Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 8: Trấn áp trấn áp




Linh quang, vô số linh vật đua sắc tỏa ra mà thành quang mang!

Phong Linh Vi trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt, trong lòng lại vô cùng tức giận, nàng cảm giác tựa như mình bị tát một cái, hơn nữa còn là những kẻ mà nàng vốn vẫn xem thường ra tay nữa chứ.

Khương Thừa Tổ cùng Tào Tín cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng ra, một tiểu cô nương yếu đuối, lại có nhiều tiền tài đến thế.

Đống đồ vật trước mắt, nếu như đổi thành linh bối, nói ít cũng phải giá trị tới vài ngàn vạn!

Cho dù Khương Thừa Tổ nội tình không cạn, nhưng trên người hắn cũng khó có thể lấy ra được nhiều tài phú đến thế.

Ngược lại Tiểu Thải cũng không quá bất ngờ, đối phương là muội muội của Vân Phàm, có thể thiếu tiền hay sao? Nhưng mới nghĩ thôi cũng cảm thấy quá buồn cười, hai huynh muội nhà này tính cách quả thật giống nhau như đúc, làm cho người ta cảm giác y chang mấy tên nhà giàu mới nổi trong túi sẵn tiền vậy.

Thấy tình hình như vậy, Thiển Y dở khóc dở cười, Đông Lai cười khổ không thôi, bọn họ đột nhiên phát hiện, thì ra Vân Mục còn tùy hứng hơn Phong Linh Vi quá nhiều.

...

"Làm sao? Ta có chút tiền như vậy, có thể mua được món đồ đó của vạn bảo lâu chưa?"

Vân Mục trợn mắt nhìn Tào Tín, người sau âm thầm tức giận, trên mặt có chút lúng túng, dứt khoát làm bộ như không nghe thấy, ngược lại quay sang Thiển Y nói: "Thì ra là vị cô nương này cũng là người của Phong gia? Thất kính thất kính!"

Vạn bảo lâu mặc dù từ trước tới giờ không nhúng tay vào thế tục ân oán, nhưng mà thân trong ở hồng trần, vốn không thể rời bỏ bốn chữ "nhân tình thế sự".

Tào Tín thấy Thiển Y đám người lai lịch không tầm thường, tự nhiên không muốn đắc tội quá nhiều.

"Ta không có quan hệ gì với Phong gia."

Thiển Y vẻ mặt lạnh lùng, vuốt ve đầu Vân Mục, ý bảo đối phương thu hồi mọi thứ lại.

Phong Linh Vi trong lòng đã u oán tới cực điểm, thu hồi ánh mắt, trong mắt chợt lóe lên nét tham lam: "Hạt nữ, ngươi nói không có là không có sao? Mặc dù ngươi bị Phong gia trục xuất khỏi gia tộc, trở thành kẻ bị vứt bỏ, nhưng ngươi cũng đã từng là Phong gia tiểu thư, trên người của ngươi thủy chung chảy dòng máu của Phong gia ..."

"Không!" Thiển Y lạnh lùng ngắt lời nói: "Trên người của ta chỉ chảy dòng máu của cha mẹ ta..."

"Hừ! Có khác nhau hay sao?"

"Có." Thiển Y từng chữ nói: "Ta cảm thấy máu của Phong gia thật dơ bẩn."

"Ngươi nói gì! ? Ngươi dám lặp lại lần nữa không? !"

"Ta cảm thấy máu của Phong gia thật dơ bẩn."

"Đại nghịch bất đạo! Ngươi quả thực đại nghịch bất đạo!"

Phong Linh Vi giận tím mặt, đang muốn động thủ...

Mà Khương Thừa Tổ đứng cạnh liền giữ lại: "Linh Vi, yên tĩnh một chút, có ân oán gì ra ngoài hãy nói, trong vạn bảo lâu không cho phép động thủ , đừng làm khó cho Tào tổng quản."

"Đa tạ Tiểu vương gia thông cảm."

Tào Tín cười chắp tay, len lén thở phào nhẹ nhõm.

Phong Linh Vi cũng cảm thấy thanh tỉnh lại: "Hạt nữ, bổn cô nương hôm nay nể mặt của vạn bảo lâu, nếu không nhất định sẽ bắt ngươi về gia tộc hỏi tội."

"..."

Thiển Y không để tâm đến Phong Linh Vi, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương một cái.

Có một số người vốn cho là mình rất quan trọng, là một nhân vật được mọi người luôn luôn để ý, nào biết ở trong mắt người khác, chỉ là một tên hề nhảy nhót múa may mà thôi.

...

Bên kia, Vân Mục lấy gần ngàn vạn linh bối, trực tiếp mua 【 Long Điệp 】 từ Tiểu Thải, sau đó vội vàng mở chiếc hộp ra, một con long văn hồ điệp thất thải ban lan hiện ra trong đó.

"Cuối cùng ta cũng có linh thú rồi! Linh thú thật là đẹp ..."

Vân Mục mừng rỡ vô cùng, không nhịn được chạm tới con linh thú này.

Nhưng thời khắc đầu ngón tay của Vân Mục chạm vào 【 Long Điệp 】 , mi tâm của nàng đột nhiên hiện lên một cái khe nhỏ bé, một luồng quang mang màu đen theo cánh tay của nàng, tràn tới ngón tay bao phủ lấy 【 Long Điệp 】.

"Tư tư ~~~ "

Chiếc kén màu đen lơ lửng trước ngực Vân Mục, tản ra khí tức vô cùng kinh khủng.

"Ong ong!"

Ngay lập tức, phong linh hoàn màu đen như mực xuất hiện tại đỉnh đầu Vân Mục, tỏa ra ánh sáng màu đen, như muốn cắn nuốt vạn vật, đem chiếc kén kia hút vào phong linh không gian.

...

Thấy hình ảnh vô cùng quỷ dị như thế, mọi người chung quanh không khỏi giật mình.

"Vừa nhìn đã biết không phải chánh đạo!"

Phong Linh Vi bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng giễu cợt nói: "Hạt nữ, đệ tử của ngươi không phải yêu ma hóa thân đấy chứ? Hừ hừ!"

Yêu ma hóa thân! ?

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đại biến, không khí âm trầm đến cực điểm.

Hai chữ "yêu ma" này, quá mức kinh khủng, người bình thường không dám dễ dàng đề cập tới.

Trên Thánh Linh đại lục, vô luận là ai, vô luận địa vị thế nào, bối cảnh ra sao, chỉ cần có quan hệ với yêu ma, nhất định sẽ trở thành cái bia công kích cho tất cả mọi người, nhẹ thì thân bại danh liệt, nặng thì vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Phong Linh Vi mở miệng chất vấn đệ tử của Thiển Y là yêu ma hóa thân, lòng dạ độc ác, rõ ràng muốn đẩy hai người họ vào chỗ chết, hơn nữa không chết không thôi.

"Phong Linh Vi, ngươi muốn chết!"

Thiển Y vung tay lên, một bàn tay hư ảo hiển hóa ra...

"Hạt nữ, ngươi... Ngươi dám động thủ trong vạn bảo lâu! ?"

Phong Linh Vi quá sợ hãi, vội vàng tế ra một món thượng phẩm hồn bảo cùng một con bát tinh tiên linh, che chắn trước người phòng ngừa vạn nhất.

"Không sai, ta dám!"

Lời còn chưa dứt, Thiển Y vung tay lên, bàn tay khổng lồ đè xuống Phong Linh Vi.

"Oành —— "

"Băng băng băng "

Tiên thuật băng, hồn bảo vỡ, tiên linh tán, tiên cương phá...!

Phong Linh Vi giống như một con rùa, bị bàn tay kia đè xuống trên mặt đất, không thể nào động đậy, quả thật chật vật không chịu nổi.

Không! Không thể nào!

Một đứa con gái Phong gia vứt bỏ, trời sanh đã mù mắt, là tai tinh khắc chết cha mẹ mình , làm sao có thể mạnh hơn mình được? ! Làm sao có thể! ?

Kinh hãi! Sợ hãi! Oán độc!

Đủ loại tâm tình dâng lên trong lòng Phong Linh Vi, càng giãy dụa, càng thêm khuất nhục, càng thêm thống khổ.

"Cái gì! ? Linh Vi —— "

"Phong tiểu thư! ?"

Khương Thừa Tổ cùng Tào Tín không ngờ Thiển Y thật sự dám động thủ, trong chốc lát căn bản không kịp phản ứng, vừa sợ vừa giận!

Hai người đồng thời xuất thủ, một người ngự sử cửu tinh hỏa linh thú, một người ngự sử bát tinh huyễn hải thú, hướng Thiển Y vọt tới!

Thân là Thiên Khung Thánh nữ, Thiển Y chẳng những thực lực siêu cường, địa vị lại càng cao thượng. Nàng vốn không muốn so đo với tiểu nhân vật như Phong Linh Vi, nhưng đối phương buôn lời gièm pha, cuối cùng còn muốn hãm hại Vân Mục... Tự gây nghiệt, không thể sống!

"Tất cả cút ngay cho ta!"

Thiển Y tức giận bừng bừng, hai mắt không linh hiện lên điện quang màu tím.

Đường đường là Thánh Địa Thánh nữ, không giận thì thôi, giận dữ kinh thiên!

Trong lúc vung tay, hai quả lôi cầu va chạm lẫn nhau, nhất thời dẫn tới lôi quang nổ tung!

Trấn áp! Trấn áp! Trấn áp!

"Rầm rầm rầm —— "

Oanh thanh rung trời, lôi minh điện thiểm, khí lãng mãnh liệt!

Cả tòa vạn bảo lâu kịch liệt rung động, nhưng kiến trúc nơi đây cũng dị thường chắc chắn, dưới khí lãng như thế vẫn không sụp đổ.

Trong bụi mù, Khương Thừa Tổ cùng Tào Tín bị chấn động đánh bay, văng ra khỏi vạn bảo lâu.

Thiển Y tiện tay nắm tới, đem Phong Linh Vi nhiếp tới trong tay, vẻ mặt đạm mạc nhìn đối phương.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì! ?"

Phong Linh Vi khuôn mặt hoảng sợ, bỗng nhiên thét chói tai: "Buông! Mau buông ta ra! Ta là dòng chính của Phong gia , Hạt nữ ngươi dám thương tổn ta! Lão tổ chắc chắn sẽ đánh ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!"

Tựa như oán độc nguyền rủa! Tựa như gào thét tuyệt vọng!

Giờ khắc này, thần trí của Phong Linh Vi hoàn toàn bị sợ hãi ăn mòn, tử vong lan tràn toàn thân.