Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 175: Thích thì lấy đi




Laurent nghe vậy nhất thời vẻ mặt thất vọng cùng bất đắc dĩ, nhưng Thạch Thiên nói hắn nào dám phản đối, Thạch Thiên không có cho hắn lập tức trở về thành bảo, đồng ý hắn từ giờ bắt đầu có thể ở lại Hongkong, điều này đã làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn rồi, vội vã gật đầu cam đoan mình tuyệt đối sẽ không đi lại loạn.

Mới vừa cam đoan xong, trong lòng nghĩ lại muốn, chủ nhân thần thông quảng đại, cơ hồ vạn năng, quả thật không cần mình quan tâm, nhưng hai Thiếu chủ nhân là nữ tuổi còn trẻ xinh đẹp, chung quy vẫn cần người hầu hạ chứ? Được rồi, bên người chủ nhân còn có rất nhiều cô gái, ai cũng xinh đẹp cao quý, hiển nhiên cũng cần phải hầu hạ cùng bảo vệ, hơn nữa với mị lực cùng thần thông của chủ nhân, tương lai các cô gái bên người nhất định sẽ càng nhiều, chủ nhân sợ nhất là phiền toái, trách nhiệm chiếu cố các nàng đương nhiên hẳn là người hầu phải gánh, thay chủ nhân giải quyết những điều này.

Nghĩ đã có chuyện có thể vì chủ nhân mà xuất lực, Laurent tâm tình vui vẻ, nỗi thất vọng trên mặt nhất thời được quét sạch, lại hỏi: "Nơi này mặc dù cũng chưa được xây dựng hoàn chỉnh hết, nhưng bộ phận các phòng được cải tạo đã có thể vào ở, du thuyền ở bến tàu ven biển cũng đã có thể sử dụng, chủ nhân sau này có ở lại hay không?"

Thạch Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lưu lại phòng cho ta, khi nào nhớ tới các ngươi có lẽ sẽ đến ở vài ngày".

Laurent lại hỏi: "Hai vị Thiếu chủ nhân có ở lại đây hay không?"

Thạch Thiên nói: "Cái này ngươi đi hỏi các nàng, ta sao biết…"

Laurent vội nói: "Đúng đúng đúng, hiển nhiên là hai vị Thiếu chủ nhân nguyện ý ở lại mới được, Laurent còn có một chuyện không biết có nên hỏi chủ nhân hay không…" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thạch Thiên không nhịn được nói: "Ngươi sao lại dài dòng như vậy, có chuyện thì nói nhanh đi".

Laurent nói: "Vâng vâng vâng, Laurent biết thật sự không nên hỏi thăm chuyện của chủ nhân, nhưng hai vị cô nương tôn quý sau này là Thiếu chủ nhân của chúng ta. Cái này bọn tử tôn cũng đã đoán ra quan hệ của các nàng cùng chủ nhân, cảm giác được có lẽ chính là hậu nhân của chủ nhân… cho nên Laurent cảm thấy không bằng trực tiếp hỏi chủ nhân, miễn cho bọn họ tiếp tục đoán mò, đối với hai vị Thiếu chủ nhân thật sự là bất kính".

Thạch Thiên trách mắng: "Rõ ràng là tiểu tử ngươi tự mình đoán vớ vẩn, lại đổ lên đầu các tử tôn, cái này đối với các ngươi cũng không có gì giấu diếm, các nàng quả thật chính là hậu nhân của lão tử, bất quá các nàng hiện tại còn không biết, lão tử cũng không biết giải thích như thế nào, cho nên các ngươi không nên nói lung tung, miễn cho làm bọn họ sợ hãi".

Laurent kinh hoảng nói: "Thì ra ngay cả hai vị Thiếu chủ nhân cũng không rõ ràng tình huống của ngài, Laurent cùng bọn tử tôn nhất định sẽ không ở trước mặt các nàng nói lung tung, xin chủ nhân yên tâm" Thầm nghĩ chủ nhân hiện tại lại trẻ như thế, quả thật rất khó hướng tợi hậu nhân của mình mà giải thích.

Thạch Thiên thở dài, không thèm nhắc lại, hướng tới cửa lớn mà đi vào.

Laurent nhìn vẻ bất đắc dĩ ở trên mặt Thạch Thiên, trong lòng cũng hiểu bản thân không thể dùng thân phận chân thật mà gặp hậu nhân nên cảm thấy khó chịu, một mặt nghĩ làm thế nào để lấy lòng hai vị Thiếu chủ nhân, làm cho các nàng tự nguyện ở tại chỗ này, một mặt đi theo sau Thạch Thiên tiến vào đại sảnh.

Hiện tại bốn người Thạch Lệ đang được mấy chục người Pirmie, Braid vây quanh, dẫn về hoa viên liên thông với đại sảnh bày tiệc ở phía sau, cũng chính là hoa viên mà Quách Gia Chí lần trước tổ chức tiệc sinh nhật.

Bốn người cũng đã tới nơi này, cũng là tòa nhà này, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác. Một bước tiến vào cánh cửa, khí tức tinh xảo cao quý đã đập vào mặt mà đến, từ trước đến sau, khắp nơi đều là những vật trang sức phi phàm, bố trí tinh xảo nhã trí, tấm thảm Victoria làm cho bước chân trở nên mềm mại nhẹ nhàng, trên tường đèn thủy tinh xanh tỏa ra ánh sáng như hòa, trên tường dọc theo hành lang rất dài treo đầy các bức tranh, chỉ xem các tấm khung rất nặng của các bức tranh thì cũng đã biết không phải là vật tầm thường.

Samantha đối với nghệ thuật phương Tây hiển nhiên phi thường hiểu biết, dọc theo đường đi các bức tranh này làm cho nàng khiếp sợ không thôi, các bức tranh trong khung đều là của danh họa trên thế giới trân quý đến cực điểm, so với nàng trước kia đi thăm viện bảo tàng hoặc triển lãm danh họa còn nhiều hơn.

Samantha nhìn mấy chục bức danh họa có chút cảm thấy hít thở không thông, thầm nghĩ không phải là đồ thật đó chứ? Mấy cái này đều ở trong bảo tàng của các nước phương Tây, mỗi bức có giá trị liên thành, tùy tiện mang một bức ở chỗ này đi đấu giá cũng sẽ khiến cho chấn động, hơn nữa nghe đồn sớm đã bị một số quý tộc, nhà giàu cất dấu, không phải là có tiền là có thể mua được.

Nhưng nghĩ đến hai chiếc Rolls-Royce đặc chế mới vừa rồi đi, cùng với đội xe siêu xa hoa đi theo, còn có khu nhà đất lớn mà bọn họ đã mua… Đây chính là Hongkong tấc đất tấc vàng, nghe nói ở phụ cận còn có rất nhiều địa sản đều bị bọn họ mua đi, gia tăng đến mấy chục ngàn thước vuông, số tiền này cũng có thể mua được một nước nhỏ, có tài lực như vậy, thì các bức tranh treo trên tường cũng không thể là giả được…

Pirmie ở một bên thấy Samantha dừng bước nhìn chằm chằm vào các bức tranh ở trên tường, liền cũng ngừng lại, đi tới bên cạnh Samantha nói: "Cô là Samantha tiểu thư sao?"

Samantha phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Đúng vậy, ngài nhận ra tôi?"

Pirmie lấy ra một tấm danh thiếp tinh xảo hai tay đưa qua, cười nói: "Trên đời này có thể có mấy nam nhân không nhận ra Samantha tiểu thư, tôi là Pirmie, hôm nay có thể gặp cô thật sự là rất vinh hạnh".

Samantha tiếp nhận danh thiếp vừa nhìn, đã giật mình: "Ngài… ngài là tổng giám đốc Quỹ TS… đó không phải là là ông chủ hiện tại của tôi sao…" Nàng mặc dù hoài nghi những người này cùng Quỹ TS có liên quan, nhưng không nghĩ tới người trung niên trước mắt này đối với mình dị thường tôn kính lại là người quản lý cao nhất thần bí nhất của Quỹ TS trong truyền thuyết này.

Pirmie thoạt nhìn so với nàng lại càng giật mình hơn, lắc đầu lia lịa nói: "Không không không, tôi sao có thể là ông chủ của cô, chỉ là làm công việc của một người quản lý mà thôi, tất cả đều là của chủ nhân".

Samantha cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ hiện tại sao có thể còn có loại quan hệ chủ nhân, người hầu này, chủ nhân trong miệng hắn chẳng lẽ chính là tiểu tử Thạch Thiên này? Nhất định là tiểu tử này, khó trách mới vừa rồi ở tại cửa bọn họ xưng hô chị em Thạch Lệ là "Thiếu chủ nhân", xưng hô mình cùng Kim Hinh là "chủ mẫu", khẳng định hiểu lầm mình cùng Kim Hinh đều là bạn gái của Thạch Thiên… nghĩ tới đây mặt nhất thời mắc cỡ đỏ bừng, cảm thấy hết sức xấu hổ.

Pirmie chỉ vào các bức họa ở trên tường nói: "Samantha tiểu thư hình như đối với các bức tranh này hết sức hứng thú, đợi lát nữa tôi dẫn cô đến phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô, bức tranh nào mà cô thích thì sẽ đem đến phòng cho cô là được, nếu thích toàn bộ thì đưa đến toàn bộ".

Samantha kinh ngạc nói: "Chuẩn bị phòng cho tôi? Ở đâu?"

Pirmie nói: "Đúng vậy, bởi vì hiện tại phòng ở cạnh biển cũng chưa tu sửa xong, chỉ có thể tạm thời sắp xếp phòng cho chủ nhân cùng các chủ mẫu sử dụng, chúng tôi nhất định sẽ thúc giục bọn họ nhanh chóng xây xong, mong cô cứ yên tâm".

Samantha đỏ mặt vội vàng giải thích: "Pirmie tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi… tôi cùng Thạch Thiên chỉ là… chỉ là bạn bè bình thường, cũng không phải như ngài tưởng tượng đâu" trong giọng nói mơ hồ có chứa vẻ chua xót.

Pirmie ngẩn ra, lúng túng nói: "Ồ… xin lỗi, hy vọng Samantha tiểu thư không lấy làm phiền lòng, bất quá cô nếu là bạn của chủ nhân, đó cũng chính là khách quý của chúng tôi, phòng vẫn đang giữ cho cô, tôi dám cam đoan nơi này tương lai nhất định là một trong những nơi đẹp và dễ chịu nhất trên thế giới, lúc nào cũng hoan nghênh cô tới chơi. Các bức tranh này đều có thể mang đến phòng của cô, cô cũng có thể mang đi, tuyệt đối đều là tranh thật".

Samantha nghe các danh họa này quả nhiên là tranh thật, khiếp sợ vội nói: "Các bức tranh này quá quý trọng, tôi tuyệt đối không dám".

Pirmie cười nói: "Thật các bức tranh này đều là do một ít gia tộc cùng tập đoàn nghe nói chúng tôi ở tại Hongkong kiến tạo tổng bộ mới thì biếu tặng, cũng không tốn đồng nào, nơi này người hiểu và thưởng thức cũng không nhiều lắm, có vẻ cũng lãng phí, cho nên Samantha tiểu thư cũng không cần khách khí".

Samantha càng thêm giật mình, cảm thấy rất khó tin, những người này lại xem các bảo vật nghệ thuật có giá trị liên thành này xem như là những quà tặng bình thường, xa xỉ khó có thể tưởng tượng. Cũng chứng minh thực lực của Quỹ TS quả nhiên như lời đồn, đã tới tình trạng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, các quý tộc cùng tập đoàn này cũng không tiếc dùng các bảo vật nghệ thuật độc nhất vô nhị để lấy lòng bọn họ.

Bất quá nàng cũng không dám tiếp nhận: "Đối với tôi mà nói thì các bức tranh này quá quý trọng, nếu để ở nhà sẽ làm cho tôi ăn ngủ không yên, không biết bảo vệ chúng thế nào, vạn nhất sơ sẩy mà làm hỏng chúng, chẳng phải là sẽ thành tội nhân của nhân loại sao. Cho nên đối với sự khẳng khái của ngài tôi chỉ có thể cảm tạ, cũng không thể tiếp nhận quà tặng này".

Pirmie thấy nàng nói nghiêm túc, cũng không miễn cưỡng, cảm thán nói: "Samantha tiểu thư thật sự là vô tư, làm cho tôi cảm thấy xấu hổ, sau này nhất định sẽ bảo vệ tốt các bức tranh này, tránh trở thành tội nhân của nhân loại, ha ha… chúng ta sẽ phải rời khỏi đây thôi, chúng ta đi tới đại sảnh tổ chức tiệc, Thiếu chủ nhân và Kim tiểu thư đã tới đó rồi".

Samantha gật đầu, cùng Pirmie đi về hướng đại sảnh tổ chức tiệc ở hậu hoa viên, không biết là cố ý hay vô tình, cũng không có cự tuyệt gian phòng mà Pirmie cấp cho nàng nghỉ lại.

Cũng giống như trong dự liệu, nơi tổ chức tiệc so với tiệc sinh nhật mà Quách Gia Chí tổ chức đã có phong cách hoàn toàn khác, khắp nơi biểu hiện phong cách xa hoa cùng lãng mạn của Pháp, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát, rõ ràng tại nơi thông gió có bố trí hương liệu trân quý, tỏa ra mùi thơm khắp nơi. Hậu hoa viên rộng lớn bốn phía bàn vây quanh, cả trăm người đầu bếp đang chế tạo mĩ thực tại chỗ, để cho mọi người ăn. Ở giữa hoa viên bố trí một sàn nhảy tạm thời, có lẽ là bởi vì bữa tiệc chưa có tuyên bố bắt đầu, nên trong sân cũng chưa có người nào nhảy, chỉ có một ban nhạc đang biểu diễn.