Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 23: Ngưng luyện thần đan




Thần niệm khẽ động, Vân Phàm rời khỏi biển lửa thế giới.

"Ách! ?"

Vân Phàm mở hai mắt ra, chỉ thấy Tà Thần đang đứng ở trước mặt mình, mở to mắt mà nhìn.

"Tà Thần tiền bối? Ngươi đang làm gì vậy?"

Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tà Thần phục hồi tinh thần, có chút khẩn trương nói: "Vân Phàm tiểu tử, tên kia có địa vị thế nào?"

"Từ ban đầu ngươi đã biết sự hiện hữu của hắn?"

"Đó là đương nhiên!"

Tà Thần ưỡn ngực kiêu ngạo, nhưng hình dáng của hắn làm động tác này quả thật rất tức cười.

Vân Phàm không giấu diếm, nói thẳng: "Hắn nói hắn gọi là Hoàng, là sau khi khai thiên bổn nguyên biến hóa thành viên hỏa chủng đầu tiên, gánh vác trách nhiệm truyền thừa văn minh cùng hi vọng, ngưng tụ hàng tỉ sinh linh tín ngưỡng cùng vô lượng công đức, do đó sinh ra linh trí... Nhưng sau đó gặp gỡ đại kiếp, bị đánh tan rải rác khắp tinh hà vạn giới..."

"..."

Tà Thần giật mình đứng yên, thật lâu cũng không thể lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ: "Con mẹ nó, khai thiên đệ nhất hỏa chủng sao! Thì ra tên kia có căn cơ thâm hậu như vậy, khó trách có thể chèn ép bổn tôn."

"Tiền bối? Tà Thần tiền bối, ngươi không sao chứ?"

Vân Phàm thấy Tà Thần lẩm bẩm một mình, không khỏi hỏi thăm đối phương một câu.

"Không được, bổn tôn cũng phải nỗ lực hơn, nếu không sau này sống sao chứ?"

Suy tính thiệt hơn, Tà Thần bỗng nhiên cắn răng nói: "Vân Phàm tiểu tử, mau đưa viên cửu tinh hồn tinh trên người của ngươi cho bổn tôn? Bổn tôn cũng muốn tu luyện đột phá! Nếu không dạng chó mèo vớ vẩn cũng có thể nhảy lên đầu bổn tôn tè một bãi hay sao, chuyện này tuyệt đối không được!"

"Tốt."

Vân Phàm không do dự, từ càn khôn trạc lấy ra cửu tinh hồn tinh, thuận tiện đưa cho Tà Thần. Hiếm khi người này lại chịu chủ động yêu cầu tu hành, bản thân Vân Phàm cũng sẽ không phản bác.

"Chờ coi! Đợi tới ngày bổn tôn đột phá, nhất định để cho đám tiểu bối các ngươi lác mắt!"

Há miệng nuốt trọn cả viên cửu tinh hồn tinh, Tà Thần hóa thành một đạo huyền quang, trốn vào trong phong linh hoàn của Vân Phàm.

Từ sau lần trước Tà Thần nuốt trọn yêu ma nội hạch, thủ đoạn càng thêm quỷ dị khó lường. Mặc dù bị thần hồn cảnh giới của Vân Phàm hạn chế không thể nào đột phá, nhưng hồn thể cùng niệm lực càng thêm ngưng thật.

Hiện tại điều mà Vân Phàm lo lắng duy nhất, đúng là sau khi Tà Thần đột phá, có thể ảnh hưởng đến Tiểu Ngu hay không.

Dĩ nhiên, Vân Phàm cũng không lo chuyện Tiểu Ngu sẽ bị thương tổn, thông qua huyết khế, hắn có thể cảm giác rõ tình huống của Tiểu Ngu và Tà Thần.

...

"Hỏa, lên!"

Một tiếng khẽ quát, đầu ngón tay của Vân Phàm đột nhiên sinh ra một ngọn lửa nho nhỏ, ở trong không khí chập chờn.

Đây là một ngọn lửa tựa như bình thường, nhưng càng bình thường, càng biểu lộ sự bất phàm.

Từ xưa đến nay, chính là một viên hỏa chủng bình thường như thế, để cho loài người thoát khỏi cuộc sống ăn tươi nuốt sống, giúp đem lại ấm áp cùng hi vọng, đem văn minh kéo dài đến hiện thời.

Vân Phàm đã cùng hỏa chủng chi linh hoàn thành câu thông, có thể tự do khống chế hỏa chủng.

Nếu mọi chuyện đều chuẩn bị xong xuôi, Vân Phàm không muốn chậm trễ, trực tiếp đem hỏa chủng đưa vào trong phong linh hoàn.

"Ong ong ông ~~~ "

Phong linh hoàn bị kích thích, nhất thời phát ra tiếng vang.

Thần hồn như lửa, đem phong linh không gian đốt cháy, trong thoáng chốc, cả không gian hóa thành một mảnh biển lửa vô cùng vô tận.

Mà tại trung tâm của không gian, một kén hai màu trắng đen chợt minh chợt diệt, chính là Tà Thần còn đang chìm đắm trong tu hành, hoặc có thể nói là Tiểu Ngu đang ngủ say.

Thời khắc phong linh không gian biến hóa, bọn họ cũng tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.

...

"Hoàng hoàng!"

Biển lửa hừng hực thiêu đốt, mi tâm của Vân Phàm đỏ bừng, ngọn lửa như đang đốt cháy tâm thần của hắn.

Đúng lúc này, phong linh hoàn phát ra quang mang màu trắng tinh khiết.

Khai thiên hỏa chủng, quang minh bản nguyên.

Mà thiên phú ấn ký của Vân Phàm, chính là quang minh, tín niệm của hắn cũng là quang minh, ngọn lửa này chẳng những cùng thuộc tính của hắn tương hợp, càng thêm tương thích với tâm linh hắn.

Thiêu đốt! Thiêu đốt! Thiêu đốt!

Ngọn lửa dâng trào, tâm thần của Vân Phàm bị trùng kích mãnh liệt.

Bị ngọn lửa thiêu đốt, thần hồn càng thêm ngưng luyện, thần hồn lực cùng tiên linh khí vốn đã bão hòa ma sát lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau, một luồng khí xám trắng lại từ trong thần hồn tràn ra.

...

Bị lửa thiêu đốt sẽ có cảm giác thế nào?

Đó là cảm giác thống khổ hận không thể đem tầng tầng thân thể của mình xé rách!

Thần hồn bị thiêu đốt nhất phân, sẽ tràn ra một luồng khí xám trắng...

Mỗi lần tràn ra một luồng khí xám trắng, thần hồn càng thêm ngưng luyện nhất phân...

Trong một vòng tuần hoàn liên tục, thần hồn vốn dĩ hư vô, lại hóa thành một đoàn hư ảnh trong suốt nhàn nhạt, tinh khiết tựa như nước.

"Hoàng, giúp ta ngưng đan!"

Vân Phàm thần niệm vừa động, một đạo lực lượng thần kỳ xuyên thấu thần hồn không gian cùng phong linh không gian, đem hai bên dung hòa nhất thể.

"Hừng hực!"

Thần hồn cùng phong linh hoàn đồng thời thiêu đốt, thông qua không gian sáp nhập lẫn nhau, dần dần ngưng tụ thành thực chất, cuối cùng chỉ lớn như hạt gạo.

Đan thành vừa chuyển , trong suốt vô sắc, một đạo tử khí vờn quanh.

Tử sác vi tôn, tượng trưng cho chí cao chí thượng, cũng tượng trưng cho căn cơ sâu cạn thế nào.

Một cảm xúc kỳ lạ chưa bao giờ có dâng lên trong lòng Vân Phàm, để hắn sinh ra vẻ mừng rỡ.

Thần đan, thần hỏa như luyện, thần hồn thành đan.

Nếu như nói, trước kia Vân Phàm không có khái niệm gì đối với thần hồn, vậy thì hiện tại lại là cảm giác được thần hồn thật sự tồn tại, có thể thấy được, có thể chạm tới.

Không có cản trở, không có bình cảnh, hết thảy tự nhiên tựa như nước chảy mây trôi.

Nhưng chỉ có bản thân Vân Phàm biết được, chính mình đã cố gắng và trải qua những gì. Không có tích lũy thường ngày, cũng không có thành công của ngày hôm nay.

Lúc này, thanh âm suy yếu của Hoàng truyền vào trong đầu Vân Phàm: "Sinh mệnh cần tín ngưỡng... Văn minh truyền thừa lực lượng... Cuối cùng có một ngày ngươi sẽ biết ý nghĩa của sinh mệnh... Hoàng rất mệt... Cần ngủ say..."

Thanh âm dần dần biến mất, nhưng ngọn lửa không dập tắt, ngược lại thiêu đốt càng thêm mạnh mẽ.

Mặc dù không rõ Hoàng muốn nói điều gì, nhưng Vân Phàm yên lặng nói lời cảm tạ, sau đó từ càn khôn trạc lấy ra đại lượng linh bối, đưa vào trong phong linh không gian.

Trong linh bối có ẩn chứa linh khí tinh khiết , có thể cung cấp cho tiên linh luyện hóa, khôi phục tiên linh khí trong phong linh không gian.

Mà theo đại lượng linh bối đưa vào, tiên linh khí dần dần phủ khắp không gian, dưới ngọn lửa thiêu đốt, liên tục áp súc, liên tục tuần hoàn...

Thần đan ban đầu chỉ bằng hạt gạo, được tiên linh khí tẩm bổ , dần dần lớn lên, cảm ngộ viên mãn tràn đầy trong tâm trí của Vân Phàm.

...

Tâm như không minh, thời gian vô niệm.

Lúc thần đan trưởng thành tới kích thước như long nhãn, phảng phất đã đến cực hạn.

Lập tức, đạo tử khí thứ hai từ thần đan tràn ra, quan quẩn không tiêu tan.

Đan thành nhị chuyển, vẫn là vô sắc.

...

————————————

Lam gia thương hành, hậu viện.

Dày đặc hỏa khí đột nhiên tràn ngập, tự nhiên kinh động tới Thiên Hà đám người.

Tạ Lạc Nhi là người đầu tiên rời phòng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía gian phòng của Vân Phàm.

"Di? ! Động tĩnh phát ra từ phòng của Vân đại ca!"

Tống Tiểu Phong ngay sau đó rời phòng, đứng phía sau Tạ Lạc Nhi.

Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng chạy ra: "Vân Phàm lão Đại đang ngưng luyện thần đan? ! Xem ra lão Đại đã đã tìm được phương pháp ngưng đan rồi! Hắc hắc hắc, thật tốt quá!"

"Ong ong ông! ! !"

Đang trong lúc bốn người quan sát, hỏa khí trong phòng Vân Phàm dâng trào, một đạo hỏa quang phóng lên cao, chiếu sáng vạn dặm, ở trong đêm tối rực rỡ chói mắt.