Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 3 - Chương 134: Phát tài ngoài ý muốn




"A! ? Vân Phàm!"

"Lão Đại, ngươi đã đi ra rồi sao!"

"Bái kiến Vân Phàm tông sư!"

...

Nhìn thấy Vân Phàm xuất hiện, Thiên Hà ba người mừng rỡ khôn cùng.

Chỉ là còn chưa chờ bọn họ bật cười, trên mặt nhất thời cứng ngắc.

La Bằng cùng Cát Thiên Vương đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Phàm hai mắt lạnh lùng nhìn vào bọn hắn, toàn thân không có khí tức của người sống, nếu không phải đối phương còn sống sờ sờ đứng ở nơi này, bọn họ đã nghĩ đối phương là thi thể rồi.

"Lão Đại, ngươi..."

Thiên Hà còn muốn hỏi tình hình của Vân Phàm, Thiết Đường vội vàng xen lời nói: "Chúc mừng Vân Phàm tông sư, võ đạo tu vi đã cao thêm một bước, đã đến vô lậu chi cảnh, chúc mừng chúc mừng a!"

Võ đạo tu vi! ? Vô lậu chi cảnh! ?

Mọi người trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng không một ai dám hỏi nhiều.

Vân Phàm nhìn Thiết Đường một cái thật sâu, rồi sau đó quay sang La Bằng nói: "Ngươi vừa nói, nếu không thì thế nào?"

"Không có... Không có gì..."

La Bằng tâm thần căng thẳng , vội vàng hấp tấp nói: "La mỗ, không không, là tại hạ... Tại hạ chỉ đùa với ba vị này một chút, chỉ đùa một chút mà thôi, xin Vân Phàm tông sư đừng trách."

"Nói đùa? Trí nhớ của La môn chủ kém vậy sao?"

Không đợi Vân Phàm mở miệng, Thiên Hà châm chọc nói: "Không biết vừa rồi ai đó nói, hồn mộ đã hơn nửa tháng không có động tĩnh, Vân Phàm lão Đại đã chết không toàn thây, còn muốn bức bách chúng ta nói ra bí mật của quảng trường. Làm sao, những lời vừa nói hiện tại đã quên rồi? Quả nhiên giống như Thiết Đường huynh đệ nói, là dạng người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"

"Ngươi..."

La Bằng trong mắt sát cơ chợt lóe lên, cố ý cúi đầu, không để cho người khác thấy ánh mắt dữ tợn của mình.

Vân Phàm trên mặt hơi uể oải, không muốn nói nhiều với La Bằng: "Giao càn khôn trạc ra đây, ngươi có thể đi..."

"Cái gì! ?"

La Bằng sửng sốt, trong lòng giống như kích thích lớn lao: "Không! Không thể nào! Tại sao phải đưa cho ngươi, đây là ta , là của ta!"

Đang lúc La Bằng điên cuồng gầm thét, thân ảnh trước mắt vụt sáng, một nắm đấm hướng thẳng bờ vai của hắn mà đến.

"Oanh!"

Một quyền đánh xuống, tiên cương tan vỡ.

La Bằng bị đánh bay ra ngoài, trọng thương ngã xuống đất, không một chút phản kháng.

...

Cuối cùng, La Bằng vẫn phải nén đau giao càn khôn trạc, nhưng trong mắt oán độc càng đậm, hận ý giấu càng sâu.

La Bằng là một kẻ tư lợi, tự nhiên sẽ không coi Cửu La môn quá mức quan trọng, bởi vậy trong càn khôn trạc này, không chỉ chứa phần thưởng thí luyện lần này , còn cất giấu hơn phân nửa tài sản của Cửu La môn.

Vân Phàm tùy ý kiểm tra càn khôn trạc, không khỏi âm thầm động dung! Tài phú bên trong càn khôn trạc, nhiều hơn hắn rất nhiều lần, có thể nói là phát tài ngoài ý muốn!

Thử nghĩ xem cũng đúng, Vân Phàm thủy chung chỉ có một người, mặc dù cơ duyên thâm hậu, tích lũy cũng có hạn mà thôi, làm sao so được với mấy trăm năm nội tình của Cửu La môn.

Quả thật giết người phóng hỏa kim yêu đái, cướp đoạt đúng là cách làm giàu nhanh nhất.

Xem ra, sau này chuyên tìm kẻ xấu để cướp đoạt, đúng là một con đường phát tài không sai đâu.

Nghĩ trong đầu như thế, Vân Phàm tùy ý thu hồi càn khôn trạc của La Bằng , đi về phía Thiên Hà.

Về phần Cát Thiên Vương đám người, đã sớm lén lút rời đi, sợ Vân Phàm cướp đoạt bọn họ.

...

"Lão Đại, ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi! Tin tưởng không bao lâu nữa, ngươi là có thể tay đánh Thánh Địa, chân đá đại năng, siêu thoát Thánh Linh, nhất thống thiên hạ, đi lên đỉnh phong của Thánh Linh đại lục, thử nghĩ thôi cũng cảm thấy thật kích động a! Hắc hắc hắc ~~~ "

Thiên Hà cợt nhả nịnh nọt Vân Phàm, Phương Đồng nghe được cũng thấy xấu hổ, mà Thiết Đường cũng cảm thấy mặc cảm.

"Lão Đại, nếu không chúng ta cướp sạch mấy tên còn lại đi!"

Đề nghị của Thiên Hà làm cho ánh mắt Thiết Đường sáng lên, Phương Đồng khinh bỉ nói: "Thiên ca, ngươi lại có đức hạnh như thế sao? Lại còn không biết xấu hổ để cho Vân Phàm đi cướp người khác, ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng cũng đừng làm ta mất mặt theo."

"Ha ha, chỉ đùa một chút nha, đừng nghiêm túc như vậy, mọi người coi như không nghe thấy, không nghe thấy đi."

"..."

Vân Phàm liếc nhìn Thiên Hà một cái, im lặng không biết nói gì.

Bởi vì La Bằng có ý đồ xấu trước, Vân Phàm tự nhiên sẽ không khách khí, lấy càn khôn trạc của đối phương chẳng qua muốn trừng phạt thôi, nhưng để cho hắn tùy ý cướp đoạt đồ vật của người khác, hắn thật sự làm không được, nếu không hắn khác gì cường đạo?

Có một số việc, Vân Phàm không để ý tới đánh giá của người khác, nhưng hắn tuyệt đối không làm trái với tâm ý của mình.

Tốt chính là tốt, xấu chính là xấu, đây chính là bản tâm của Vân Phàm.

...

"Vân Phàm tông sư, thân thể của ngươi có chuyện gì xảy ra thế?"

Thiết Đường đột nhiên hỏi Vân Phàm, Thiên Hà cùng Phương Đồng không khỏi sửng sốt.

"Ách! Ha ha..."

Thiên Hà cười khan mấy tiếng nói: "Thiết Đường huynh đệ, lời này của ngươi có ý gì? Ngươi không phải vừa nói võ đạo tu vi của lão Đại tiến nhanh, đạt đến vô lậu chi cảnh sao?"

Thiết Đường sắc mặt nặng nề lắc đầu: "Không phải, võ đạo tu luyện tới cảnh giới chí cao, đúng là có thể tạo kim thân, che giấu quanh thân khí tức, nhưng tuyệt đối không giống Vân Phàm tông sư bây giờ hoàn toàn không có sinh cơ. Mới vừa rồi mấy lời đó, là ta cố ý nói cho mấy tên thế lực đầu lĩnh nghe , chính là sợ bọn họ hiểu lầm."

"Ta không có gì."

Vân Phàm đơn giản hồi đáp: "Ta tu luyện võ đạo cấm điển, hiện tại thân thể có chút vấn đề, qua một thời gian ngắn sẽ khôi phục."

"Nhưng..."

Thiết Đường đang muốn hỏi tới, một con tiểu hùng màu trắng đen không có chút nào dấu hiệu xuất hiện tại bên cạnh Vân Phàm.

"Vân Phàm tiểu tử, ngươi vẫn quá mềm lòng, diệt cỏ không diệt tận gốc, cẩn thận hậu hoạn vô cùng!"

"..."

Vân Phàm trầm mặc không nói, chẳng qua chỉ nhìn Cát Thiên Vương đám người đã đi xa.

Hắn tâm thông cửu khiếu, ý niệm trong như gương sáng, sao có thể nhìn không ra tâm tư của đám người Cát Thiên Vương. Những người này giật giây La Bằng tìm Thiên Hà gây phiền toái, đơn giản là nghĩ mượn đao giết người, Vân Phàm không thích âm mưu quỷ kế, nhưng cũng không có nghĩa hắn không hiểu điều gì, vì vậy hắn dĩ nhiên sẽ không để cho những người đó như ý.

"Ngươi... Ngươi là tà, Tà Thần đại nhân! ?"

Thiên Hà kinh ngạc nhìn Tà Thần, người sau cười quái dị liên tục : "Tiểu mập mạp, chúng ta lại gặp mặt, như thế nào, có nhớ bổn tôn hay không? Cạc cạc cạc két! ! !"

"Nhớ! Dĩ nhiên là nhớ!"

Thiên Hà vẻ mặt bi phẫn, như chém đinh chặt sắt nói: "Cuộc sống không có Tà Thần đại nhân, tiểu nhân ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày yên lặng vì đại nhân cầu nguyện, hi vọng đại nhân có thể sớm ngày tỉnh lại. Bây giờ nhìn thấy Tà Thần đại nhân tinh thần như vậy, tiểu nhân cũng đã an tâm. Sau này tiểu nhân nhất định hảo hảo đi theo Tà Thần đại nhân làm tùy tùng, vì đại nhân không tiếc mạng sống, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối nghiêm túc..."

"Cạc cạc cạc ~~~ ha ha ha ~~~ "

Tà Thần ngẩng mặt lên trời cười to, nhất thời cảm giác mình anh minh thần võ vài phần: "Rất tốt rất tốt! Tiểu mập mạp, ngươi mặc dù tu vi quá kém, nhưng mà ánh mắt rất tốt, tương lai khẳng định rất có tiền đồ. Bổn tôn hôm nay tâm tình rất tốt, một lát nữa dạy ngươi chút thủ đoạn hại người, bảo đảm để cho đối thủ của ngươi…! Cạc cạc cạc két ~~~ "

"Hắc hắc, cám ơn Tà Thần đại nhân, ha ha ha ha —— "

"..."

Nhìn một người một hùng tự biên tự diễn, Thiết Đường cùng Phương Đồng nhất thời choáng váng .

"Hai tên ngu ngốc."

Vân Phàm cố nén khó chíu, mặt không chút thay đổi đi tới phía nam.