quả biết được những người kia đa phần là Alpha. Cảnh Hạo nhất thời nhướn mày, chẳng lẽ Lý Cố phát điên nên gọi đội lính đánh thuê tư nhân tới?

“Ông chủ.” Người cấp dưới hạ giọng “Đây có thể là đội quân tinh nhuệ của Lý…”

“Tôi biết rồi.” Cảnh Hạo bình tĩnh cắt ngang, lắc ly rượu, tiếp tục đứng đó.

Hắn rơi vào trầm tư, dựa theo thời gian phỏng đoán, đội lính đánh thuê chắc chắn trước đó đã được tập hợp để đợi lệnh của Lý gia, nếu không sẽ không thể tới nhanh như vậy. Nhưng chuyện này thật ra có chút không cần thiết, bởi vì dựa theo địa vị hiện tại của Lý gia, gần như không ai dám gây chuyện trong hôn lễ. Hơn nữa những vệ sĩ khác trong nhà cũng rất xuất sắc, đủ để ứng phó các tình huống xảy ra, căn bản không cần tới đội lính đánh thuê.

Nhưng sự thật lại là Lý Cố đã tập kết quân đội tư nhân, cũng lập tức dùng họ khi xảy ra sự cố, quả thực giống như là cố ý chuẩn bị vì sự kiện này… Cảnh Hạo nheo mắt, tên khốn kia chẳng lẽ quen Lý Cố? Hoặc là Lý Cố có bí mật gì đó không thể cho ai biết, bởi vậy điều động lính đánh thuê tư nhân tới để bảo vệ, mà tên khốn kia vừa vặn động vào bí mật của nhà hắn?

“Ông chủ, chúng ta cũng đi thôi.” Cấp dưới lo lắng nói. Hiện tại họ đang ở trong địa bàn của Lý gia, còn là đối tượng hoài nghi số một của người ta, đặc biệt việc này tựa hồ rất nghiêm trọng, nếu cứ ở lại thì biến cố quá nhiều, thà rằng sớm rời đi còn hơn.

Cảnh Hạo có chút hứng thú đối với tên khốn kia. Kế hoạch ban đầu vốn là lỡ Thiệu Trạch bị bắt, hắn sẽ cho người đem đồ tới trả lại, sau đó cứu người kia ra. Nhưng xem tình hình hiện nay, chắc Lý gia có bắt được người cũng sẽ không cho hắn biết. Hơn nữa bây giờ ở trong góc tối nhất định có vô số ánh mắt đang theo dõi người của hắn, hắn không giúp được gì, thì không bằng trở về tính toán tiếp, vì vậy hắn liền gật đầu.

Cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, che chở cho hắn lên xe.

Cảnh Hạo nhìn tòa nhà của Lý gia, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, liệu tên khốn kia có thể trốn ra thành công không?

“… Ông chủ?”

Cảnh Hạo lấy lại tinh thần “Đi thôi.”

“Vâng.”

Xe hơi chầm chậm rời khỏi cổng nhà họ Lý, trải qua hơn một tiếng trên đường thì thuận lợi tiến vào Cảnh gia. Cảnh Hạo chậm rãi lên lầu, về phòng ngủ cởi áo vest, kéo cà vạt, đang chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy cửa phòng tắm truyền đến một tiếng cạch. Hắn nhanh chóng quay đầu, ngay sau đó liền gặp tên khốn nào đó thong thả đi ra, hơn nữa tên khốn kia vừa mới tắm xong, mặt đầy thoải mái, làm cho hắn trong phút chốc nảy sinh một ý nghĩ là kéo hết vệ sĩ nhà mình ra đánh cho một trận.

“Giờ mới về à?” Thiệu Trạch mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, càng làm nổi bật lên mái tóc ẩm ướt “Đã lâu không gặp.”

Cảnh Hạo nhớ tới chuyện phía trước, nhìn chằm chằm vào y, nhấn từng chữ “Cậu còn mặt mũi tới gặp tôi?”

“Anh là ông chủ lớn đừng có so đo như vậy.” Thiệu Trạch cười trấn an, vừa lau tóc vừa ngồi xuống sofa “Chắc là anh cũng nghĩ như vậy nhỉ? Nếu không phải anh giúp tôi kéo dài vài phút, tôi đâu có thuận lợi làm xong việc được.”

“Thứ tôi muốn có tìm được không?”

Thiệu Trạch mở ảnh trong điện thoại di động đưa qua “Phải cái này không?”

Cảnh Hạo xem qua, cảm xúc trong mắt lập tức có chút thâm sâu, không biết là thất vọng hay là vui mừng nhiều hơn. Hắn ném điện thoại trả lại “Ở đâu? Đưa cho tôi.”

“Giờ thì không được.” Thiệu Trạch giải thích “Lý gia bảo vệ rất nghiêm ngặt. Để thành công đi ra, tôi đã chuyển nó tới một chỗ khác. Vậy nên tạm thời không có trong tay tôi, nhưng mà tôi cam đoan với anh, nó tuyệt đối an toàn.”

Cảnh Hạo biết người này phần nhiều là lo hắn qua cầu rút ván, cầm đồ mà không trả tiền. Hắn không nổi giận cũng không vội vàng hứa hẹn. Một là hắn không vội lấy lại cái mặt dây chuyền đó, hai là hắn càng có hứng thú với người này, không muốn nhanh chóng chấm dứt giao dịch như vậy.

Tuy tên này rất đáng đánh nhưng quả thật rất có năng lực. Nếu có thể thu vào để mình dùng thì không còn gì tốt hơn. Nghĩ thế, Cảnh Hạo không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi chuyện mình quan tâm nhất “Cậu vào bằng cách nào?”

Thiệu Trạch trả lời rất hiển nhiên “Chuồn vào.”

“… Tôi biết, tôi là hỏi sao cậu chuồn vào được, vệ sĩ không phát hiện ra cậu à?”

“Có gặp vài người, đều bị tôi đánh bất tỉnh rồi. A, anh yên tâm, tôi không bị thương cũng không kinh động tới những người khác.” Thiệu Trạch tựa hồ hoàn toàn không ý thức được những lời này có cái gì không đúng, chu đáo bổ sung “Rất dễ dàng. Thật đấy.”

“…” Cảnh Hạo lại nảy sinh ý nghĩ muốn kéo đám vệ sĩ kia ra đánh một trận. Hắn lấy lại bình tĩnh, thấy cà vạt vẫn đeo trên cổ, liền kéo thẳng xuống.

“Đúng rồi.” Thiệu Trạch nhắc nhở “Tôi vừa quăng đại mấy người kia ở trên lầu, chắc không lâu nữa cấp dưới của anh sẽ…” Y còn chưa nói hết, cửa phòng ngủ đã bị đẩy mạnh ra, vệ sĩ Cảnh gia sợ ông chủ gặp chuyện không may, sắc mặt vô cùng nôn nóng “Ông chủ không xong rồi…”

Bọn họ đang nói thì chợt dừng lại, phát hiện trong phòng ngủ còn có một người, hơn nữa người kia đang mặc áo choàng tắm, ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ông chủ nhà mình đứng trước mặt y vừa kéo cà vạt ra. A… Đây là đang muốn bắt đầu tiết tấu gì sao?

“Xông vào chỉ có mình cậu ta thôi.” Cảnh Hạo liếc qua bọn họ “Ở đây không có việc gì, đi ra hết đi.”

“Vâng, ông chủ làm tiếp việc của mình đi.” Trên mặt đám cấp dưới đầy vẻ xin lỗi, cung kính lui ra ngoài.

“…” Cảnh Hạo đè nén cảm giác quái dị nào đó trong lòng, nhìn lại về phía Thiệu Trạch, thấy y như là chợt nhớ tới cái gì mà chạy vào phòng tắm, hắn liền hiếu kỳ đi theo. Ngay sau đó liền thấy Thiệu Trạch nhấc một con vịt nhựa màu vàng trong bồn tằm lên.

Cảnh Hạo câm lặng đứng tại chỗ, trong nháy mắt hắn thật muốn ấn đầu tên kia xuống bồn cầu.

“Cho anh.” Thiệu Trạch lau sạch sẽ rồi đưa cho hắn, sau đó y nhướn mày “Không cần? Thứ này tôi thấy lúc tìm sợi dây chuyền đó. Chắc là đồ của Lý Thiếu Chu, anh không cần thì bỏ đi.” Nói xong, y giơ tay lên, chuẩn bị ném vào thùng rác gần đó. Cảnh Hạo thấy rõ ràng, gần như không kịp tự hỏi đã nói “Khoan đã.”

Động tác Thiệu Trạch dừng lại, cười tít mắt nhìn hắn, tâm trạng vui vẻ “Tôi có một suy đoán lớn mật, anh có muốn nghe không?”