Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 171: Thật không nói lý




Lao Thư nghe được vui mừng khôn xiết, Hạng Kiều lại càng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hai người hết sức phấn khởi đi theo sau Thạch Thiên, rời sân bóng rổ.

Thạch Thiên hỏi: "Bọn họ ở chỗ nào?"

Lao Thư vội vàng đi trước dẫn đường, chỉ tay đáp: "Chúng ta đi đường này, Không thủ đạo quán ở gian thứ tư bên kia, tiếp qua là gian thứ năm, chính là gian mà lần này chúng ta luận võ tranh đoạt, cả nhà thi đấu cũng chỉ còn có một gian trống này, bằng không em cũng không mạo hiểm cùng bọn họ luận võ".

Ba người vừa đi tới trước cửa Không thủ đạo quán, phía trên cửa lớn có một tấm bảng lớn viết hai chữ "Cương Nhu" lớn, Thạch Thiên đẩy Lao Thư ở phía trước ra, cách không huy một chưởng, tấm biển đã "rắc" một tiếng đã gãy rơi xuống đất, sau đó Thạch Thiên giẫm thành từng mảnh nhỏ một cước đá văng vào cánh cửa.

Cánh cửa nọ đã bị Không thủ đạo quán đổi thành cửa kiểu Nhật, Thạch Thiên một cước dùng sức hết sức chuẩn, cả cánh cửa kể cả khung cửa đều bay ra, đụng vào tường ở bên trong mới rơi xuống trên mặt đất.

Mọi người trong quán nguyên nhân là vì chuyện luận võ mà bất bình, mỗi người một lời trách mắng Lao Thư hèn hạ, Dương Diệu Huy thì xanh mặt không nói lời nào, trong lòng rất là không được tự nhiên. Hôm nay sở dĩ cùng Lao Thư luận võ, hắn vốn nghĩ thừa cơ tạo uy danh cho Không thủ đạo quán. Trường học lịch sử không dài, trừ Không Thủ đạo quán ra thì cũng không có đoàn thể võ thuật nào khác, Không thủ đạo quán bình thường chỉ có các hội viên luyện tập, không có trận đấu gì, trong trường học cũng không có gì hùng mạnh.

Lần này sau khi hắn được ngành thể dục Hongkong chọn lựa làm đội viên dự bị tham dự Á vạn hội tại Quảng Châu, mới khiến cho toàn bộ chú ý, lại gặp trận tranh quán này, liền muốn mượn cơ hội tiến thêm một bước mở rộng danh tiếng cho Không thủ đạo quán, mặc dù đối thủ chỉ là học sinh trung học, nhưng chỉ cần thắng dễ dàng, hiệu quả khẳng định có, lại không nghĩ đến luận võ biến thành trò khôi hài, trong lòng rất khó chịu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm làm cho bọn họ thất kinh, vài hội viên nữ không nhịn được hét rầm lên, nhất thời cắt đứt tiếng mắng chửi của mọi người, nhất tề nhìn qua, chỉ thấy ba người đến ngoài cửa chính là Lao Thư mới vừa rồi luận võ mà bọn hắn mắng chửi cùng với hai người mà cùng Lao Thư nói chuyện với nhau.

Dương Diệu Huy cả giận nói: "Các ngươi làm gì chứ?"

Hạng Kiều hưng phấn nhất, hô len trước tiên: "Tới phá quán!"

Mọi người trong Không thủ đạo quán không khỏi ngẩn ra, bọn họ cơ bản cũng nhận ra Hạng Kiều, cũng tin tưởng nàng cũng có thể làm ra loại chuyện "phá quán" này. Bất quá hội viên Không thủ đạo quán cơ bản đều là con nhà giàu, hơn nữa cũng có con cái của quan viên chính phủ, không tin nàng có dũng khí dẫn theo phần tử xã hội đen đến trường học làm xằng làm bậy. Hơn nữa hiện tại xem ra nàng cũng không dẫn theo thành viên xã hội đen đến, hai người nhìn qua đều bộ dáng học sinh trung học, cảm giác có chút buồn cười.

Dương Diệu Huy tách ra mọi người ra tiến lên nói: "Hạng tiểu thư, cô muốn chơi trò gì đây…"

Hạng Kiều tức giận nói: "Người nào rảnh rỗi cùng ngươi đùa giỡn. Chúng ta thật sự là đến phá quán" rồi xoay người hỏi Thạch Thiên: "Anh Thiên, chúng ta phá thế nào đây?"

Thạch Thiên một tay đẩy Hạng Kiều sang một bên, trách mắng: "Đây là chuyện của lão tử, cô im miệng tránh sang một bên đi".

Hạng Kiều thật vất vả mới có thể đến gần Thạch Thiên, làm sao còn dám cãi lại, chỉ "ồ…" một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Người trong Không thủ đạo quán ngoại trừ mấy học sinh trung học ra, cơ bản không nhận ra Thạch Thiên, thấy thế cảm thấy kỳ quái, không biết thiếu niên này lai lịch ra sao, Đại tiểu thư hắc bang như Hạng Kiều ở trước mặt hắn lại cung kính nghe lời như thế, hơn nữa nghe khẩu khí muốn tới phá quán chính là thiếu niên, chứ không phải là Hạng Kiều.

Quả nhiên, Thạch Thiên nói với bọn họ: "Toàn bộ các ngươi biến đi, sau này gian này cùng gian cách vách đều thuộc về…" xoay người hỏi Lao Thư: "Công phu quán của ngươi tên là gì?"

Lao Thư vội nói: "Em còn chưa đặt tên". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thạch Thiên gật đầu, lại nói với người của Không thủ đạo quán: "Gian này cùng gian cách vách đều thuộc về Công phu quán, mau cút đi. Miễn cho lão tử phiền phức tống các ngươi ra ngoài".

Người của Không thủ đạo quán vốn đối với chuyện hôm nay rất bất mãn, nghe vậy nhất thời nổ tung như nồi hơi, nếu Hạng Kiều nói những lời này, thứ nhất nàng là con gái, bối cảnh gia đình lại là hắc đạo, cũng sẽ không làm gì nàng, nhiều nhất là không để ý tới nàng. Nhưng Thạch Thiên thì sẽ không cố kỵ, có hai người đã vọt lại hô: "Ngu ngốc ở đâu tới, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tới nơi này kiêu ngạo?" Một trái một phải đưa tay túm lấy Thạch Thiên, muốn đem hắn quẳng ra ngoài.

Chỉ thấy Thạch Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ nhu kình đem hai người bay trở lại, đánh vào trong đám người, nhất thời ngã ra một mảng lớn.

Dù sao những người này đều là sinh viên, không phải là người xấu, Thạch Thiên không muốn đả thương bọn họ, chỉ tức giận bọn họ đi học công phu của Uy khấu, lại cùng "đệ tử" thân truyền Lao Thư của mình tranh đoạt sân, hơn nữa thua còn không chịu nhận thua. Mặc dù Lao Thư sử dụng phương pháp có chút xấu xa, nhưng Thạch Thiên xem ra không có là gì, ngược lại cảm thấy hắn đủ sự linh hoạt, nổi lên tâm tư tiếp tục truyền thụ công phu cho hắn.

Dương Diệu Huy thất kinh, nhìn ra Thạch Thiên thật có công phu, khác hẳn với Lao Thư, ít nhất mình cũng không có năng lực hời hợt đã đem hai người nọ quẳng ra ngoài, nhịn cơn tức xuống hỏi: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Thạch Thiên ha hả cười nói: "Lão tử là tổ tông của các ngươi, tới đây phá quán, sau này Không thủ đạo quán của các ngươi giải tán, nơi này thuộc về chúng ta, cũng do các ngươi thất tín, thua mà không nhận thua mà nhượng sân".

Dương Diệu Huy nói: "Gian này là trường học đã sớm cho chúng ta, không phải là gian mà luận võ tranh đoạt".

Thạch Thiên trách mắng: "Lão tử biết, mới vừa rồi các ngươi nếu dựa theo lời hứa nhận thua, đem gian cách vách tặng cho Lao Thư, lão tử cũng không rảnh đến đây phá quán, các ngươi đã không thủ tín trước, vậy lão tử cũng không muốn cùng các ngươi nói đạo lý. Trường học cấp cho các ngươi lão tử cũng không quản, chỉ là sau này nhìn thấy các ngươi xuất hiện ở chỗ này, thấy một lần là đánh một lần" Nói xong đi tới vách tường bên cạnh, cười nói: "Đánh thông trước rồi hãy nói" rồi tung nắm tay đánh vào trên tường.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nghe "bùng" một tiếng, vách tường đã bị Thạch Thiên đánh thủng một lỗ lớn, tiếp theo Thạch Thiên tiếp tục ra quyền, từ cái lỗ dần dần mở rộng ra bằng một cánh cửa thông qua sân bên kia.

Thạch Thiên quay đầu lại cười to nói: "Bây giờ hai gian đã biến thành một gian, các ngươi chung quy không phản đối chứ? Mới vừa rồi luận võ các ngươi đã thua gian này rồi, ha ha ha ha, biến hết cho lão tử!"

Những người này mới từ chỗ Lao Thư kiến thức cái gì gọi là gian trá, bây giờ lại từ Thạch Thiên kiến thức cái gì gọi là ngang ngược, cũng đã trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời, nắm tay của Thạch Thiên cũng làm cho bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Đặc biệt hai người mới vừa rồi nhằm vào Thạch Thiên, cả người toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may là mới vừa rồi người này không dùng nắm tay đánh mình, nếu không thì cho dù không chết cũng phải gãy vài cái xương.

Dương Diệu Huy run rẩy nói: "Ngươi… ngươi thật không nói lý!"