Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 56: Vân văn




"Vân Phàm, sao rồi? Tài nghệ của Thiết sư phụ rất tốt đúng không!"

Nhiếp Trần cười ha ha cầm lấy một thanh tiểu đao, sắc mặt có chút biến đổi, thần tình trên mặt trở nên ngưng trọng hơn. Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Thiết sư phụ , nhưng người sau lại không có bất cứ biểu hiện nào.

"Cảm ơn Thiết sư phụ."

Vân Phàm trịnh trọng nói lời cám ơn, sau đó cầm lấy tiểu đao xem xét cẩn thận.

Tiểu đao không giống như được đúc bằng tinh thiết bình thường, thân đao mờ nhạt không sáng bóng , dày mỏng đều đều, độ dài thích hợp, mỗi một thanh đều hết sức bình thường, kỳ thật chính là phong mang nội liễm bên trong. Vân Phàm nắm tiểu đao trong tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền vào cơ thể, không khó tưởng tượng, chính thanh tiểu đao này quá mức trân quý.

Nhưng mà để cho Vân Phàm cảm thấy bất ngờ chính là trên thân chính thanh tiểu đao, đều được khắc một đạo vân văn, nhìn qua có chút ảo diệu.

Đối với thiết kế này, trong lòng Vân Phàm dâng lên một sự nghi ngờ khó đoán. Vân là họ của hắn, đây cũng đao của hắn sao?

...

"Thiết sư phụ, đây là tất cả linh bối trên người ta, coi như lời cảm tạ của ta."

Vân Phàm từ trong lòng ngực lấy giới tử đại mà Nhiếp Trần lúc trước đưa cho hắn, sau đó chuyển cho Thiết sư phụ. Mặc dù Vân Phàm không biết chín thanh tiểu đao này giá trị bao nhiêu, nhưng trong lòng hắn, chín thanh tiểu đao này giống như bảo vật vô giá, vì vậy hắn không do dự đưa toàn bộ tiền bạc của mình cho đối phương.

"..."

Thiết sư phụ không nhận lấy giới tử đại, chẳng qua chỉ nhìn Vân Phàm một cái thật sâu, cũng không nói điều gì, sau đó quay người bước vào hậu đường.

Thấy tình hình như vậy, Vân Phàm không khỏi ngơ ngẩn chẳng biết phải làm sao.

Đang lúc hắn muốn đuổi theo, Nhiếp Trần giữ lấy bả vai của hắn, ý bảo hắn dừng lại.

"Nhiếp đại ca, Thiết sư phụ hắn..."

Vân Phàm có chút khó hiểu nhìn Nhiếp Trần, người sau vỗ vai hắn nói: "Bỏ đi, Thiết sư phụ là một người ngay thẳng, nếu hắn không lấy tiền của ngươi, vậy thì nhất định sẽ không nhận đâu , ngươi có đuổi theo cũng vô dụng thôi. Nói vậy hắn cảm thấy có duyên với ngươi, coi như tặng ngươi chín thanh tiểu đao làm lễ vật!"

"Ta phải cảm ơn hắn."

"Nhớ trong lòng là được."

"Vâng."

"Thứ này tặng ngươi."

Nhiếp Trần tựa như nghĩ ra điều gì, tiện tay ném cho Vân Phàm một cái bao da màu đen, hiển nhiên mới mua ở bên ngoài.

"Cảm ơn Nhiếp đại ca."

Vân Phàm nhận bao da buộc chặt vào bên hông, đem từng thanh tiểu đao cắm vào trong đó.

"Huynh đệ với nhau cần gì phải khách khí như thế."

Nhiếp Trần cười sảng khoái, tiếp theo do dự một hồi không nhịn được nhắc nhở: "Vân Phàm, chín thanh tiểu đao này cũng không đơn giản như bề ngoài đâu, ngươi dùng thần niệm câu thông thử xem sao?"

"Thần niệm câu thông?"

Vân Phàm ngẩn người không hiểu, sau đó một khắc liền thử đưa một tia thần niệm vào trong tiểu đao, nhất thời cảm giác như huyết mạch tương liên vậy.

"Xuy!"

Tiểu đao đâm sâu vào trong lương trụ hơn mười trượng, Vân Phàm tâm thần cảm ứng, tiểu đao ở nơi xa như có linh tính quay trở lại bên người, được hắn vững vàng nắm trên đầu ngón tay.

"Đây... Đây là..."

Thấy Vân Phàm nhìn mình, Nhiếp Trần cười khổ nói: "Ta cũng không nghĩ Thiết sư phụ có thể dày công tâm huyết với tiểu đao này vậy, có thể đem từ vẫn thạch mà hắn cất giấu nhiều năm lấy ra luyện binh khí cho ngươi. Nhớ năm đó, ta đã.. Quên đi, chuyện đã qua thôi không nhắc nữa, dù sao người này chẳng khác gì cục đá, trừ uống rượu, hắn không hứng thú với bất cứ chuyện gì. Ta thật sự nghi ngờ có phải hắn có thú vui gì đặc biệt hay không!"

"Từ vẫn thạch thì có ích lợi gì?"

Vân Phàm giật mình, con ngươi co lại, quay sang nhìn về phía hậu phương.

Nhiếp Trần hâm mộ giải thích: "Từ vẫn thạch là một loại tài liệu luyện khí đặc thù, thích hợp để dùng luyện chế linh bảo hoặc hồn bảo cho tiên đạo tu sĩ. Không nghĩ Thiết sư phụ lại đem nó ra chế tạo tiểu đao, quả thực phí của trời chứ sao... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dùng từ vẫn thạch chế tạo ra tiểu đao, có thể tùy ý thu hồi, giống như từ thạch vậy. Cho nên chín thanh tiểu đao này có thể nói là chuyên môn chế tạo cho ngươi sử dụng!"

"Chuyên môn chế tạo ?"

Vân Phàm nhìn tiểu đao trong tay suy nghĩ xuất thần, ánh mắt rơi vào trên vân văn.

Vân là họ của hắn, đây chính là đao của hắn!

...

————————————
Ba ngày sau, Lưu Sa thành nghênh đón Liệp Ma đại điển một năm chỉ có một lần.

Liệp Ma đại điển, danh như ý nghĩa chính là đại hội săn bắt yêu ma, chính là ngày lễ truyền thống nhất của Lưu Sa thành, kéo dài đến nay đã có vạn năm, đối với người sống trong Lưu Sa thành có một loại ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Theo lời của những người thế hệ trước, trước đây thật lâu yêu ma hoành hành tàn sát, cả nước khốn cùng. Đột nhiên một vị nhân tộc cường giả ngang trời xuất thế, trấn áp yêu ma một phương, hơn nữa dùng sơn làm giới tuyến, đánh dấu phạm vi thế lực của nhân tộc. Cũng nhờ đó nhân tộc mới có thể quật khởi, phát triển thành bốn đại Đế quốc như ngày hôm nay. Về phần bên kia sơn giới mà nói, chính là cảnh tượng dã thú khắp nơi, yêu ma tác quái .

Lưu Sa thành tựa như chính là từ đó bắt đầu xuất hiện trong trí nhớ của mọi người .

Vì cảm hoài ân điển của vị nhân tộc tiền bối kia, vì để mọi người không quên mất sự sỉ nhục năm xưa, vì khích lệ hậu bối không ngừng phấn đấu... dân chúng Lưu Sa thành hàng năm đều tự phát gom góp lấy tiền tài cùng với các loại tài liệu trân quý, tập trung đặt ở quảng trường trung tâm Lưu Sa thành làm thành phần thưởng khích lệ.

Nếu người nào có thể trong quá trình săn bắt tiêu diệt càng nhiều yêu ma, sẽ có tư cách lấy phần thưởng này.

...

Thời điểm ban đầu, Liệp Ma đại điển chỉ có dân chúng bình thường tham dự, phần thưởng chỉ có kim ngân tài bảo thế tục mà thôi.

Về sau, dần dần có tiên linh sư tham dự, phần thưởng dĩ nhiên càng thêm phong phú , có linh bối, có tài liệu trân quý , thậm chí còn không ít bảo vật.

Mà Liệp Ma đại điển phát triển đến tận hôm nay, đã có kích thước tương đối lớn, hàng năm tiểu đội tham dự săn thú đã đến con số hàng trăm, săn bắt yêu ma không sai biệt cũng tới cả ngàn, chẳng những có thể danh lợi song thu, còn có thể giảm bớt một bộ phận áp lực cho biên cảnh.

...

Nghe Nhiếp Trần giới thiệu, Vân Phàm cũng hiểu sơ qua về nội dung Liệp Ma đại điển.

Tiếp theo, Vân Phàm còn từ Hà mập mạp mấy người biết được, Nhiếp Trần dẫn dắt Liệp Ma tiểu đội, chính là đội ngũ số một số hai trong tất cả, chỉ có Phong Lang tiểu đội mới có thể sánh bằng. Hơn nữa phần lớn thời gian, Liệp Ma tiểu đội đều áp chế vượt qua Phong Lang tiểu đội.

Nói chuyện với nhau một hồi, cả nhóm mười hai người liền đi tới quảng trường.

Nơi này vô cùng rộng rãi trống trải, trừ đội ngũ tham gia săn thú, không cho phép ngoại nhân bước vào. Mà mỗi một đội ngũ săn thú tiến vào quảng trường, phải để cho đội trưởng của đội tới giữa quảng trường để ghi danh.

Vân Phàm đánh giá chung quanh, đội ngũ tham dự quả nhiên rất nhiều, hơn nữa tất cả đều có thân phận tiên linh sư. Chẳng qua làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là Mục Hồng Nương luôn luôn thích quấn lấy Nhiếp Trần, lại giống như kỳ tích không xuất hiện tại đây.

Không lâu lắm, một đội tráng hán bước lên dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Đám tráng hán này mặc hồng y, khênh một chiếc rương gỗ đỏ thật lớn, trực tiếp mang lên đài giữa quảng trường.

Vân Phàm thầm nghĩ, đây chính là phần thưởng của Liệp Ma đại điển hay sao! Quả nhiên rất phong hậu!