Bất Đắc Bất Vi Hoàng

Chương 2




Đối với nữ nhân thì do dự, riêng đối với nam nhân thì như lang như hổ. Đó là tình trạng hiện giờ của Bạch Lạc Tuyết.

Nhìn một dàn mỹ nữ và cái người đứng trước kia, đầu hắn lại nhức nhói vô cùng! Đặc biệt là cái người đang đứng sau màn che —— cái người mà hắn gọi là Mẫu Hậu.

“Nhi tử! Ngươi thấy họ ai vừa ý! Hôm nay ta lập tức để nàng thị tẩm cho ngươi.” Thái hậu uy nghiêm chỉnh vạt áo nói.

Cái gì? Thị tẩm!

Nghe xong câu nói vừa rồi, Bạch Lạc Tuyết hận bản thân không thể trốn xa ngàn dặm.

Nếu thật sự để một nữ nhân ngủ trên giường cùng hắn, thà rằng hắn tự hi sinh bản thân mà tình nguyện ngủ dưới sàn.

Nếu muốn một nữ nhân cởi sạch y phục ngay trước mặt hắn thì hắn sẽ tình nguyện mặc mười chiếc áo bông dày.

Còn nữa, nếu muốn một nữ nhân làm nũng với hắn, hắn sẽ tình nguyện trốn vào một góc xó mà khóc, phất ngay cờ trắng lên, ý chỉ bản thân chỉ được vẻ bề ngoài.

Kỳ thực, dục tính của hắn còn hơn người nữa, có điều cái này chỉ xảy ra đối với nam nhân.

Đã chẳng ăn thua gì thì đành phải…

“Mẫu Hậu! Người nhìn kỹ lại các nàng xem, thực sự không có gì đặc biệt, tư sắc bình thường khó lọt mắt con, chẳng ai quốc sắc thiên hương được như con của Người. Còn nữa, bộ dáng các nàng lại yếu đuối thế kia ra gió có khi còn bị thổi bay. Người như vậy thử hỏi làm sao có thể sinh hạ cho người tôn tử khỏe mạnh chứ… Người nói phải không?

Bạch Lạc Tuyết giả bộ không để ý đến những người xung quanh, hắn bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng! Nói rất có lý… Vậy được rồi, ba ngày nữa cả nước sẽ tổ chức tuyển tú chọn ra những cô nương xuất sắc nhất… Độ tuổi phải trên mười bốn dưới hai mươi tuổi, đều là những cô nương chưa được gả đi, toàn bộ sẽ được tiến vào cung. Con cứ từ từ mà lựa chọn, chắc chắn sẽ tìm được người vừa ý con!”

Nghe xong những lời kia, hai mắt của Bạch Lạc Tuyết mở to tới mức cả tròng mắt cũng muốn rớt xuống, trong lòng hắn buồn bã thở dài, oán hận: “Tại sao lại là nữ nhân! Tìm khắp cả nước, người ở độ mười bốn đến hai mươi tuổi thì thiếu gì, còn có bao nhiêu người—— Vì cái gì mà không tìm một đám nam nhân đến hầu hạ ta đây này! Phi Nhạn của ta! Ngươi bây giờ đang ở đâu!”

Bạch Lạc Tuyết nhớ đến đêm hôm qua cùng Tập Phi Nhạn tình tình ý ý cả mặt hắn bỗng dưng ửng đỏ.

Trong mắt Thái hậu lại thấy bởi vì những lời này của bà mà đứa nhi tử mình là hắn hẳn đang cảm thấy xấu hổ, cao hứng mà nở một nụ cười. Xem ra sang năm có hi vọng được ôm tôn tử rồi, ít nhất cũng phải có hơn mười hai đứa. Ta phải nhanh một chút sai người làm đồ cho một nhóm tiểu bảo bảo, làm khóa trường mệnh, cả thông linh bảo ngọc cũng phải làm mới được…

Ba ngày này là ba ngày Bạch Lạc Tuyết cảm thấy thống khổ nhất từ nhỏ đến giờ, vì một đám nữ nhân muôn hồng nghìn tía luôn vây quanh hắn.

Các mỹ nhân thỉnh thoảng khoe ra khuôn ngực đầy đặn. Nhưng thứ hắn muốn lại là cơ ngực.

Các mỹ nhân thỉnh thoảng làm bộ ngã vào lòng hắn. Nhưng cái hắn ước mơ là ngã vào lòng mỹ nam để được ôm ôm ấp ấp.

Các mỹ nhân thường ngủ thẳng trên giường hắn. Nhưng cái hắn muốn chỉ là một cơ thể cường tráng để hắn ôm.

Nhưng trong hậu cung không phải nữ nhân thì chính là thái giám. Còn tưởng rằng sẽ có thị vệ hạ cố cho hắn yêu thương, ai dè mỗi tối Thái hậu lo lắng phi tần và thị vệ tư thông với nhau mà đều đuổi tất cả bọn họ ra bên ngoài canh giữ.

Hôm nay, những kẻ hộ giá hắn chỉ có toàn mấy tên thái giám thanh âm âm khí.

Vốn định triệu kiến đại thần tìm mỹ nam. Ai ngờ, triều đình nữ quan đông đảo, nam nhân không ai làm quan lớn.

Bạch Lạc Tuyết sống sao được như vậy, bị nữ nhân hủy hoại, hủy hoại một cách triệt để.

Hắn cũng từng nghĩ đến cái chết, dù sao sinh hoạt của hắn không hề có một chút tính phúc nào cả.

Thế nhưng, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thanh nhã của chính cơ thể mình, sờ đến vòng eo mảnh khảnh kia cùng vòng tròn quyến rũ của bờ mông, được ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc cùng cơ thể mê người này. Hắn thực sự thấy rất đáng tiếc nếu cứ như vậy mà chết đi!

Lại thêm một đêm, một đêm dài tĩnh mịch, ngày mai hắn phải đi tuyển phi tử. Việc này khiến Bạch Lạc Tuyết hắn không làm sao ngủ được.

Gió thổi mạnh làm vang lên âm thanh lá cây xào xạc. Đột nhiên, ở bên ngoài tẩm điện xuất hiện một bóng đen lúc ẩn lúc hiện.

Là ám sát, đúng hơn là mưu sát?

Bạch Lạc Tuyết dùng chăn phủ kĩ càng lên thân người, chầm chậm đi qua phía bên giường, mọi thứ đã chuẩn bị tốt, tùy thời cơ mà hắn sẽ chạy chốn.

Hắn chăm chú quan sát cánh cửa của tẩm điện, đề phòng một thanh đao từ không trung bay tới.

Một cơn gió mát thoáng qua, sau lưng Bạch Lạc Tuyết bỗng vang lên tiếng gọi lớn.

“Lạc Tuyết! Lạc Tuyết…” Là ai kêu lớn tên của hắn? Giọng nói nhẹ nhàng làm Bạch Lạc Tuyết cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên, từ sau lưng hắn có người nắm chặt cổ tay hắn, lại cắn khẽ vào vành tai hắn.

Toàn thân Bạch Lạc Tuyết như bị điện giật mà choáng váng một hồi. Sau đó, hắn định quay lại xem đó rốt cuộc là người nào.

Lại thấy người kia nói: “Ngươi chờ ta một tí…”

Một khối vải bông màu đen từ phía sau quấn vài vòng quanh mắt hắn khiến hắn không nhìn được gì.

Nam nhân kia tiếp tục cắn vành tai hắn, bàn tay thì liên tiếp cởi từng lớp áo của hắn, lần mò lên da thịt hắn. Độ ấm trong lòng bàn tay nam nhân khiến cho toàn bộ máu trong cơ thể Bạch Lạc Tuyết sôi trào. Mấy ngày nay tiểu đệ đệ bị bỏ mặc, một lần nữa được ngẩng đầu dậy.

Nam nhân men theo vành tai hắn lần xuống cổ, người kia dùng lưỡi cắn liếm làm cổ hắn hiện lên vài vết đỏ.

Thân Thể Bạch Lạc Tuyết run rẩy bởi hành động của người kia. Không chịu đựng được nữa, cả người hắn như bị hỏa dục thiêu đốt.

Hắn quay đầu, hôn trả nam nhân kia một cách nhiệt tình… Nam nhân cùng hắn ngả lên giường, bắt đầu một đêm kích tình…

Thái giám đem chuyện đêm qua trong tẩm điện báo lại cho Thái Hậu. Thái Hậu còn ngỡ con mình sủng hạnh một phi tử, hưng phấn mà nước mắt tràn mi, một mực khen ngợi nói: “Nhi tử, ngươi rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, gà trống vừa gáy, Bạch Lạc Tuyết liền tỉnh dậy, nhưng nam nhân ôm ấp hắn đêm qua giờ đã không thấy đây.

Bạch Lạc Tuyết vẫn còn hưởng thụ tư vị ấy, nên hắn quên mất chờ hắn là một đại sự kinh khủng nhất đời hắn —— tuyển phi cả nước.