Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 101: Tụ hồn




Tại sao? Tại sao hắn lại giết ta?

Chẳng lẽ ta không xinh đẹp hay sao? Chẳng lẽ ta không kiều mỵ hay sao?

Bao nhiêu người chỉ vì một cử chỉ âu yếm mà ra sức quyến rũ nịnh nọt mình, cho dù là Hình chủ đại nhân, đối với thân thể mềm mại của mình cũng lưu luyến không thôi.

Tại sao mình lại chết trong tay một tên tiểu tử quê mùa miệng chưa dứt sữa, không hiểu phong tình như thế.

Ta bày mưu sắp kế đã lâu để đạt được cơ duyên, cuối cùng lại thất bại!

Ta còn rất nhiều chuyện muốn làm.

Ta muốn trở thành Hình chủ của Hắc Linh điện.

Ta muốn có địa vị cao cao tại thượng.

Ta muốn từ nay về sau mệnh của mình do chính mình nắm giữ, không phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào!

...

Càng nghĩ càng thêm tuyệt vọng, càng nghĩ càng thêm oán hận!

Nếu đã không thể nào lấy được cơ duyên, vậy thì đem toàn bộ hủy diệt đi!

Dương Vô Hành trong lòng sinh ra ý nghĩ ác độc, đem thần hồn tan rã thắp sáng Đoạn Hồn Thứ, dùng sức đâm về phía Vân Phàm!

"Xuy!"

Khí tức kinh khủng đập tới, như muốn đoạn người hồn phách.

Lực lượng phòng ngự của【 Tinh Hồn Nguyệt 】 lại một lần nữa bao phủ, đáng tiếc cự ly công kích lần này đã quá gần, đối mặt với một kích tuyệt mệnh của Dương Vô Hành, tác dụng của món hồn bảo này thủy chung có hạn.

"Oành!"

Chỉ chống đỡ được chưa đầy một giây, vòng bảo hộ của Tinh Hồn Nguyệt trong nháy mắt tan biến, thậm chí ngay cả bản thân 【 Tinh Hồn Nguyệt 】 cũng xuất hiện một vết nứt mờ mờ.

"Vù vù hô!"

Chứng kiến Vân Phàm bị khí lãng bao trùm, thế công như vũ bão, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Vân Phàm, sau đó nhanh chóng bành trướng hóa thành to lớn, thay cho Vân Phàm ngăn trở tổn thương cường đại.

"Tiểu Ngu! ?"

Không đợi Vân Phàm kịp phản ứng, hắn đã bị khí lãng cuồng bạo đánh văng ra!

"Rầm rầm rầm —— "

Bụi mù lại nổi lên, tiếng nổ vang rung trời!

Gương mặt Dương Vô Hành tràn đầy oán độc, trong thoáng chốc tan biến thành bụi bặm.

...

"Tiểu Ngu —— "

Vân Phàm miệng phun máu tươi, hoàn toàn không để ý thương thế của mình gắng gượng bò dậy từ trên mặt đất, sau đó ở trong bụi mù tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Ngu, trong mắt lộ ra vẻ bối rối vô cùng hiếm thấy.

Mới vừa rồi nếu không có tiểu tử kia xuất hiện, thay Vân Phàm đón đỡ tổn thương chí mạng, vậy thì lúc này hắn đã chết thật rồi.

Cho tới nay, Vân Phàm đều nghĩ rằng là mình chăm sóc chiếu cố cho Tiểu Ngu, nào ngờ tới cuối cùng lại là đối phương cứu tính mạng của mình. Nhưng Tiểu Ngu mới ra đời chưa tới một tháng, làm sao có thể thừa nhận được công kích mãnh liệt như thế!

...

"Tiểu Ngu!"

Cảm ứng được khí tức yếu ớt, Vân Phàm cuối cùng ở trong một đống loạn thạch tìm thấy Tiểu Ngu.

Mà Tiểu Ngu lúc này, cơ hồ không một tiếng động, đã mất đi khí tức sinh mệnh.

Tiên thuật Hồi Quang! Tiên thuật Hồi Quang!

Vân Phàm liên tiếp thi triển mười lần Hồi Quang tiên thuật, vẫn không thể làm cho tiểu tử này hồi tỉnh, một cảm giác bi phẫn tuyệt vọng dâng lên trong lòng của hắn.

Nghĩ biện pháp! Phải mau chóng nghĩ biện pháp!

Nhìn khí tức của Tiểu Ngu càng lúc càng yếu ớt, Vân Phàm cảm thấy đầu óc hỗn loạn hơn.

"Ngô ~~~ "

Lúc này, trong đống đá cách đó không xa truyền đến một tiếng rên rỉ khe khẽ.

Vân Phàm cảm thấy cảnh giác, chân mày không khỏi nhíu lại. Hắn không nghĩ rằng nơi này vẫn còn người sống? !

Đến gần quan sát, người này rõ ràng là Đinh Hào.

Thì ra ngay tại thời khắc sinh tử, Lâm Tiêu quyết đoán chặt đứt cánh tay của Đinh Hào, làm cho hắn thoát khỏi Đoạn Hồn Thứ, đồng thời hắn dùng thân mình bảo vệ cho Đinh Hào, gánh chịu tất cả thương tích... Có thể nói, Đinh Hào có thể sống sót chính là do Lâm Tiêu dùng mạng của mình đánh đổi .

Đã chết, tất cả mọi người đã chết hết...

Đinh Hào ngơ ngác nằm trên mặt đất, mặc cho máu trên cánh tay phải chảy xuống không ngừng, trong mắt chỉ thấy sự hối hận cùng tuyệt vọng, toàn bộ các huynh đệ đều chết hết, chỉ vì chính mình nhất thời tham lam, mà đến cuối cùng chính mình vẫn còn sống.

Vân Phàm thản nhiên nhìn đối phương, không thèm để ý, ôm Tiểu Ngu đang hấp hối xoay người rời đi.

"Tại sao ngươi không giết ta? ! Tại sao không giết ta? ! Ngươi giết ta đi!"

Đinh Hào thống khổ gào thét, Vân Phàm khẽ ngừng bước, nhưng sau đó tiếp tục đi về phía trước, thủy chung không quay đầu nhìn lại. Tới tận lúc này hắn vẫn không thích giết người, nhất là một người mà tâm đã chết.

Nếu như huynh đệ của Đinh Hào đã dùng tính mạng của mình đánh đổi cái mạng của hắn, vậy hắn nên vì những người đó mà cố gắng sống tiếp.

...

"Ong ong ông ~~~ "

Trong lúc đột nhiên, mặt đất lay động.

Trong khói bụi, Vân Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, một cái bóng đen khổng lồ bao trùm lên người hắn.

Chỉ thấy một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, hắn đã không còn tung tích.

...

Trong đống đá, Đinh Hào chật vật đứng lên, nhìn toàn cảnh phế tích thê lương, trong lòng thất hồn lạc phách.

Vừa khóc vừa cười, vừa rống vừa kêu.

Sau khi phát tiết hết cảm xúc trong lòng, Đinh Hào kéo thân thể mỏi mệt, hướng sâu trong sơn mạch mà đi. Thật sự hắn rất muốn chết, nhưng hắn lại không có can đảm để tự sát, nội tâm của hắn tràn đầy mâu thuẫn và phức tạp, bởi vậy hắn cứ như thế mê mang lê bước.

...

...

Lại một hồi lâu sau, một đạo huyền quang ánh lên phía chân trời.

Huyền quang dừng lại, một người từ trên trời hạ xuống, đáp xuống nơi mà Dương Vô Hành đã chết.

Người tới là một nam tử trẻ tuổi, áo đen trường bào, mày kiếm mũi nhọn, gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ lạnh lùng, trên trán lệ khí khó tiêu tan.

"Tiên thuật Tụ Hồn —— "

Nam tử thi triển một đạo thủ quyết, nhất thời cuồng phong đột khởi.

Trong tối tăm dường như có thứ gì đó triệu hồi, một loại lực lượng chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng biến ảo trở thành một đạo hư ảnh, chính là Dương Vô Hành đã chết.

"Ngươi đã tới rồi, ta cũng biết ngươi nhất định sẽ đến mà ."

Thanh âm của Dương Vô Hành lộ ra một tia vui mừng, còn có một chút oán hận đan xen.

Nam tử nắm chặt hai tay, trên mặt vô cùng áy náy: "Thật sự xin lỗi ngươi Tâm nhi, ban đầu ta không nên dẫn ngươi rời khỏi gia hương , ta không nên ..."

"..."

Dương Vô Hành trầm mặc, vẻ mặt hư ảnh dần dần trở nên dữ tợn.

Hồi tưởng những chuyện đã trải qua, từ lúc nàng rời khỏi gia hương, cuộc sống của nàng tràn ngập đau khổ. Bởi vì quá yếu ớt, nên chịu đựng bao nhiêu sự hành hạ. vVì báo thù, nàng gia nhập Hắc Linh điện, vì quyền lực và lực lượng, nàng không tiếc bán thân thể và linh hồn của mình, nhưng kết quả lại là một giấc mộng phù phiếm viển vông.

Vì sao ông trời lại bất công như thế, có người sinh ra cao quý, có người lại đời đời thấp hèn.

Để nàng có thể không hận được sao? Có thể không oán hay sao?

...

"Là ai đã giết ngươi?"

Nghe thấy nam tử hỏi thăm, Dương Vô Hành phục hồi tinh thần, âm thanh giận dữ hét: "Là hắn, là một tiểu tử tên là Vân Phàm, giúp ta giết hắn đi! Nhất định phải giết hắn! Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt, chết cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi!"

Dương Vô Hành vốn tưởng rằng Vân Phàm bị Đoạn Hồn Thứ công kích chắc chắn sẽ bỏ mình, nhưng ngay lúc thần hồn của nàng tan rã lại thấy Vân Phàm còn sống, chuyện đó làm cho nàng làm sao có thể cam lòng.

Nam tử gật đầu nhè nhẹ: "Tâm nhi ngươi yên tâm đi, ta đã phát lời thề, ta sẽ làm cho tất cả những kẻ đã khi dễ ngươi chết không được tử tế, bao gồm cả Huyết Vô Thác..."

"Cái gì! ?"

Dương Vô Hành nghe vậy ngẩn người, tựa như nghĩ tới điều gì: "Ngươi... Ngươi muốn nói, tin tức về Hình chủ đại nhân là do chính ngươi phát tán sao?"

Nam tử không khẳng định, cũng không phản bác: "Hắn không nên khi dễ ngươi, lại càng không nên coi ngươi là thứ đồ chơi."

"Hảo hảo hảo! Chết tốt lắm!" Dương Vô Hành vẻ mặt vui mừng nói: "Ít nhất ta biết tên biến thái đó là chết vì ta! Ta cảm thấy thật vui vẻ, khanh khách khanh khách ~~~ ha ha ha ha ~~~ "

"Tâm nhi, thật sự xin lỗi."

Nam tử lại nói lời xin lỗi, nào ngờ lần này Dương Vô Hành không tức giận, ngược lại vẻ mặt nhu tình nhìn đối phương: "Ngươi là Dương Vô Hành, ta là Liễu Vô Tâm, dương liễu vốn là một thể, nhưng ta lại một mình đi trước... Vô Hành, từ nay về sau, ta hi vọng ngươi có thể sống vì mình, sống thật tốt, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu bình an vui vẻ..."

Thanh âm mờ ảo, hư ảnh của "Dương Vô Hành" dần dần tiêu tán.

Nam tử quỳ trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng tràn đầy thống khổ, nước mắt không kìm nén được trào ra khóe mắt.

Nhân gian si tình bao nhiêu khổ, hồng trần túy mộng trong hồng trần.

Một đời như liễu theo gió cuốn, nửa thế vô tâm nửa thế không.