Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 34: Đan thành thập nhị chuyển




"Chết! ? Điền Thiếu soái chết rồi! ?"

Mọi ánh mắt khó tin nhìn vào thi thể trên mặt đất, mà cửu đại tử vệ nhanh chóng lao đến bên cạnh.

Làm tử vệ, bọn họ vốn dĩ phải chết thay cho Điền Hồng Vũ, nhưng kết quả thiếu chủ thì chết, mà bọn họ vẫn còn sống. Đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn lao, bọn họ còn xứng với cái danh tử vệ được sao?

Cửu đại tử vệ không ngu ngốc, nhưng bọn hắn lúc này đã hoàn toàn phát điên rồi. Sau khi chứng kiến Điền Hồng Vũ chết đi, bọn họ đã sớm mang lòng tử chí, làm gì còn tâm chí tính toán việc gì, chỉ muốn giết chết toàn bộ nghịch tặc nơi đây, báo thù cho Điền Hồng Vũ, sau đó tạ tội.

...

"Giết!"

"Giết —— giết —— giết —— "

Cửu đại tử vệ rống giận gầm thét, thân hình đột nhiên cao thêm ba thước, hai mắt đầy huyết sắc, diện mục dữ tợn, tựa như một đám dã thú hoàn toàn mất đi lý trí.

Ngay lập tức, chín người điên cuồng xông về phía Tạ Lạc Nhi, như muốn bầm thây đối phương thành vạn đoạn!

Không biết lúc nào, một thân ảnh xuất hiện phía sau Tạ Lạc Nhi, từng bước đi tới, đi qua bên cạnh nàng, che chắn trước người của nàng.

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Một bước một quyền, một quyền một mạng.

Rực rỡ tựa pháo hoa, ngắn ngủi như lưu tinh.

Cửu đại tử vệ bị đánh chết nhanh chóng, mùi máu tanh tràn ngập, không khí càng thêm ngưng trọng!

Thấy tình cảnh như vậy, Long bà bà cùng thập nhị chiến hồn đứng lại cùng nhau, tứ đại kim cương vội vã lui lại, nhìn người vừa tới đầy cảnh giác.

Là Vân Phàm, tại thời khắc mấu chốt hắn đã đi ra ngoài, chỉ là quanh người hắn vẫn bao phủ một tầng hỏa khí, tựa như đột phá còn chưa kết thúc, mà đã cưỡng ép xuất quan.

"Vân đại ca, ngươi..."

Tạ Lạc Nhi còn chưa nói hết lời, đầu hoa lên ngã xuống một bên.

Thân ảnh hiện lên, Vân Phàm xuất hiện tại bên cạnh Tạ Lạc Nhi, đỡ lấy nàng.

Mặc dù Vân Phàm tu luyện ở trong phòng, nhưng thần hồn của hắn cường đại, hiểu rất rõ mọi chuyện diễn ra ở bên ngoài.

Nếu như nói, trước kia Vân Phàm chiếu cố Tạ Lạc Nhi, phần nhiều là đồng tình và tán thành, như vậy hiện tại chính là rất yêu thích cô bé này. Đây là một cô bé quật cường cố chấp, nhưng cũng là một cô bé vô cùng lương thiện. Sau khi trải qua vô số khổ nạn, nàng vẫn có thể kiên trì tín niệm của mình, tin tưởng tương lai cùng hi vọng.

Ở trên người Tạ Lạc Nhi, Vân Phàm nhìn thấy rất nhiều thứ tốt đẹp.

"Lạc Nhi tỷ tỷ! ?"

Tống Tiểu Phong chạy đến đầu tiên, gương mặt lo lắng vạn phần.

Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng lập tức tới, vội vàng lấy ra linh đan đưa cho Tạ Lạc Nhi ăn.

Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử thấy Vân Phàm xuất hiện, mới có thể thở phào nhẹ nhỏm, vừa cảnh giác chung quanh, vừa hướng Vân Phàm đám người đi tới.

Lam gia đám người cũng không có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng đứng sang một bên.

"Hai vị tiền bối, giúp ta chăm sóc bọn họ, Vân Phàm vô cùng cảm kích."

Vân Phàm đem Tạ Lạc Nhi giao cho Phương Đồng trông coi, sau đó hướng Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử chân thành nhờ cậy, sau đó nhìn lại chung quanh.

...

Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là địch.

Vẫn nhìn chung quanh, bốn phương giai binh.

Một người, đối mặt cả ngàn cả vạn kẻ địch, nên có cảm thụ thế nào.

Bên trong gió lạnh, bóng lưng của hắn tựa như nồng đậm cô độc.

Vân Phàm không phải thiên thần hạ phàm, cũng không phải anh hùng cái thế, hắn chỉ là một tu sĩ bình thường.

Cũng bởi vì bình thường, cho nên Vân Phàm biết được lạnh lẽo ấm áp, biết tốt xấu, biết phẫn nộ, cũng sẽ biết giết người. Bằng hữu của hắn rất ít, vì vậy hắn càng quý trọng hơn.

...

"Nghịch tặc Vân Phàm, ngươi thật to gan, dám sát hại Điền gia Thiếu soái!"

Nam Cung Hàn Yên quát lớn, những người chung quanh đột nhiên thức tỉnh, vừa sợ vừa kinh.

Đúng vậy! Người chết không chỉ là một bát tinh cường giả, mà còn là Điền gia Thiếu soái!

Vừa rồi có không ít người muốn xông vào Lam gia thương hành, tìm cơ hội cháy nhà hôi của hoặc đục nước béo cò, bây giờ nhìn lại, đúng là hành động đâm đầu vào chỗ chết!

Thật ra Nam Cung Hàn Yên cùng Phiền Trọng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc trước bọn họ phản ứng chậm nửa nhịp, không tùy tiện xông vào Lam gia thương hành, nếu không hiện tại hai người họ cũng đã biến thành hai cỗ thi thể.

Lòng vẫn còn sợ hãi, Nam Cung Hàn Yên không dám xem thường, cho nên nhìn sang Điền gia nhất phương trú tướng nói: "Hoàng Tướng quân, Thiếu soái của các ngươi đã bị người giết chết, chẳng lẽ các ngươi cứ thờ ơ như vậy? Không muốn đòi lại công bằng sao?"

"..."

Hoàng Vũ sắc mặt âm trầm, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trong mắt lộ ra sợ hãi. Hắn biết rất rõ trong lòng Nam Cung Hàn Yên có ý đồ xấu, nhưng lại không thể phản bác được đối phương.

"Điền gia chúng tướng sĩ nghe lệnh, Thiếu soái chết ở chỗ này, tất cả chúng ta đều phải chịu tội, cơ hội duy nhất bây giờ chính là bắt được đám loạn nghịch Vân Phàm, thỉnh cầu đại soái khoan thứ! Hôm nay nếu có người rút lui, xử theo quân pháp, liên lụy cả nhà..."

Ra lệnh một tiếng, Điền gia võ giả cùng tiên sĩ không dám chần chờ, gần trăm tu sĩ lao về phía Lam gia thương hành!

...

"Sưu!"

Vân Phàm bỗng nhiên ra tay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện tại trước mặt của Long bà bà.

"Tiểu bối càn rỡ, lão bà tử hôm nay để ngươi... cái, cái gì! ?"

Long bà bà đột nhiên ngừng lời, gương mặt ánh lên kinh sợ.

Chỉ thấy hai mắt Vân Phàm tinh hồng, ở giữa mi tâm hiện ra huyết ấn, tán lộ vô tận thê lương hoang man khí tức, hiển nhiên vận dụng cấm kỵ lực lượng.

Võ đạo tông sư một kích toàn lực, có thể sánh ngang với lôi đình vạn quân lực lượng.

Long bà bà tuy có phòng bị, cũng là cửu tinh cường giả, nhưng đối diện với cấm kỵ lực lượng, không hề có sức chống cự.

"Oành!"

Một quyền đánh xuống, cánh tay Long bà bà bị xoắn gãy, ngực lún xuống, bị mất mạng tại chỗ, thần hồn bị đánh tan tành!

"Sưu!"

Một chiêu giết địch, Vân Phàm không có ý tứ dừng tay, lần nữa xông vào giữa thập nhị chiến hồn.

"Oanh!"

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Dưới thế công toàn lực của Vân Phàm, thập nhị chiến hồn bị diệt toàn bộ, không có một tia trở ngại.

Tiếp theo là tứ đại kim cương nổi danh phòng ngự vô địch, vẫn không phải đối thủ của Vân Phàm.

Nhưng dù như thế, Vân Phàm vẫn còn tiếp tục... Hắn tiếp tục nghênh chiến Điền gia tu sĩ, quyền cước hung mãnh thế như cuồng phong, bên hông chín thanh tiểu đao nhất tề bay múa, mỗi lần lướt qua đều thấy máu tươi tung tóe.

Sinh mệnh giống như tinh thần, chỉ khẽ lóe lên rồi tan biến.

Từ đầu tới cuối, Vân Phàm không nói một lời, chẳng qua chỉ yên lặng giết địch!

...

Từ rung động đến sợ hãi, từ sợ hãi đến câm lặng.

Chung quanh hoàn toàn yên lặng, không khí tràn đầy áp lực!

"Ùng ùng —— "

Trên trời lôi vân cuồn cuộn, lôi đình kéo tới ba ngày cuối cùng đã có phản ứng.

"Răng rắc!"

Một tiếng sét đánh, giống như thiên địa nổ vang, toàn bộ Tề Lương thành rung lên.

Chung quanh Lam gia thương hành, tràn ngập máu tươi.

Chúng tu sĩ chứng kiến Vân Phàm giết người còn chưa hồi phục tinh thần, lập tức bị lôi đình đánh thức, sâu trong linh hồn truyền đến run rẩy.

"Răng rắc!"

"Ùng ùng —— "

Một cột lôi quang đánh xuống, công kích thân ảnh đầy máu trên nóc nhà.

"Khúc khích xuy! ! !"

Một đạo hào quang màu trắng từ đỉnh đầu Vân Phàm dâng lên, tản ra ra vạn trượng tia sáng, tựa hồ như muốn xua tan đi toàn bộ hắc ám và kiếp nạn.

Quang minh phong linh hoàn!

Ở trung tâm phong linh hoàn, một viên hạt châu màu vàng lớn cỡ long nhãn lập lòe tỏa sáng, chung quanh mười hai đạo tử khí vờn quanh, tôn quý huyền diệu.

Đây không phải màu vàng bình thường, mà là một loại màu vàng tràn đầy thần bí cổ xưa, vĩnh hằng bất diệt.

Kim tính bất hủ, đan thành thập nhị chuyển.