Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 92: Hiểm nguy trọng trọng




"Các hạ là ai, tại sao lại cản đường của chúng ta?"

Thấy người vừa tới chỉ là một thiếu niên, trung niên nam tử mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quan sát người này thật cẩn thận. Nhưng khi hắn nhìn rõ bộ dạng của thiếu niên này, sắc mặt lại còn nghiêm trọng hơn trước, trên trán cũng lộ rõ nét khẩn trương.

Thiếu niên không đáp lời mà hỏi ngược lại, bỗng nhiên mở miệng: "Các ngươi là đội ngũ săn thú tới từ Lưu Sa thành sao? Tới nơi đây là để săn thú tham gia Liệp Ma đại điển sao?"

"Không sai."

Trung niên nam tử hơi chút lo lắng gật đầu.

Chỉ nghe thiếu niên tiếp tục hỏi: "Vậy các ngươi có gặp người của Liệp Ma tiểu đội hay không, bọn họ đang ở nơi nào?"

"Liệp Ma tiểu đội? Chuyện này. . ."

Trung niên nam tử suy nghĩ một lát, sau đó thật tình nói: "Các hạ còn chưa biết, bọn họ năm nay không tham gia Liệp Ma đại điển, nghe nói đội trưởng của bọn họ Nhiếp Trần đã rời khỏi Lưu Sa thành, chẳng biết đi đâu."

"Cái gì? ! Nhiếp đại ca rời khỏi rồi sao?"

Thiếu niên cau mày, tựa như nghĩ đến điều gì.

Ngày đó chứng kiến, nhất định là Nhiếp Trần có lai lịch bất phàm, còn có hai vị lão giả vô cùng thần bí kia, đoán rằng hắn đã được đưa đi rồi.

"Vậy những người khác trong Liệp Ma tiểu đội hiện tại thế nào?"

Thấy thiếu niên tiếp tục dò hỏi, mọi người đứng đối diện cảm thấy vô cùng bất mãn.

Trung niên nam tử lại không hề mất kiên nhẫn, tiếp tục nói: "Những đội viên khác tạm thời tản ra, nhưng mà phần lớn vẫn lưu tại Lưu Sa thành, dù sao chỗ đó cũng tương đối an toàn."

"Tốt, cám ơn."

Thiếu niên ôm quyền cảm tạ, tiếp tục đi về phía thâm lâm.

"Hưu!"

Một tiểu tử béo mập xuất hiện tại vị trí của thiếu niên vừa rồi, tay cầm trái cây cẩn thận tước vỏ.

"Tiểu Ngu, đi thôi!"

Nơi xa truyền đến tiếng gọi của thiếu niên kia, tiểu tử ném thẳng trái cây vào trong miệng, sau đó nhảy nhảy theo hướng thiếu niên rời đi.

. . .

Sau khi Vân Phàm rời khỏi, mọi người trong tiểu đội săn thú vội vây lấy bên cạnh đội trưởng của mình.

"Lão Đại, tên vừa rồi là ai, cao giọng xét hỏi thật sự là kiêu ngạo quá mức ."

"Đúng thế lão Đại, ngươi cần gì phải khách khí như vậy chứ? Theo ta thấy, tiểu tử kia chỉ có một thân một mình, ra tay trừng trị hắn một phen cũng được!"

"Câm miệng!"

Nghe thấy đám huynh đệ hồ ngôn loạn ngữ, sắc mặt của trung niên nam tử đại biến, tức giận quát lớn: "Hừ! Các ngươi đám người lần này lên đường thuận lợi, đầu óc lú lẫn hết cả người sao? Con mẹ nó không biết tự lượng sức mình, còn muốn trừng trị người khác, các ngươi không bị hắn đánh cho nằm lăn nằm bò ra đã là may mắn lắm rồi!"

"Ách? !"

Thấy lão Đại nổi nóng quát ầm lên, mọi người chung quanh lúng túng co đầu rụt cổ.

"Lão Đại, ngươi biết tiểu tử đó hay sao?"

"Biết ư?"

Nghe huynh đệ hỏi, trung niên nam tử hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ các ngươi đã quên rồi, trận ác đấu ngoài Lưu Sa thành một tháng trước diễn ra thế nào sao! ? Thật đúng là đám đui mù, chính mình tìm chết thì cứ chết một mình, đừng làm ảnh hưởng tới lão tử!"

"Một tháng trước. . . Cái gì! ? Chính . . là hắn! ?"

Mọi người giật mình sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ khiếp sợ. Có người thậm chí nghẹn ngào, lo lắng nhìn khắp xung quanh.

Một tháng trước, một thiếu niên ở ngoài Lưu Sa thành, lấy sức một người đối địch với mấy chục vạn biên quân, cuối cùng giết tới máu chảy thành sông. Chẳng những chuyện này kinh động tới Thành chủ, dẫn tới tiên đạo cường giả, lại càng gián tiếp trợ giúp một vị quỷ đạo đại năng xuất thế, còn có Thánh Địa Thánh nữ hàng lâm.

Những đại nhân vật cả đời đều khó gặp một lần này, lại cùng vì thiếu niên này mà đến.

Trận chiến ấy, để cho tất cả mọi người tại Lưu Sa thành đều ghi nhớ kỹ tên của thiếu niên này. . . Vân Phàm.

. . .

————————————

Rừng rậm âm u, hung lệ tràn ngập.

Vừa bước vào nội bộ của Cấm Đoạn sơn mạch, Vân Phàm đã cảm nhận được hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng . Một loại khí tức thân hòa ôn nhuận, trong lúc hít thở cũng làm cho tâm thần sảng khoái, thần thanh khí sảng. Mà một loại khí tức khác lại lạnh lẽo thấu xương, nguy cơ trầm trọng, phảng phất chung quanh đều là địch nhân vô hình vô dạng.

Ở một nơi như thế, thủ đoạn dò đường của thợ săn bình thường đã không còn chút tác dụng nào.

Vân Phàm bước đi từng bước đều vô cùng cẩn thận, ngay cả Tiểu Ngu cũng bám sát sau lưng hắn, bộ lông đen trắng cũng dựng thẳng lên .

. . .

Sâu trong sơn mạch, cây cối thực vật cũng to lớn dị thường, mà còn có những loại lập tức công kích sinh vật sống dám tới gần nó.

Có một lần, Vân Phàm thiếu chút nữa bị một thụ đằng đầy gai nhọn cuốn lấy, cũng may hắn là võ giả, phản ứng tự nhiên nhanh nhạy, cuối cùng mang theo Tiểu Ngu bình yên thoát khốn.

Trừ thực vật ra còn có tuyệt địa khắp nơi.

Có nhiều nơi bao phủ trong chướng khí, sinh linh tuyệt tích.

Có nhiều nơi lại là đầm lầy tăm tối, cắn nuốt vạn vật.

Còn có nơi toàn mùi vị tanh tưởi gai người, căn bản không thể sinh tồn.

Vân Phàm ở địa phương tràn đầy nguy cơ này đã đi suốt mười ngày.

Mười ngày qua, Vân Phàm cơ hồ không ngủ không nghỉ, đi tới thật chậm. Cho dù như vậy, cũng cực kỳ gian nguy. Mà nguy hiểm nhất chính là các dạng linh thú trong sơn mạch.

. . .

Vân Phàm từng ở Lưu Sa thành nhìn thấy không ít linh thú, có loại tính tình ngoan ngoãn, có loại hung ác bạo lực, thậm chí có loại đã được con người thuần hóa.

Lúc ấy Vân Phàm cũng không cảm thấy linh thú có gì nguy hiểm, nhưng tới khi chân chính gặp gỡ, chân chính đối địch, mới phát hiện rất nhiều chuyện mình đã phán đoán sai rồi.

Linh thú sở dĩ là linh thú, là bởi vì bọn họ có thể luyện hóa tiên linh khí tự do trong thiên địa, luyện hóa cho mình sử dụng, chẳng những có thể giúp cho chúng nó trưởng thành, lực lượng cường đại, còn có thể làm cho tuổi thọ của nó lâu dài hơn nhiều so với dã thú bình thường.

Có thể nói không hề khoa trương, mỗi một con linh thú chính là sủng nhi của thiên địa này.

Cũng chính vì nội bộ Cấm Đoạn sơn mạch có tiên linh khí nồng hậu, mới có thể phát triển ra nhiều linh thú như thế.

. . .

Vân Phàm gặp được con linh thú đầu tiên, chính là một con nhất tinh xích hỏa thố, bề ngoài giống như vô hại không có gì đáng sợ, chẳng qua lớn hơn so với thỏ bình thường, ngoài ra bộ lông đỏ rực như lửa.

Nhưng mà chính là một con linh thú tưởng chừng như vô hại thế, suýt nữa làm cho Vân Phàm chịu nhiều thiệt thòi.

Xích hỏa thố còn chưa chờ Vân Phàm tới gần, đã phát động công kích, chân sau đạp thẳng tới ngực của Vân Phàm, tốc độ cực nhanh!

Bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Phàm bị đá bay đi, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nếu như là tiên sĩ bình thường, một đạp này tuyệt đối không chết cũng trọng thương, cũng may thể chất của Vân Phàm cực mạnh, ngay sau khi bị công kích liền phản ứng. . . Chẳng qua là khi hắn chuẩn bị đánh trả, xích hỏa thố đã phi thân nhảy vào trong bụi cỏ, nhanh như chớp đã không nhìn thấy tăm hơi tung tích.

Đối mặt với tình huống như vậy, Vân Phàm ngoại trừ bất đắc dĩ ra, cũng chỉ có thể tỉnh táo hơn.

Nơi này chính là nội bộ của Cấm Đoạn sơn mạch, ngàn vạn lần không thể coi thường bất cứ thứ gì, cho dù là thỏ.

. . .

Vân Phàm gặp được con linh thú thứ hai lại là tam tinh hoa tri chu.

Con hoa tri chu này vô cùng linh hoạt, hơn nữa thủ đoạn công kích bách biến vô thường, khí lực mạnh mẽ, vượt xa cả võ đạo đại sư.

Vân Phàm vốn từng nghĩ vũ kỹ của mình không tồi, nhưng đối mặt với một con nhện như thế, mới cảm thấy uất ức vì lực đạo không bằng.

Dĩ nhiên, cuối cùng Vân Phàm dựa vào quyền pháp ý chí cường đại, đẩy lui hoa tri chu.

Đem ra so sánh, cùng là linh thú nhưng Tiểu Ngu quả thật quá yếu ớt, không thể trông cậy được gì.