Bất Chấp Tất Cả

Chương 43: Thương tổn




Truyền thông lũ lượt kéo tới vây quanh cổng trường học chật như nêm cối, lúc này cách lúc người giấu tên phát tin trên mạng kia còn không đến sáu giờ, độ nhạy cảm và tốc độ của truyền thông đối với tin tức thật sự là kinh người.

Vương Hạo có chút tim đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, trước mắt tất cả đèn máy ảnh loang loáng, micro đều hướng về mục tiêu nào đó ở phía cổng, nơi đó người vây quanh chi chít không nhìn rõ lắm, câu hỏi hỏi cũng nhiều ít không đồng đều, anh căn bản không nghe rõ lắm, vẫn là đội trưởng đội bảo an theo sau chạy tới ở bên tai nhắc nhở hỏi: "Vương tổng, bây giờ chúng ta cần phải làm như thế nào?" Lúc này anh mới phản ứng lại.

Anh mím môi, lạnh giọng nói: "Bà Cảnh các anh đều đã gặp rồi chứ? Mau mau đi cản phóng viên ra, chú ý không nên xảy ra xung đột, hộ tống bà Cảnh và con đi ra."

"Vâng." Đội trưởng đội bảo an nhận chỉ thị, "Tất cả các anh theo tôi tới đây."

Mấy bảo vệ mặc âu phục màu đen đi theo đội trưởng tiến lên đẩy những truyền thông điên cuồng kia ta, rất nhanh đã chắn ra một đường tường người, có một số phóng viên không phục, kêu gào tự do tin tức, bọn họ có quyền công bố sự thật cho công chúng.

Sự thật? Cách nói này không chính xác, Tô Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu không phải là nhân vật của công chúng, căn bản không cần thiết công khai chuyện riêng với người đời.

Vương Hạo đã đuổi theo tới đây lập tức nhếch đuôi lông mày nghiêm nghị: "Chuyện lần này lúc khác chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn tuyên bố tin tức, xin mọi người không cần lại đưa tin ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cá nhân, nếu có công kích ác ý hoặc là ép buộc phỏng vấn mà tạo thành thương tổn thân thể mà nói, chúng tôi sẽ giữ lại quyền lợi truy cứu pháp luật."

Anh nói xong rồi vội vàng đi vào trong, đội trưởng đội bảo an đã đứng ở cửa phòng trực ban của trường học: "Vương tổng, bà Cảnh ở trong này."

Vương Hạo căng thẳng trong lòng, bước nhanh đi qua, sau đó, ngay ở cửa giật mình.

Phòng trực ban bảo vệ không lớn, trên băng ghế dài nhỏ cạnh cửa một người đàn ông hơi mập đang ngồi, tóc tai hỗn độn, trên mặt có vài đường vết thương không biết là ngón tay hay là bị máy móc quẹt phải, quần áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, Vương Hạo nhận ra anh ta, là cha của Tiểu Vũ ngồi cùng bàn Tiểu Nghiêu, bọn họ còn từng cùng đi Hongkong .

Anh ta thấy Vương Hạo lập tức liền đứng lên, chân còn có chút không linh hoạt, lảo đảo hai bước, Vương Hạo vội vàng đỡ lấy anh ta: "Ngài không có sao chứ?"

Anh ta cào cào tóc, thật thà cười lắc đầu: "Một người đàn ông có thể có chuyện gì? Chỉ là trước kia chưa từng gặp phải loại chuyện này, bỗng chốc bối rối." Anh ta dừng một chút, lại thấp thỏm nhìn vào bên trong, "Mẹ Tiểu Nghiêu có thể bị thương nghiêm trọng một chút, anh vào xem đi."

Sắc mặt Vương Hạo trầm hơn vài phần, anh nhìn quanh một chút, trừ cha của Tiểu Vũ, vài bảo vệ, còn có hai giáo viên trực cổng trường đều là vẻ mặt chật vật, anh nói khẽ với đội trưởng đội bảo vệ: "Báo cho giám đốc Trần bộ phận quan hệ xã hội đến khắc phục hậu quả, tổn thất của trường học còn có giáo viên, bảo vệ cùng với phụ huynh học sinh bị liên lụy hết thảy do chúng ta chịu trách nhiệm, còn phải nhớ kỹ tất cả hãng truyền thông có mặt hôm nay, mặt khác, vạch ra khu vực an toàn chuẩn bị sẵn xe, đợi lát nữa chúng ta có thể phải đi bệnh viện một chuyến."

"Tôi lập tức đi làm." Đội trưởng thận trọng gật gật đầu.

Vương Hạo vừa đi vào phòng trực ban, đã nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp lo lắng đầy mặt đang trấn an: "Mẹ Tiểu Nghiêu, đừng lo lắng, bây giờ đã không sao rồi."

Anh không nghe được bất kỳ câu trả lời nào.

Hạ mày xuống nhìn lại, chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Tô Hiểu Mộc khom lại, bảo vệ Tiểu Nghiêu thật chặt ở trong lòng mình, dường như không nghe thấy bên ngoài thế giới đang nói gì đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dùng lời nói dịu dàng nhất thế gian này thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng sợ, có mẹ ở đây, đừng sợ." Lúc này búi tóc cuốn lên của cô đã lỏng lẻo trên vai, áo khoác đan bị móc ra một lỗ thủng to, váy dài xếp li màu hồng cũng bẩn bẩn, chật vật hơn tất cả mọi người.

Anh tiến lên một bước, định vỗ vỗ bả vai của cô, rất nhanh bị cô dùng sức hất ra, cô cũng không quay đàu lại, chỉ là lớn tiếng kêu: "Các người có câu hỏi gì thì hỏi tôi, đừng làm hại con tôi!"

Một khắc kia, tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, làm cho người biết được cái gì gọi là tình thương vĩ đại của người mẹ.

Từ đầu tới cuối cô đều che chở con thật chặt, không để cho mặt của thằng bé lộ ra ở trước mặt người khác, Vương Hạo biết làm như vậy có thể bảo vệ đứa trẻ không để lộ ở trước mặt ống kính tốt hơn.

Ai nói ai khuyên đều không có tác dụng, Tô Hiểu Mộc giống như một ngọn núi lớn lù lù bất động, sau đó, một thanh âm sợ hãi nói: "Mẹ, con không sao đâu, còn mẹ? mẹ thế nào rồi? Con muốn nhìn mẹ một chút."

Tiểu Nghiêu ở trong lòng cô giật giật, thật ra sự việc từ xảy ra đến kết thúc còn không đến nửa giờ, Tiểu Nghiêu thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là đột nhiên trước cổng trường học có rất nhiều người, sau đó mẹ ôm ngay thằng bé vào trong ngực, dặn thằng bé đừng nói chuyện, theo sát cô.

Tô Hiểu Mộc lúc này mới chậm rãi buông hai tay ra, rủ mắt xuống nhìn con trai bảo bối trong lòng tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, xác định thằng bé là không có việc gì thật mới thở ra một hơi thật dài, nhưng sắc mặt xanh trắng vẫn là không có chuyển biến tốt đẹp.

"Ngài không có việc gì chứ? Có bị thương hay không?" Vương Hạo hỏi lại một lần nữa.

Tô Hiểu Mộc xoay người, lại cẩn thận nhìn kỹ mặt anh, cũng không có trả lời câu hỏi của anh, cũng cũng không thấy lạ vì sao anh xuất hiện ở trong này, mà là cầm chặt lấy tay con trai hỏi anh: "Vương Hạo, anh có thể biết hay không, những người đó có chụp được Tiểu Nghiêu hay không? Tin tức sẽ viết như thế nào?"

"Yên tâm, tôi đã để cho giám đốc quan hệ xã hội đi phối hợp rồi, sẽ cố gắng hết sức làm cho ảnh hưởng xuống đến thấp nhất, trường học bên này tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt." Vương Hạo nói cẩn thận tỉ mỉ: "Xe đã chuẩn bị xong rồi, tôi đưa ngài đi bệnh viện trước nhé?"

"Tôi không sao." Tô Hiểu Mộc lắc đầu chỉ muốn đứng thẳng lên, nào ngờ hơi dùng sức, một cơn đau thấu tim thẳng tắp đâm vào nơi trái tim của cô, sắc mặt cô trắng bệch cắn môi, cúi đầu nhìn, thì ra là mu bàn chân mảnh khảnh không biết từ khi nào đã sưng lên.

Tiểu Nghiêu còn nhỏ tuổi, nhưng là tâm tư tinh tế, biết được chuyện rất nghiêm trọng, lo lắng ôm mẹ hỏi: "Mẹ? Rất đau sao?"

"Mẹ, mẹ không sao đâu..." Tô Hiểu Mộc muốn cho con một nụ cười, nhưng là có lẽ bởi vì không gian phòng trực ban nhỏ hẹp không khí không lưu thông, lại có lẽ là đột biến vừa rồi tiêu hao quá nhiều tâm sức của cô, lời của cô còn chưa dứt hô hấp đã dồn dập lên, níu lấy vạt áo thở hổn hển, hồi lâu cũng không nhả ra được một chữ.

Tiểu Nghiêu hô to: "Không tốt, mẹ phát bệnh rồi, thuốc đâu, thuốc đâu?" Túi xách của Tô Hiểu Mộc đã sớm mất trong lúc hỗn loạn, Tiểu Nghiêu lập tức cởi cặp sách của mình xuống, thuần thục lấy ra một lọ thuốc phun muốn phun cho Tô Hiểu Mộc, nhưng là ý thức của Tô Hiểu Mộc đã bắt đầu mơ hồ, thằng bé gấp đến độ khóc đỏ mắt, "Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Đừng dọa con!"

Mọi người mới từ trong một trận hỗn loạn thoát ra, lại gặp được việc này, quả thực là mắt choáng váng, vẫn là Vương Hạo quyết đoán, anh kéo Tiểu Nghiêu ra, nghiêm túc nói: "Tiểu Nghiêu, cháu đừng gấp, chú đưa mẹ cháu đi bệnh viện, rất nhanh sẽ không sao đâu. Phiền mọi người nhường một chút, được không?" Ạnh nói xong liền ôm Tô Hiểu Mộc đi ra ngoài.

Tiểu Nghiêu cũng chẳng kịp khóc, chạy chậm theo sau, nắm thật chặt tay mẹ, cha của Tiểu Vũ lo lắng, cũng kéo con đuổi theo. Nghe thấy Tiểu Nghiêu thút tha thút thít hỏi: "Chú Vương, cha cháu đâu?"

"Ách, cha cháu rất nhanh sẽ chạy tới ngay." Vương Hạo thiếu chút nữa nghẹn lời, đã bắt đầu mùa đông, Vương Hạo lại gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ông chủ cho dù là người bay cũng phải mười ba giờ mới có thể về đến đây, làm sao mà cứ vào lúc anh ấy không có ở đây xảy ra chuyện như vậy?

Nghe nói bọn họ còn đang ầm ĩ ly hôn ...

"Cái gì chạy tới? Ông ấy căn bản là không để ý tới mẹ cháu, mỗi lần đều là ông ấy hại mẹ cháu đau lòng khổ sở, cháu hận chết ông ấy!" Tiểu Nghiêu tức giận lấy ra điện thoại di động bấm số gọi điện thoại, mang theo giọng mũi khóc gọi, "A lô, chú Lăng ạ?"

Lăng Tử Kỳ tối hôm qua làm xong một ca giải phẫu, vừa mới ngủ được mấy giờ, nghe thấy là Tiểu Nghiêu, anh tỉnh táo tinh thần lại một chút: "Ừ, Tiểu Nghiêu, tìm chú có việc gì sao?"

Tiểu Nghiêu lập tức liền khóc lên: "Chú Lăng, chú mau tới được không, mẹ lại ngất xỉu rồi!"

"Cái gì?" Lăng Tử Kỳ sợ tới mức cả người từ trên giường bật dậy, "Cháu đừng gấp, mẹ cháu đã ngất xỉu bao lâu rồi? Bên cạnh cháu còn có ai, bây giờ đang ở đâu? Chú lập tức qua!"

Tiểu Nghiêu mặc dù còn nhỏ, gặp được biến cố cũng bối rối, nhưng là lại có thể tương đối rõ ràng trả lời: "Mẹ đã ngất khoảng năm phút, chú Vương đang dẫn chúng cháu đi bệnh viện."

Chú Vương? Lăng Tủ Kỳ tự hỏi một chút, lại lập tức nói: “Cháu đưa điện thoại cho chú Vương.”

Vương Hạo dưới ra hiệu của Tiểu Nghiêu khẽ khom lưng, nghe điện thoại ở tay thằng bé: "A lô, xin chào, tôi là Vương Hạo."

"Xin chào, tôi là Lăng Tử Kỳ, là bạn của Hiểu Mộc, cũng là bác sĩ chủ trị của cô ấy, phiền anh đưa cô ấy đến bệnh viện tôi làm việc, cách trường Tiểu Nghiêu không tính là xa, có thể nhận được điều trị toàn diện đầy đủ hơn."

Vương Hạo nhạy cảm hiểu được ý của anh ta, rất nhanh đáp ứng: "Được, tôi hiểu rồi."

Chờ tới khi Cảnh Diễn chạy tới bệnh viện đã là nửa đêm, ở hành lang tầng ba bệnh viện rất yên tĩnh. Lăng Tử Kỳ từ trong phòng bệnh của Hiểu Mộc đi ra, ngoài ý muốn phát hiện anh đứng ở cửa, bèn theo bản năng lui về phía sau một bước, tay đút trong áo bác sĩ nắm thật chặt, dùng ánh mắt cực kỳ đề phòng cùng không ủng hộ liếc nhìn anh.

"Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào rồi?"Thanh âm của Cảnh Diễn mang theo cấp bách ít có trong quá khứ, mặc dù Vương Hạo đã ở trong điện thoại báo bình an với anh, nhưng là anh còn không vững tâm lắm.

Lăng Tử Kỳ cũng không đáp lại, trong lời nói có khí thế bức người khó nén: "Lúc cô ấy quyết định kết hôn với anh có nói với tôi, cô ấy sẽ bảo vệ chính mình, sau đó tôi về nước, cô ấy lại nói với tôi, cô ấy tin tưởng anh sẽ bảo vệ cô ấy. . . . Chẳng lẽ sự tín nhiệm của cô ấy chỉ đổi lấy kết quả như vậy?"

Ánh đèn tranh tối tranh sáng dừng ở trên người Cảnh Diễn, thân hình tuấn lãng chiếu ra một cái bóng đen thật dài, dường như không phản bác được, lặng im thật lâu anh mới hỏi một lần nữa, "Cô ấy thế nào rồi?"

Biểu hiện trong trẻo lạnh lùng ung dung của anh làm cho Lăng Tử Kỳ không đoán ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến tình hình của Hiểu Mộc, trong lòng có một mồi lửa không có chỗ phóng ra, mặt lạnh lùng nói: "Cô ấy thế nào anh đi nhìn một cái chẳng phải sẽ biết ?" Thấy anh ngơ ngác một chút, thực sự muốn vượt qua mình đẩy cửa vào phòng bệnh, Lăng Tử Kỳ còn nói: "Anh nhớ kỹ, đây là lần nằm viện thứ tư của cô ấy trong năm nay." Lại có lần sau, anh cũng không có nắm chắc rồi, bệnh này vốn là điều dưỡng thật tốt là có thể bình an vô sự, nhưng là giống như trái tim linh lung của Hiểu Mộc, chuyện phải suy nghĩ quá nhiều, cơ hội bị người tổn thương cũng nhiều hơn rất nhiều.

Cảnh Diễn nghe xong lời này, thân thể chợt cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra rồi đi vào.

Phòng bệnh nhân đơn thuần một màu trắng, một chiếc đèn nhỏ chiếu rất tối, cửa sổ khép hờ, trước giường để một cốc nước sôi còn bốc hơi nóng, nói vậy vừa rồi Lăng Tử Kỳ đi vào chính là sắp xếp những thứ này, anh ta đối với thói quen của Hiểu Mộc biết được rõ ràng. Cảnh Diễn mấp máy môi, đưa ánh mắt rơi vào trên người Tô Hiểu Mộc đang nằm ở trên giường. Cô là ngủ ngiêng, Vương Hạo nói trên lưng trên chân của cô đều có vết bầm, nói vậy tư thế ngủ này có thể làm cho cô dễ chịu hơn một chút. Suy nghĩ đến đây, đường cong cằm dưới của anh càng kéo căng thêm mấy phần.

Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Diễn do dự một lát, mới nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên người cô, phát hiện cho dù trong lúc ngủ mơ lông mày của cô vẫn là nhíu lại.

Anh dịch dịch chăn cho cô, nghe được lời nói mê sảng yếu ớt của cô: "Đừng sợ, có mẹ ở đây." Có thể là mơ thấy chuyện buổi sáng. Trái tim của anh bị bóp thật chặt, theo bản năng vươn tay vuốt tóc cô muốn trấn an cô, cô trong lúc nửa mê nửa tỉnh theo trực giác nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, khó chịu kêu: "Tử Kỳ. . . em đau. . . ."