Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 135: Chân đạp hai thuyền




Vị Trần lão tiên sinh này tất cả mọi người đều biết mặt, là tư nhân nổi tiếng ở HongKong, có rất nhiều công ty ở HongKong đều có cổ phần của ông, chỉ là ở tập đoàn Tinh Hồng Cát, bình thường ông ta sẽ không tham dự vào những việc quản lý công ty. Chỉ thích nghiên cứu đồ cổ và châu báu, mọi người nghe ông ta nói, làm gì mà còn hoài nghi, đều hâm mộ nhìn bộ trang sức trên người Thạch Hiểu Mẫn.

Kim Hinh cười nói: "Lý tiểu thư, tôi không nói sai chứ?"

Lý Khả Tâm xấu hổ vô cùng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, hừ lạnh không thèm nói.

Quách Gia Chí bên cạnh nói: "Khả Tâm, anh nghĩ em nên xin lỗi Hiểu Mẫn, xin nàng ta tha thứ".

Lý Khả Tâm nói: "Gia Chí ca ca, sao anh lại bắt em xin lỗi người ngoài".

Quách Gia Chí nói: "Tuy rằng anh không phải là anh ruột của em, chẳng qua chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, anh vẫn xem em như là em gái ruột vậy, cho nên mới yêu cầu em xin lỗi Hiểu Mẫn, Hiểu Mẫn... nàng ta không phải là người ngoài, anh thích nàng ta, nhất định sẽ làm cho nàng trở bạn gái của anh" Trong lời nói chứa sự kiên định, đưa mắt nhìn Thạch Hiểu Mẫn.

Thạch Hiểu Mẫn chạm mắt với hắn, nghe hắn tuyên bố theo đuổi mình trước mặt mọi người, vừa xấu hổ vừa giận, nhưng cũng có chút cảm động ngọt ngào, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Lý Khả Tâm thật ra rất thích Quách Gia Chí, chỉ là bởi vì nhìn thấy Quách Gia Chí thích Thạch Hiểu Mẫn, nên mới đá xoáy vào Thạch Hiểu Mẫn, chẳng qua bây giờ nghe Quách Gia Chí tự miệng nói ra, vẫn rất khó chấp nhận, nhất thời trở nên kích động, rung giọng nói: "Gia Chí ca ca, anh... anh đã nói muốn em làm bạn gái của anh... tương lai còn muốn cưới em mà"

Lý Khả Tâm vừa nói xong, thì chợt cảm thấy một bóng người vọt đến trước mặt Quách Gia Chí, túm lấy cổ áo hắn, quát: "Mẹ kiếp, ta còn tưởng tiểu tử nhà ngươi thành thật, thì ra là một chân đạp hai thuyền, lão tử biến ngươi thành thái giám!" Người đến chính là Thạch Thiên.

Mấy tên bảo vệ nhìn thấy thiếu gia bị uy hiếp, vội vàng xông qua muốn bắt lấy Thạch Thiên, nhưng người đi đầu đã bị Thạch Thiên đá bay, Quách Gia Chí quay sang cản mấy tên bảo vệ lại, nói: "Các người đừng đến đây, không sao đâu, hắn là bạn của tôi" Nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn cũng đang căm tức nhìn mình, biết nhất định là bị nàng hiểu lầm, nàng ta đã tin tưởng lời nói của Lý Khả Tâm, nên đau khổ ai oán nhìn Thạch Hiểu Mẫn và Thạch Thiên nói: "Các người hiểu lầm tôi rồi... tôi... tôi không có!"

Thạch Thiên chỉ vào Lý Khả Tâm, quát: "Nàng ta đã thừa nhận, ngươi còn không dám nhận"

Quách Gia Chí vội la lên: "Vậy Thiến Vi cũng nói là bạn gái của cậu, tại sao cậu không thừa nhận?"

Thạch Thiên giật mình, nhìn Lý Khả Tâm một cái, sau đó buông Quách Gia Chí ra, cười ha hả nói: "Cái này cũng đúng, con gái bây giờ quả thật có chút khó hiểu, thích nói hươu nói vượn, nói bậy nói bạ ra, cũng không thể coi là thật được".

Quách Gia Chí sửa sang lại cổ áo, lúng túng nói: "Khả Tâm cũng không nói bậy"

Thạch Thiên nổi khùng lên, lại túm lấy Quách Gia Chí, quát: "Cái con mẹ nhà ngươi, giỡn với lão tử hả?"

"Nếu nàng ta không nói bậy, vậy ngươi không phải là một chân muốn đạp hai thuyền sao? Xem lão tử thu thập ngươi thế nào?" Dứt lời liền muốn ra tay.

Thạch Hiểu Mẫn vội bước lại cản Thạch Thiên, nói: "Thạch Thiên, buông hắn ra, chuyện của tôi không cần cậu lo".

Quách Gia Chí thấy Thạch Hiểu Mẫn cầu tình thay hắn, cảm kích nói: "Hiểu Mẫn, cảm ơn bạn đã nói tốt giùm mình".

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Ai nói tốt gì anh, loại như người anh không đáng để hắn ra tay"

Quách Gia Chí vội la lên: "Hiểu Mẫn, nghe mình giải thích đã, trước kia quả thật mình đã nói những lời này với Khả tâm, nhưng mà không giống với tưởng tượng của mọi người đâu, không phải là như vậy".

Lý Khả Tâm thấy hai người trở mặt, đắc ý nói: "Gia Chí ca ca, em vẫn nhớ kỹ lời anh nói, sao không phải vậy được chứ?"

Thạch Hiểu Mẫn tức đến đỏ mặt, cả giận nói: "Đàn ông nói lời thì phải giữ lời, tại sao lại không giữ lời chứ, tôi ghét nhất là bị loại đàn ông nói lời thối tha lừa gạt phụ nữ, anh đã nói với nàng, thì phải có trách nhiệm".

Quách Gia Chí vội la lên: "Khi đó mình mới bảy tám tuổi, hiểu cái gì chứ" Rồi quay đầu lại nói với Lý Khả Tâm: "Khả Tâm, em hãy bỏ qua cho anh, khi đó nói vậy sao có thể xem là thật chứ, chỉ đùa thôi mà, thật ra anh vẫn xem em như là em gái vậy, hơn nữa trong lòng anh bây giờ chỉ có một mình Hiểu Mẫn thôi à, trong tương lai sẽ không có người khác đâu. Nếu đem em trở thành bạn gái của anh, chẳng phải là càng không có trách nhiệm với em sao?"

Lúc này, mọi người mới rõ ràng, thì ra chỉ là một lời nói đùa khi còn nhỏ, đều cười ầm lên, Thạch Thiên cười ha hả nói: "Thì ra là vậy, không ngờ tiểu tử này mới bảy tuổi mà đã biết tán gái, ta thật lo lắng khi giao Hiểu Mẫn cho ngươi".

Quách Gia Chí gấp đến đỏ mặt nói: "Tôi làm sao biết tán gái, theo đuổi Hiểu Mẫn đã mất bốn năm đau khổ, đến bây giờ vẫn chưa lấy được trái tim của Hiểu Mẫn nữa là".

Thạch Thiên trách mắng: "Con gái Thạch gia chúng ta đương nhiên không phải dễ theo đuổi rồi, sao có thể bị nói một hai câu là kua được ngay?"

Quách Gia Chí vội nói: "Vâng vâng vâng, không ai có thể so với Hiểu Mẫn cả" Làm cho Lý Khả Tâm đứng cạnh nghe được mà giận đến run người.

Trong lòng Thạch Hiểu Mẫn thật ra đã muốn tha thứ cho Quách Gia Chí rồi, thấy Thạch Thiên và hắn không ngừng nói về mình, vừa thẹn vừa giận nói: "Hai người các ngươi không biết đứng đắn gì cả, đừng ở đây nói về tôi nữa, hơn nữa tôi vĩnh viễn không bao giờ để ý đến các người" Nói xong, nắm tay Thạch Lệ và Kim Hinh kéo bọn họ về vị trí cũ.

Thạch Thiên vỗ bả vai Quách Gia Chí, nói: "Dù sao nếu muốn theo đuổi Hiểu Mẫn thì trước tiên phải xử lý chuyện này cho tốt, tránh cho tương lai Hiểu Mẫn bị người ta nói là cướp chồng người khác, lúc đó tôi sẽ không khách khí với cậu, hiểu chưa?"

Quách Gia Chí vội gật đầu nói: "Hiểu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không để cho Hiểu Mẫn chịu ủy khuất đâu". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thạch Thiên nói xong, đi đến trước mặt Quách Bỉnh Liêm, nói: "Lão tiểu tử về sau nói chuyện với Hiểu Mẫn khách khí một chút, nếu làm cho Hiểu Mẫn không vui, lão tử sẽ không khách khí với người, ở nhà coi chừng cháu gái của mình cho tốt, do nàng ta gần đây không đến làm phiền lão tử, nên chuyện hôm nay không so đo với ngươi, nhớ kỹ, phải tiếp tục coi chừng nàng, đừng thả nàng ra, bây giờ nàng ta đang nhịn đói giả, con của ngươi ngày nào cũng đem đồ ăn cho nàng ta ăn".