Bắt Cóc

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

****c1Tiếng cước bộ nặng nề liên tục quanh quẩn tại tầng hầm.

Một người đàn ông chầm chậm bước về phía Trần Nghị.

Lúc này, cậu ta thân trên mặc áo sơmi trắng toát, nửa người dưới hoàn toàn trần trụi, nằm yên bất động trên mặt sàn đầy bùn đất bẩn thỉu và lạnh lẽo.

Hai mươi bốn tuổi đầu, vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát không đến hai năm, nhờ vào biểu hiện đặc biệt ưu tú, Trần Nghị được điều tới tổ hình sự. Thế nhưng trong một lần truy đuổi tội phạm giết người hàng loạt, cậu đã mắc phải sai lầm, kết quả bị thượng cấp cưỡng chế bắt nghỉ việc trong vòng một tháng.

Bởi vì tâm tình buồn bực cho nên Trần Nghị đã đi uống vài chén rượu, chẳng ngờ cuối cùng lại bị người bỏ thuốc mê, cứ thế mà rơi vào ma trảo của tên bắt cóc. Trần Nghị có ngoại hình tuấn mỹ lại mạnh mẽ, thân thể thon dài cân đối giống như một chú hươu sao tràn trề nhựa sống, làn da màu tiểu mạch thoạt nhìn dẻo dai săn chắc vô cùng, trên thân đều là cơ bắp dạt dào sức trẻ. Đối với đàn ông mà nói, cậu chính là con mồi thượng đẳng nhất.

Người đàn ông kia từng bước tiến về phía Trần Nghị đang hôn mê bất tỉnh, vươn tay tách rộng hai bắp đùi cậu ta, sau đó vừa mơn trớn vuốt ve, vừa thưởng thức ngắm nhìn cấm địa non mề ẩm ướt mê người nọ. Đó là nơi mà đàn ông thích đùa bỡn nhất.

Mấy tiếng đồng hồ trước, nơi tư mật chưa một ai động chạm vào ấy đã lọt vào tay người đàn ông này, bị gã trêu đùa suồng sã, triệt để tước đoạt tôn nghiêm mà hung hăng súc ruột vô số lần, mãi đến khi chỉ còn nước trong chảy ra mới ngừng hẳn lại.

Kế tiếp, tất nhiên là một màn gian dâm lăng nhục, sau khi kết thúc nơi ấy còn bị nhét những thứ khiến người ta đặc biệt mất thể diện vào.

Cho tới bây giờ, hậu huyệt của Trần Nghị vẫn chưa hết sưng đỏ và đau rát.

Tuy rằng con mồi rơi vào trạng thái hôn mê khiến cho cả quá trình thiếu đi lạc thú, thế nhưng người đàn ông tin tưởng những trải nghiệm sắp tới sẽ kích thích vô cùng.

Gã lấy ra năm sáu quả trứng rung thô ráp to bằng ngón tay cái, bôi loạn chất dịch làm trơn lên, sau đó cẩn thận nhét vào huyệt khẩu còn chưa khép chặt của người kia.

“Ưm…” Giữa lúc hôn mê, Trần Nghị chỉ cảm thấy khó chịu mà rên nhẹ một tiếng. Dược hiệu cực mạnh của thuốc mê khiến cho cậu không cách nào tỉnh lại được.

Người đàn ông chuyên chú tiến hành động tác của mình, cho đến khi nhét hết sáu quả trứng rung vào trong cơ thể Trần Nghị mới thôi.

Nhìn huyệt khẩu mê người vẫn đang sưng đỏ lại gắt gao cắn chặt sáu sợi dây điện, gã bất chợt mỉm cười.

Sau đó, gã lấy ra hai cái quần lót bằng da chuyên dùng để điều giáo (*).

(*) Điều giáo: dạy dỗ huấn luyện cơ thể quen với SM

Cái thứ nhất có tạo hình rất kỳ lạ, giống như mấy cái dây lưng kết hợp với vài vòng thép. Trước tiên người đàn ông luồn phân thân của Trần Nghị vào trong một cái vòng, tiếp theo lại cẩn thật đẩy hai tiểu cầu bên dưới vào một cái lỗ được tạo thành bởi hai vòng tròn giao nhau. Sau đó, gã điều chỉnh đường kính những vòng tròn này, khiến cho chẳng những phân thân của Trần Nghị bị bó chặt, mà hai khối cầu tròn trĩnh kia cũng một phải một trái mà lủng lẳng ở bên ngoài.

Dây đai nối liền với vòng thép buộc ở gốc phân thân được kéo về phía sau, mang theo một vòng tròn đường kính rộng chừng 7cm vừa vặn đặt ở vị trí của cúc huyệt. Dây da hai bên theo tự nhiên mà tách rộng hai cánh cánh mông nó đang co kéo, để lộ cấm địa thần bí sâu kín giữa kẽ hở đẹp mắt kia. Sau cùng người đàn ông dùng một sợi dây lưng, móc hết đầu nối của đai da cả trước cả sau, rồi buộc ngang thắt lưng Trần Nghị.

Nhìn vào huyệt khẩu lủng lẳng sáu sợi dây điện với đủ sắc màu ở giữa hai cánh mông săn chắc đang bị đai da tách rộng, gã vừa ý nở nụ cười, cầm cái quần lót bằng da thứ hai lên.

Phần sau của chiếc quần này rất giống một cái khóa trinh tiết (*) dành cho hậu huyệt. Bất quá, lỗ khóa được thiết kế khá đặc biệt, sau khi mặc vào người còn có thể thay đổi những đạo cụ nhét vào hậu môn. Người đàn ông cân nhắc một chút, chọn một que rung cỡ vừa, sau đó nhồi đầy huyệt khẩu đáng thương còn đang ngậm đầy dây điện nọ.

(*) khóa trinh tiết: 1 cái quần có gắn dương cụ giả, có khóa, người mặc không tự cởi ra được.

Nửa trước của đạo cụ này là một lớp vải, bên trong có năm cái vòng bằng da, có thể cố định phân thân của người mặc, còn chức năng điều chỉnh độ căng - chùng của vòng từ phía bên ngoài. Phía trên lớp vải chỗ gần bụng dưới có một cái khóa kéo nho nhỏ, chỉ cần mở ra là phân thân người mặc lập tức được phơi bày. Đáy mắt người đàn ông lóe ra một thứ quang mang cuồng dã, gã cắm một que mát xa niệu đạo vào đỉnh đầu phân thân của Trần Nghị, sau đó khóa tất cả bảy, tám cái khóa trên bộ đạo cụ da này vào.

Kể từ lúc ấy, những đạo cụ này giống hệt như tầng da thứ hai gắt gao bao bọc lấy hạ thể của Trần Nghị, chỉ để lộ hai tiểu cầu tròn tĩnh ở bên ngoài. Mà chất liệu da đặc biệt dai bền và chắc chắn của những đạo cụ này, có thể đảm bảo Trần Nghị tuyệt đối không thể tự mình gỡ xuống được.

Quang mang chứa đầy dã tính xấu xa lại một lần nữa lóe lên nơi đáy mắt người đàn ông, gã cởi bỏ chiếc sơmi trắng trên người Trần Nghị, khiêng cậu lên xe, lái về mục tiêu thứ hai mà gã đã định sẵn trong tâm tưởng.

“Trò chơi săn mồi… chính thức bắt đầu.”

***

Khi Trần Nghị từ từ khôi phục ý thức, cậu chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, ngay sau đó, toàn thân dâng lên một cảm gíac rất khác thường.

“Ư…” Khó chịu rên nhẹ một tiếng, cậu cố hết sức mở mắt, thế nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.

“Tại sao… A…” Phần da thịt mẫn cảm ở hai đầu nhũ và tiểu cầu bên dưới hạ thân truyền đến từng hồi đau buốt rất nhỏ. Trần Nghị giãy dụa định ngồi dậy, nhưng ngay sau đó liền phát hiện tay mình đã bị trói ở sau lưng. Mặt khác, những bộ vị vốn đã tê dại sau khi bị tra tấn một thời gian dài, lại bởi vì những động tác này của cậu mà dấy lên đau đớn cực kỳ rõ rệt.

Trần Nghị nhất thời cứng ngắc cả người, cậu cảm nhận được vách tràng đang bị một thứ gì đó kích thích mãnh liệt, huyệt khẩu cũng bởi vì bị cắm cái gì đó mà truyền đến đau rát như muốn nứt ra. Đáng sợ hơn chính là bên trong phân thân cũng xuất hiện những tia đau buốt rất nhỏ kèm theo từng hồi tê dại, hiển nhiên cũng bị nhét những đạo cụ biến thái vào.

“Đáng chết…” Nhịn không được mà kẹp chặt hai chân, Trần Nghị còn chưa hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy, đã tức thì cảm nhận được đau đớn kịch liệt truyền tới từ đầu nhũ và hai tiểu cần dưới hạ thân. Cậu mở to hai mắt, cố gắng nhìn cho rõ ràng, chính là sau khi minh bạch thì liền kích động vặn vẹo thân mình đồng thời chửi mắng không thôi.

Côn trùng! Vô số những con kiến lớn nhỏ và đủ loại côn trùng của nơi rừng hoang núi vắng đang bò trên thân thể trần trụi của cậu, điên cuồng cắn lên những vùng da thịt non mềm mẫn cảm nhất.

Kỳ thực nguyên nhân của chuyện này là do người đàn ông kia đã bôi nước đường lên cơ thể cậu, song Trần Nghị không biết được điều đó, chỉ có thể cuống quít mà lăn lộn trên mặt đất đầy lá rụng, đồng thời điên cuồng đá động hai chân.

Trong lúc giãy dụa, dường như một thứ gì đó bên trong cơ thể bị tác động vào, từng cơn chấn động mãnh liệt cứ thế đánh úp tới tiền liệt tuyến, khiến cho Trần Nghị bốc chốc rên rỉ không ngừng.

Cậu biết mình phải đi khỏi nơi này, đến có một chỗ có người để cầu xin giúp đỡ…

Lắc lư thân thể cố gắng đứng lên, Trần Nghị tận lực kìm nén cảm giác đau buốt khi bị hàng trăm con kiến cắn cùng với sự tra tấn và kích thích kịch liệt nơi hạ thể. Tiếp đó cậu lảo đảo từng bước đi về nơi có vài tia sáng mơ hồ mà mắt thường nhìn thấy được.

“Hô… Ưm…” Cảm giác chấn động áp bách nơi tiền liệt tuyến tựa hồ càng lúc càng mạnh liệt, phân thân bị buộc chặt bên trong quần lót da từ từ sung huyết đến phát đau, và cả những rung động mơ hồ vừa tê dại lại vừa thống khổ bên trong niệu đạo, tất cả đều mang đến loại ảo giác như thể liên tục muốn xuất tinh.

Dọc đường, Trần Nghị đi một quãng lại ngã một cái, thân thể trần trụi không biết đã bị cây cối cào xước để lại bao nhiêu vết thương nhỏ li ti. Nhưng hiện tại, điều này đã không còn quan trọng, cậu đang quay cuồng giữa loại tra tấn mãnh liệt của việc phát sinh khoái cảm nhưng lại vô pháp đạt tới cao trào. Ở thời điểm này, ngay cả việc bị kiến cắn cũng nhanh chóng mang tới cho cậu một loại khoái cảm cực kỳ biến thái…

Rõ ràng trời đêm ở vùng núi vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng Trần Nghị lại đổ đầy mồ hôi, yết hầu không bị khống chế liên tục phát ra thanh âm rên rỉ cực khổ và những tiếng thở dốc liên hồi.

Vất vả chạy một hồi lâu mới nhìn thấy một ngôi biệt thự ở phía đằng xa, Trần Nghị vui mừng không sao tả siết, chẳng biết lấy được sức lực từ đâu mà nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới nơi, dùng bả vai húc mạnh vào cánh cổng tòa nhà.

“Có ai không… Tôi cần giúp đỡ, có ai không…”