Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 31: Lại kiểm tra thần hồn




Nhiếp Trần mấy người quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Bọn họ thấy gì? Bọn họ thấy được sau lưng Vân Phàm hiện lên một vầng mặt trời! Mặc dù hơi mờ nhạt, mặc dù vẫn chỉ là hư ảnh, nhưng mà ý cảnh mặt trời dâng lên này ép cho bọn họ cảm thấy vô cùng bức bách.

Đây là võ đạo ý chí, thật thuần túy võ đạo ý chí, phảng phất tinh túy sau khi thiên chuy bách luyện, không có một chút tạp chất nào.

Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là tiên đạo tu sĩ, không nắm rõ võ đạo tu hành như thế nào, nhưng chỉ riêng uy thế lúc này, cũng đủ để cho tiên đạo tu sĩ bình thường cố kỵ.

"Nhiếp... Nhiếp thủ lĩnh, ngươi thật sự cho rằng hắn là tiên đạo tu sĩ sao? !"

Lão Hắc hiện tại sắc mặt càng thêm đen hơn rồi, giờ phút này hắn phải dùng toàn bộ tinh lực, mới có thể ở dưới võ đạo ý chí uy áp tự do nói chuyện được.

"Đừng hỏi lão tử, lão tử không phải thần tiên, chuyện gì cũng biết!"

Nhiếp Trần mặt cũng thêm đen, kinh ngạc trừng mắt nhìn Hà mập mạp, hắn cũng nghĩ mãi mà không rõ, võ giả chuyên tu võ đạo như thế, làm sao có thể là tiên đạo tu sĩ chứ?

"Nhiếp thủ lĩnh đừng có trừng mắt nhìn ta, dù gì ta cũng là Thần Đan cảnh nhị tinh tiên linh sư, làm sao nhìn nhầm được chứ!"

Hà mập mạp vạn bất đắc dĩ, cuối cùng cười khổ nói: "Hôm đó ta còn tận mắt chứng kiến tiểu huynh đệ này ngưng tụ ra phong linh hoàn, mà phong linh hoàn của hắn màu sắc trắng thuần, tựa như trăng sáng trên trời, lúc ấy ta còn cảm thấy vô cùng kinh hãi, cho rằng mình đã gặp quỷ rồi cơ."

"Nói như vậy, tiểu tử này không những là tiên linh sư, hơn nữa võ đạo thiên phú còn cực cao! Tư chất ngộ tính vô cùng tốt!"

Nhiếp Trần liếc mắt, tựa như phát hiện một chuyện gì đó vô cùng thú vị.

Bên cạnh lão Hắc nhỏ giọng hỏi: "Nhiếp thủ lĩnh, khí thế của tiểu tử này như mặt trời giữa ban trưa, chẳng lẽ hắn đã là võ đạo tông sư hay sao?"

"Không không không, còn chưa đạt đến."

Nhiếp Trần lắc đầu nói: "Võ đạo tông sư cảnh giới sao có thể dễ dàng đạt tới như vậy, khó khăn trong đó có thể sánh bằng tiên đạo luyện thần hóa đan! Cho nên mỗi một vị võ đạo tông sư đều là cường giả chân chính, mặc dù có chút thủ đoạn phương diện kém hơn tiên đạo cao thủ, nhưng ít nhất cũng có ngũ tinh tiên linh sư thực lực. Vân Phàm tiểu huynh đệ này ý chí ngưng luyện, khí thế hóa hình, đáng tiếc lực lượng còn hơi kém, còn phải không ngừng ma luyện... Chỉ có thể nói, Vân Phàm huynh đệ đã sở hữu tông sư chi cảnh, nhưng tạm thời còn chưa có tông sư chi thực."

Bất tri bất giác, Nhiếp Trần thay đổi cách xưng hô đối với Vân Phàm, đem đối phương đặt ở vị trí ngang hàng với mình.

Lão Hắc cau mày, có chút cố kỵ nói: "Nhiếp thủ lĩnh, không phải là lão Hắc ta dài dòng lắm chuyện, tiểu tử này rõ ràng đang luyện Quân Thể Quyền, không phải hắn có quan hệ với biên quân đấy chứ? Nếu như thật sự có quan hệ gì, đến khi đó..."

"Có quan hệ thì thế nào chứ?"

Nhiếp Trần không thèm quan tâm cắt đứt lời của lão Hắc: "Biên quân là biên quân, tiểu tử này là tiểu tử này, huống chi các ngươi ở nơi này không phải ngày một ngày hai nữa rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ quy củ của nơi đây?"

"Nhiếp thủ lĩnh nói rất đúng!"

Hà mập mạp lập tức phụ họa nói: "Vân Phàm huynh đệ mặc dù có chút hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng phẩm tính cũng rất tốt, hơn nữa còn khắc khổ tu luyện. Ta còn đang chờ hắn hoàn toàn bình phục, để cho hắn gia nhập vào liệp ma tiểu đội của chúng ta!"

Nhiếp Trần gật đầu nói: "Lần này mập mạp nói có chút đạo lý, Vân Phàm tiểu huynh đệ có tiềm chất như thế, hơn nữa vẫn chăm chỉ cố gắng như hiện tại, nếu như bồi dưỡng thật tốt, liệp ma tiểu đội chúng ta một thời gian sẽ xuất hiện thêm một vị cao thủ nữa rồi. Đến lúc đó, năm nay liệp ma đại điển, cơ hội thắng của chúng ta sẽ cao hơn một chút."

Nhắc tới "Liệp ma đại điển" bốn chữ này, ánh mắt của chúng đội viên đều sáng ngời lên.

...

Trong viện, kình khí tịch quyển, bụi mù tung bay.

Theo ý chí cảnh giới của Vân Phàm tăng lên, lực lượng thân thể của hắn cũng đang không ngừng tăng trưởng, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ.

Ba trăm mười quân! Ba trăm hai mươi quân! Ba trăm ba mươi quân!

Quyền thế không giảm, ý cảnh cuồn cuộn!

Mà thời khắc mặt trời mọc lên, xua tan hết thảy hắc ám, thiên không chỉ thấy vạn trượng quang minh. Đúng như ý cảnh trong quyền pháp của Vân Phàm, quang minh chánh đại, ngay thẳng trầm ổn, tương hợp hoàn mỹ với thiên địa.

Bốn trăm quân...

Bốn trăm năm mươi quân...

Năm trăm quân...

Năm trăm năm mươi quân...

Cuối cùng, tại thời điểm lực lượng vượt qua sáu trăm quân, Vân Phàm cuối cùng dừng lại, mà một tia khí lưu màu đen trong cơ thể hắn cũng tùy theo dần dần tiêu tán.

Lực đạo sáu trăm quân, so với lúc trước đã là gấp đôi rồi!

Lần này phá rồi lại lập, Vân Phàm chẳng những không suy yếu, ngược lại tiến bộ càng thêm dũng mãnh.

Phải biết rằng, ở trong tiên đạo thế giới, một vị nhị tinh tiên linh sư, được tiên linh hiệu quả tăng cường, chẳng qua cũng chỉ đạt tới năm sáu trăm quân mà thôi, chỉ dùng lực lượng tới cân nhắc mà nói, Vân Phàm đã có thực lực của nhị tinh tiên linh sư. Dĩ nhiên, tiên linh sư biểu hiện thực lực chân chính, cũng không chỉ có lực lượng gia thành, còn có tiên thuật huyền diệu, năng lực tiên linh các loại thủ đoạn khác nhau.

...

"Hô ~~~ "

Thở ra một ngụm trọc khí thật dài, Vân Phàm lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ.

Quả nhiên giống như hắn phỏng đoán, khí lưu màu đen trong cơ thể mình, chẳng những có thể chữa trị thân thể, còn có thể tăng cường lực lượng của mình. Chỉ tiếc cho tới bây giờ, Vân Phàm đối với khí lưu màu đen này hiểu biết vô cùng hữu hạn, căn bản không thể nào nghiệm chứng điều gì. Nếu không đây quả thật là cách để tăng cường thể lực cho mình.

"Ngươi không sao chứ?"

Một tiếng hô vang, Nhiếp Trần mấy người vội vã đi lên phía trước.

"Nhiếp đại ca, Hà đại ca, còn có mọi người... Cám ơn các ngươi đã cứu ta, cám ơn!"

Trên mặt Vân Phàm mặc dù không có biểu lộ gì, nhưng tất cả mọi người có thể từ trong cử chỉ của hắn cảm thụ được sự chân thành, đó là cảm kích mọi người phát ra từ nội tâm đã cho hắn được sống một lần nữa, không hề có chút giả dối và che giấu.

"Ta nói tiểu tử ngươi quá mức khách sáo không phải sao?"

Nhiếp Trần tiến lên, cười vỗ vỗ vai Vân Phàm nói: "Ngươi vừa mới bình phục một chút đã xuống giường luyện quyền, cũng không nghỉ ngơi thêm đi, làm thế không sợ tổn thương bản thân mình sao?"

"..."

Vân Phàm nhẹ khẽ lắc đầu, không nói điều gì. Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên một giây một khắc hắn đều không thể nghỉ ngơi, hắn phải nhanh chóng cường đại hơn mới được.

Nhiếp Trần không biết trên người đối phương đã xảy ra những chuyện gì, nhưng mà hắn biết, có thể làm cho một người trầm mặc như vậy, chuyện đó nhất định không phải chuyện tốt, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều.

"Người trẻ tuổi đúng là tràn đầy năng lượng!"

Nghe thấy Nhiếp Trần cảm khái một câu, lão Hắc đám người không nhịn được liếc nhìn hắn. Rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, nói tựa như mình đã là một ông già không bằng.

"Cảm ơn!"

Cười khan mấy tiếng, Nhiếp Trần bỗng nhiên trịnh trọng nói: "Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới võ đạo tu vi của ngươi cao như thế, không biết ngươi có hứng thú gia nhập liệp ma tiểu đội của chúng ta hay không? Tiểu đội chúng ta trước mắt chỉ có mười ba người, ở trong Lưu Sa thành coi như là đội ngũ số một số hai, nếu ngươi có thể gia nhập với chúng ta, lão ca ta bảo đảm, đãi ngộ tuyệt đối không kém đâu!"

"Ta..."

Vân Phàm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu.

"Tiểu huynh đệ có phải có điều gì băn khoăn hay không?"

Nhiếp Trần thấy Vân Phàm không mở miệng, tựa như nghĩ tới điều gì: "Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, nơi này là Lưu Sa thành, nơi này có quy củ của riêng mình, ngoại giới ân oán sẽ không ảnh hưởng tới đâu, bất luận người nào hoặc thế lực nào, cũng đừng mơ can thiệp vào chuyện nơi đây, cho nên ngươi hoàn toàn không cần lo lắng tới chuyện khác."

"Vậy... Ta cần phải làm cái gì?"

Vân Phàm đối với lời mời của Nhiếp Trần không có ác cảm, hắn bản thân chính là thợ săn, đối với săn thú cũng không xa lạ, hơn nữa đối phương có thể cứu một người không quen không biết, phẩm tính tất nhiên sẽ không kém. Mà chủ yếu nhất chính là hắn có thể cảm nhận được thành ý của Nhiếp Trần, cho nên hắn không do dự quá lâu liền đồng ý, cũng như ban đầu đại hồ tử mời hắn vậy.

Lúc này, Nhiếp Trần lật tay từ trong càn khôn trạc lấy ra một thanh thước ngọc, đưa tới trước mặt Vân Phàm: "Vân Phàm huynh đệ, trước tiên tới kiểm tra thần hồn khắc độ của ngươi một chút, xem xem ngươi bây giờ tu hành tiến độ như thế nào, nếu ngươi có thể ở trước liệp ma đại điển thuận lợi Trúc Cơ mà nói, lão ca ta sẽ dẫn ngươi đến Cấm Đoạn sơn mạch, giúp ngươi bắt một con linh thú thích hợp để làm tiên linh cho ngươi."

"Vâng."

Vân Phàm không biết liệp ma đại điển là gì, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tăng cường thực lực của mình, cho nên hắn trực tiếp đem 【 Lượng Hồn Xích】 nhận lấy, ngay sau đó tâm thần ngưng tụ, triệu hồi phong linh hoàn của mình.

"Oành!"

"Tư ~~~ "

Quang mang tinh khiết nhu hòa tỏa ra, một vầng hào quang tựa như trăng sáng dâng lên trên đỉnh đầu của Vân Phàm.

Vừa lúc 【 Quang Minh Phong Linh Hoàn 】 xuất hiện trong nháy mắt, thước ngọc trong tay Vân Phàm liền rực sáng, chẳng qua thủy chung dừng ở vị trí khắc độ đầu tiên, không hề ba động hay tăng trưởng.