Bất Chấp Tất Cả

Chương 50: Quan tâm




Cảnh Nghiêu vẫn rất sùng bái cha của nó, đối với thằng bé mà nói cha tựa như một ngọn núi, rất có cảm giác an toàn rất có bản lĩnh, chăm sóc mẹ, thằng bé và em gái rất tốt, dường như chuyện gì cũng không làm khó được cha.

Mà một người đàn ông từ trước đến nay tính tình lạnh lùng như vậy, một khi khẩn trương sốt ruột sẽ là như thế nào?

Hôm nay người một nhà bọn họ ra ngoài ăn cơm, mẹ phải đi một chuyến đến nhà xuất bản họp trước, liền hẹn mười hai giờ chờ ở đây. Hiện tại mẹ tới trễ nửa giờ, cha đã nhìn đi nhìn lại đồng hồ đeo tay ít nhất hai mươi lần, động tác rất nhỏ như vậy, không nhìn kỹ là không nhận ra.

Cha vẫn là mặt không chút thay đổi như vậy, cha cũng chỉ có lúc ở trước mặt mẹ mới có thể hơi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cách cha lo lắng cho mẹ, cho tới bây giờ không giống người khác, nội liễm và kín đáo.

Cảnh Nghiêu chủ động nói với cha: "Nếu không. . . . . . con gọi điện thoại cho mẹ, có lẽ trên đường kẹt xe."

Cảnh Diễn mím môi, trầm mặc một lát, đặt Tiểu Cảnh Mộ đang bế trong tay vào trên người thằng bé: "Con trông Tiểu Mộ, cha đi ra ngoài nhìn xem." Vừa nói đã đi ngay ra ngoài, còn dặn vệ sĩ ở trong góc tối coi chừng hai đứa trẻ.

Vừa mới đi ra cửa điện thoại di động đã vang lên, anh nhìn cũng không nhìn đã nhận ngay, cho là vợ gọi điện thoại tới, trực tiếp hỏi ngay: "A lô, Hiểu Mộc sao?"

"Cảnh tổng, là tôi, Hà Bồi Lâm." Đầu bên kia điện thoại, Hà Bồi Lâm sửng sốt một chút lên tiếng xin lỗi ngay hỏi, "Có phải quấy rầy anh hay không?"

Cảnh Diễn hơi khép mắt, trầm giọng nói: "Không sao, anh nói đi."

"Ôn Tuyền sơn trang của tôi chuẩn bị hoạt động thử nghiệm, muốn mời một nhà các anh tới đây chơi một chút, không biết có hân hạnh được đón tiếp ngài hay không?"

"Thì ra là như vậy, vậy chúc mừng trước nhé, bây giờ tôi còn có chút việc, như vậy đi, tôi sẽ thu xếp thời gian, đến lúc đó liên lạc với anh sau."

Nghĩ đến là chuyện về vợ anh ta, Hà Bồi Lâm cũng không tiện quấy rầy, sảng khoái nói: "Được, bất cứ lúc nào xin đợi đại giá."

Cúp điện thoại, Cảnh Diễn lại đứng ở cửa một lát, vẫn là không thấy Tô Hiểu Mộc, gọi điện thoại di động của cô cũng không có người bắt máy.

Anh nhíu chặt chân mày, tay cũng khẽ nắm thành quyền, cô chưa bao giờ là người không có lời nhắn nhủ như vậy, nửa giờ trước còn nói chuyện điện thoại nói sắp đến rồi, ngàn vạn lần không phải là xảy ra chuyện gì.

Bây giờ đã vào đông, tình trạng sức khỏe của cô cũng không tốt, lúc nào cũng khiến cho anh lo lắng, thật hận không thể nhốt cô ở trong nhà mới tốt.

Lúc này, có hai cô bé lướt qua bên cạnh anh, còn nói oang oang: "Vừa rồi thật sợ, cô gái kia nói ngất xỉu là ngất xỉu. . . . . ."

"Cũng không phải sao, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, không biết là tình trạng gì, hi vọng xe cứu thương mau tới đây đi."

Cơ thể Cảnh Diễn trong nháy mắt cứng ngắc, động tác nhanh hơn đại não, tiến lên một bước đường đột nắm cánh tay của một trong hai cô bé, lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi người ngất xỉu kia đang ở nơi nào?"

Gương mặt vô cùng lạnh lẽo nghiêm nghị của anh dễ làm cho người ta e ngại, cô bé run run chỉ một phương hướng: "Đang ở cửa, cổng rẽ phải." Sau đó thì thấy Cảnh Diễn như một làn gió xông ra ngoài.

Chỗ ngoặt nhà hàng rẽ phải trong trong ngoài ngoài vây quanh thật là nhiều người, còn có thể nghe được tiếng xe cứu thương từ xa đến gần.

Cảnh Diễn không có cách nào giữ bình tĩnh và phong độ nữa, chen mạnh vào trong đám người: "Xin cho nhường lối, vợ của tôi có thể ở bên trong, xin nhường lối cho." Đại khái là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, lông mày của anh càng nhíu càng chặc, khoảng cách ngắn ngủi, nhưng làm sao cũng không tới.

Xung quanh thanh âm hò hét loạn lên, mà anh chỉ muốn xác nhận người ở bên trong là người nào, có phải là Hiểu Mộc hay không.

Đột nhiên có người túm lấy tay anh kéo ra ngoài, anh mím chặt môi, định hất cái người cả gan làm loạn này ra, không ngờ lại nghe được: "A Diễn? Anh đi ra ngoài trước đi, là em, em ở chỗ này."

Là giọng nói quen thuộc của vợ anh.

Quay đầu lại, quả nhiên Hiểu Mộc êm đẹp đứng ở sau anh, cảm xúc thoáng căng thẳng của anh lập tức buông lỏng, gần như sắp không đứng vững.

Bước nhanh từ trong đám người đi ra, anh còn không cách nào bình tĩnh lại, nhìn kỹ cô một lát, mới lạnh lùng hỏi: "Sao không nhận điện thoại của anh? Có biết bọn anh lo lắng hay không?"

"Nói chuyện với anh xong bỏ quên điện thoại trong xe của chủ biên rồi, nơi này kẹt xe lâu quá, em bèn xuống xe đi từ giao lộ tới đây." Tô Hiểu Mộc đã quen cách quan tâm người của anh rồi, nheo mắt lại nói, "Có phải anh tưởng đó là em hay không?" Vừa rồi nghe người đi ngang qua nói, hình như là một cô gái đột nhiên phát bệnh tim, trông tuổi cũng không lớn lắm, tình trạng thật là dọa người.

"Chúng ta đi thôi." Cảnh Diễn không có trực tiếp trả lời, xoay người đi về phía nhà hàng.

Xem ra là tức giận rồi.

Tô Hiểu Mộc đuổi theo sít sao, còn khoác lên cánh tay anh thân mật nói: "Xin lỗi, khiến cho anh lo lắng, là em không tốt. . . . . ."

Cảnh Diễn theo bản năng mà thả chậm bước chân, suy nghĩ một chút vẫn là nói với cô: "Sau này điện thoại di động không thể quên, mới vừa rồi, làm anh sợ." Anh nói rất chân thành, sự quan tâm, lo lắng, sợ, hoặc là vui sướng, vui vẻ của anh, đều là cho một người.

Bảo anh sao không lo lắng, sao không yêu.

Người đàn ông ở trong mắt người khác hô phong hoán vũ không gì không làm được, hoàn toàn bộc lộ một mặt yếu ớt của anh ra ngoài.

Xúc động tràn đầy xông lên đầu.

Tô Hiểu Mộc ôm lấy anh thật chặt: "Em biết, xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa."

Cảnh Diễn cuối cùng cũng buông lỏng khuôn mặt, vỗ vỗ tay cô nói: "Chúng ta là vợ chồng, không cần nói xin lỗi, chẳng qua là em phải biết, em không phải là một người, em còn có anh, còn có Tiểu Nghiêu và Tiểu Mộ. . . . . ."

Như cô đã từng nói, giữa vợ chồng không cần nói cám ơn, nói xin lỗi thì càng không cần.

Tô Hiểu Mộc đồng ý cùng gật đầu cười cười.

Nếu nói vợ chồng là một thể, thiếu người nào, vòng tròn này cũng sẽ không đầy đủ.

Đi vào nhà hàng, một đôi trai gái cũng đang chờ ở đó, Cảnh Mộ vừa thấy Tô Hiểu Mộc đã giãy khỏi tay anh trai bình bịch chạy tới, chìa tay muốn mẹ bế, Cảnh Diễn khom lưng bế cô bé lên: "Mẹ mệt rồi, để cho cha bế được không?"

Cảnh Mộ nghiêng đầu cười một tiếng: "Thế mẹ phải hôn hôn Tiểu Mộ!"

Tô Hiểu Mộc cũng cười theo, ở trên mặt cô bé hôn “bẹp” một cái, một tay kéo chồng, một tay ôm bả vai con trai, người một nhà cùng đi vào, hưởng thụ thời gian thuộc về gia đình bọn họ.

Buổi tối, Cảnh Diễn ở thư phòng làm thêm giờ, Tô Hiểu Mộc bèn rót cà phê đưa lên cho anh.

Vừa thấy Tô Hiểu Mộc đi vào, anh đã dừng bút lại, tiện tay bỏ đồ trong tay vào ngăn kéo.

"Hừ hừ, lén lút giấu đi cái gì không để cho em biết?" Tô Hiểu Mộc đặt cà phê ở trên bàn, sau đó cả người đến gần trước người anh "chất vấn".

Cảnh Diễn kéo tay cô, cảm thấy quá lạnh, liền bọc trong tay mình: "Sao không mặc thêm quần áo? Không có chuyện gì làm thì đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa có một hợp đồng lớn phải ký, anh còn phải làm đến rất khuya, đừng chờ anh."

“Em cũng không ngủ được, vừa vặn ở cùng anh." Tô Hiểu Mộc lắc đầu, mặc anh kéo mình cùng ngồi ở trên ghế. Ngăn kéo còn hé mở, cúi mắt nhìn một cái là có thể thấy mấy tờ bản phác thảo ở bên trong, là mấy bản thảo kiểu thiết kế trang sức.

Trước kia cô cũng biết, Cảnh Diễn ở phương diện nghệ thuật cũng có thiên phú, chẳng qua là không thể hiện trước mặt người khác.

Trang sức anh tặng cho cô, hầu như cũng là anh tham dự thiết kế hoặc là cho ý kiến, bởi vậy loạt trang sức “Chung Ái” được sinh ra, cửa hàng châu báu chủ lực ở dưới cờ anh bán được vô cùng chạy hàng.

"Anh vẽ à? Tặng cho em sao?"

Cảnh Diễn cười nhạt trêu chọc: "Nếu là đưa cho người khác em nên khóc rồi."

Tô Hiểu Mộc không phục chuyển tầm mắt: "Em mới sẽ không khóc, đã một đống tuổi rồi, anh cho rằng em là Tiểu Mộ à." Lời tuy như thế, trong lòng lại hết sức vui mừng.

Cảnh Diễn niết niết lòng bàn tay của cô, trêu chọc ngược lại: "Em không phải là Hiểu Mộc?" (Tiểu Mộ và Hiểu Mộc phát âm giống nhau, đều là [xiǎo] [mù])

Tô Hiểu Mộc mím môi không nói lời nào, liếc thấy bên cạnh bản phác thảo còn để một hộp nhung tơ màu đỏ, cô cầm lên đang muốn mở ra, đã bị Cảnh Diễn kéo lại.

"Là cái gì đấy nhỉ?"

Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, vẫn là buông tay ra: "Thôi, tự em xem đi."

Tô Hiểu Mộc mở ra nhìn một cái, bên trong là một dây chuyền bạch kim, hoa tai có chút giống rái cá biển trên trang bìa tập tranh trước kia của cô.

"Sao phải giấu?"

"Bên trong lắp thiết bị định vị, sợ em không thích, nên đặt ở đây."

Tô Hiểu Mộc ngẩn ra: "Cứ lo lắng cho em như vậy?"

Cảnh Diễn ôm lấy cô, chôn mặt ở giữa cổ cô: "Lo lắng cho em, hận không được nhốt em ở trong nhà, tránh cho anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng không được yên lòng, em nói muốn theo anh cả đời."

"Này, Cảnh tổng, anh đột nhiên buồn nôn như vậy sẽ phá hủy hình tượng… a, a, sao anh lại cắn em?"

Cảnh Diễn dán ở bên tai cô thì thầm: "Ai bảo em không nghe lời?"

Tô Hiểu Mộc vừa tức vừa cười: "Được, em nghe lời, bây giờ ngoan ngoãn để cho anh đeo vòng lên, được rồi chứ?"

"Hiểu Mộc, anh không phải là muốn trói buộc em. . . . . ."

"Biết, biết, em cam tâm tình nguyện , trong lòng rất vui mừng, vui mừng anh lo lắng cho em như thế. . . . . ."

"Chủ nhật tuần này Ôn Tuyền sơn trang của Hà Bồi Lâm làm lễ khánh thành, nếu không chúng ta dẫn con đi chơi, ngâm suối nước nóng đối với thân thể của em cũng có chỗ tốt."

"Được! Vừa lúc rất lâu không gặp Tiểu Hi rồi, Tiểu Hà Hà cũng đầy ba tuổi rồi nhỉ, người một nhà chúng ta dứt khoát đi nghỉ một chuyến đi."

"Ừ, người một nhà."

Ở trên đời này, còn có cái gì quan trọng hơn người một nhà ở chung một chỗ?

Có vợ có con trai có con gái, đối với anh là đủ rồi.