Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 68: Tình cảnh




Giờ này khắc này, võ giả xung quanh không người nào dám mở miệng nói chuyện, sợ làm tức giận người vừa tới.

Lão giả tóc bạc trắng chính là Túc Không - minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh.

Nam tử trung niên mặc áo bào hoa lệ màu tím chính là Bạch Hổ Vương Khương Liệt. Cô gái sau lưng là con gái của hắn kiêm đồ đệ của Túc Không mà cũng là phó minh chủ xếp vị trí cuối cùng của Võ Đạo Tổng Minh - Khương Hạ Hạ.

Còn nhị vị nam tử còn lại thì người lớn tuổi hơn một chút tên là Âu Chính Khanh, là phó minh chủ thứ hai của Võ Đạo Tổng Minh. Người trẻ tuổi hơn một chút tên là Trang Khang, là phó minh chủ thứ ba của Võ Đạo Tổng Minh.

Thêm cả đệ nhất phó minh chủ Thu Nghi Nhiên lúc trước, cùng viện chủ của hai đại võ viện Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch thì cơ hồ tất cả các đại nhân vật của Bạch Hổ Thành đều đến đây.

...

Cảm nhận được nhiều võ đạo tông sư như vậy hàng lâm, lòng Thiển Y thầm trầm xuống, nàng không cho rằng mình đã cường đại đến mức có thể chống lại cả võ đạo. Huống chi, Túc Không cùng Khương Liệt cũng không phải võ đạo tông sư bình thường, thực lực của họ sâu không lường được, tuyệt không dưới Thiển Y.

"Thu Nghi Nhiên ra mắt tổng minh chủ, ra mắt Bạch Hổ Vương."

Thu Nghi Nhiên đi đến trước mặt Túc Không cùng Khương Liệt, cung kính thi lễ, đồng thời cũng thở ra một hơi thật dài. Một khi nhị vị đại lão này tự mình đến đây thì hắn cũng không cần phải xuất đầu nữa.

Quả nhiên, Khương Liệt khẽ gật đầu và không nói thêm gì, còn Túc Không ý bảo Thu Nghi Nhiên đứng sang một bên.

Không ngờ lúc này lại truyền đến một thanh âm mang tính trêu chọc: "Thu huynh, xem ra ngươi không được a!"

Người nói chuyện chính là phó minh chủ thứ ba của Võ Đạo Tổng Minh - Trang Khang, người sáng suốt cũng nhận ra người này bất hòa với Thu Nghi Nhiên cho nên cố ý chê bai hạ thấp hắn.

Thu Nghi Nhiên vốn không muốn để ý tới đối phương, ngược lại Khương Hạ Hạ nhịn không được mở miệng nói: "Trang Khang, đừng ở chỗ này mà nói mát, ngươi có giỏi thì lên đi!"

"A..."

Trang Khang cười cười nhàn nhạt, nhìn Thu Nghi Nhiên thật sâu mà không phản bác.

"Được rồi Hạ Hạ, ngươi cũng im lặng chút đi."

Khương Liệt đột nhiên ngắt lời làm cho Khương Hạ Hạ nghẹn lời lại.

Nếu bàn về thân phận trong Bạch Hổ Thành này thì người cao nhất tất nhiên là Bạch Hổ Vương Khương Liệt, ngoại trừ Túc Không ra, ở đây ai có tư cách lên tiếng?

...

"Một người là minh chủ Võ Đạo Tổng Minh, còn một người là vua của Bạch Hổ Thành, khi nào thì nhị vị lại đi giúp việc cho tiên đạo thế?"

Thiển Y sau khi biết được thân phận của Túc Không cùng Khương Liệt thì chẳng những không có giật mình, ngược lại biểu tình càng thêm lạnh nhạt.

Nghe Thiển Y hỏi, tất cả võ giả ở đây nhất thời giống như bị đâm vào trong tim một lần, đối phương nói lời này rõ ràng là châm chọc võ giả cam nguyện làm tay sai cho tiên đạo.

Túc Không cùng Khương Liệt được cho là võ giả đứng đầu Bạch Hổ Thành này, mỗi lời nói cử chỉ của hai người đều đại biểu cho tôn nghiêm của cả Đại Càn võ đạo, nếu hai người thật sự là giúp việc cho tiên đạo thì tuyệt đối sẽ dẫn tới sự công phẫn của tất cả võ giả, đây là nguyên tắc của phần lớn võ giả.

Túc Không cùng Khương Liệt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, xem ra thánh tử thánh nữ của thánh địa không có ai là dễ đối phó, đối phương chẳng qua chỉ nói một câu không ngờ khiến Túc Không cùng Khương Liệt có cảm giác bị phản khách làm chủ.

Túc Không già đầu như thế tất nhiên sẽ không bởi vì mấy câu nói của Thiển Y mà thay đổi chủ ý, vì thế trả lời: "Tiểu cô nương, tuy rằng lão phu không biết ngươi vì sao lại ở chỗ này, nhưng là ngươi làm như vậy đích xác sẽ mang đến rắc rối cho rất nhiều người. Tiên Đạo Tổng Minh cố ý đem thân phận của ngươi tiết lộ cho chúng ta, mặc dù có ý lợi dụng Võ Đạo Tổng Minh chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải đến. Dù sao nơi này là Bạch Hổ Thành, là nơi mà võ giả tụ tập, chúng ta không muốn nhúng tay vào tranh đấu trong tiên đạo, cho nên mời tiểu cô nương rời đi nhé!"

"..."

Thiển Y trầm mặc không nói, yên lặng cân nhắc việc này.

Tiên Đạo Tổng Minh hoặc là nói là thánh địa, muốn bắt vị Thiên Khung thánh nữ Thiển Y này, lợi dụng cái danh "đại nghĩa" hy vọng Võ Đạo Tổng Minh có thể ra mặt, thậm chí xuất thủ.

Dù sao Thiển Y đang ở Bạch Hổ Thành, nơi này là địa bàn của Võ Đạo Tổng Minh, hết thảy sự tình đã phát sinh trong này tất nhiên có liên quan đến Võ Đạo Tổng Minh. Nhưng Túc Không không muốn Võ Đạo Tổng Minh cuốn vào trong phân tranh của tiên đạo nên muốn khuyên Thiển Y rời Bạch Hổ Thành.

Ra Bạch Hổ Thành thì chuyện của Thiển Y liền không liên quan đến Võ Đạo Tổng Minh nữa, cho dù là thánh địa cũng không thể lấy đại nghĩa đến ép bọn họ.

Thiển Y biết rất rõ ý tưởng của bọn người Túc Không, nhưng là hiện tại nàng còn chưa thể rời đi, bởi vì người nàng chờ đợi còn chưa tới. Một khi bỏ lỡ lần này thì không biết sau này khi nào mới có thể gặp được nhau.

Thấy Thiển Y không có phản ứng, Túc Không đột nhiên chuyển hướng sang Yến Vô Hồi: "Yến quán chủ, ngươi thân là chủ nhân của Cực Đạo Võ Quán, không biết ý của ngươi như nào?"

"Hả! Cái gì... Ta! ? Ta..."

Yến Vô Hồi mờ mịt thất thố, nhìn nhìn bọn người Túc Không rồi lại nhìn nhìn Thiển Y rồi không khỏi cúi đầu.

Rất hiển nhiên, Túc Không là muốn mượn miệng Yến Vô Hồi để danh chính ngôn thuận hạ lệnh trục khách. Thiển Y thân là Thiên Khung thánh nữ, tất nhiên sẽ không mặt dày mày dạn ở lại trong này.

Chỉ có điều, Yến Vô Hồi đúng là không mở miệng được. Không nói đến Thiển Y đã nhiều lần trợ giúp hắn, cho dù là vì võ đạo tông sư sắp đến thì hắn cũng sẽ không đuổi Thiển Y đi, nếu không hắn nào có mặt mũi tiếp nhận sự trợ giúp của người ta nữa.

Túc Không nhìn ra Yến Vô Hồi do dự, thở dài nói"Yến quán chủ, lão phu biết ngươi rất có oán hận với Võ Đạo Tổng Minh, cho rằng Võ Đạo Tổng Minh không chiếu cố Cực Đạo Võ Quán các ngươi. Trên thực tế, ngươi có thể tự mình ngẫm lại, nhiều năm như vậy mà Cực Đạo Võ Quán đã bao giờ bị thương vong thực sự chưa? Các đệ tử nào bị bắt buộc rời đi võ quán đâu?"

"..." Yến Vô Hồi im lặng.

Túc Không nói tiếp: "Huyền Minh Võ Viện cùng Kim Cương Võ Viện tuy rằng chèn ép Cực Đạo Võ Quán các ngươi, nhưng bọn họ dùng thủ đoạn quang minh chính đại, Võ Đạo Tổng Minh ta giữ gìn công nghĩa, há có thể vì một ai đó mà châm chước?"

"Công nghĩa! ?"

Đối phương nói chưa dứt lời, vừa nói hai chữ này, Yến Vô Hồi nhất thời nổi giận: "Huyền Minh Võ Viện cưỡng bức lợi dụ, muốn mưu đoạt truyền thừa của Cực Võ Môn ta, mà Tiên Đạo Tổng Minh các ngươi càng quá phận, không ngờ phái người đến đoạt Tiên Võ Lệnh của ta... Đây là cái gọi là công nghĩa của đại minh chủ ư? !"

"Cái gì! ? Cư nhiên có chuyện này á? !"

Túc Không biến sắc, trong mắt lộ ra một chút hàn ý nhàn nhạt.

Yến Vô Hồi nói hai chuyện này, vô luận một chuyện nào đều là cấm kỵ trong võ đạo, mặc dù là Túc Không là minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh cũng không dám giẫm lên điểm mấu chốt này.

Túc Không nhìn viện chủ của Huyền Minh Võ Viện Hoắc Thiên Hùng khiến người sau vội vàng xin lỗi, sắc mặt của Hoắc Đông Đình ở bên ngoài thì trở nên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, sợ thừa nhận lửa giận của Võ Đạo Tổng Minh minh chủ.

"..."

Trầm ngâm một lát, Túc Không nói: "Yến quán chủ, chắc là một hiểu lầm, Tiên Võ Lệnh là do Cấm Tiên Cốc tự tay ban phát, dám can đảm cường đoạt vật của Cấm Tiên Cốc chính là đối địch cùng cả võ đạo. Còn việc Huyền Minh Võ Viện cường đoạt truyền thừa thì chắc chắn lão phu sẽ điều tra rõ ràng... Đợi sau việc này, Võ Đạo Tổng Minh sẽ cho Cực Đạo Võ Quán các ngươi một cái công đạo."

"Không cần, không cần cái gì công đạo, cám ơn các ngươi rốt cục mời ta hiểu được một đạo lý, đây là một thế giới cường giả vi tôn. Đạo nghĩa, công lý đều là công cụ trong tay cường giả."

Yến Vô Hồi lắc lắc đầu, vẻ mặt vốn đang do dự trở nên kiên định.

...

————————————