Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 190: Sung sướng trong khí tức tử vong




Đây mặc dù là suy nghĩ trong lòng Samantha, nhưng Thạch Thiên không hề báo trước đột nhiên từ bị động biến thành chủ động, đem nàng đè xuống dưới thân, không nhịn được "ứ…" một tiếng yêu kiều. Nhìn hai mắt như phun lửa của Thạch Thiên, nàng biết mình đã thành công, biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng, nghiêm khắc mà nói thì lần đầu tiên còn chưa có bắt đầu, bất quá lập tức sẽ bắt đầu, không khỏi khẩn trương toàn thân căng cứng, trống ngực trở nên cực nhanh, tựa hồ cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Thạch Thiên nếu đã quyết định làm, hiển nhiên sẽ không nhăn nhó khách khí nữa, một phát đã xé toang đai lưng áo ngủ của Samantha, áo ngủ tuột sang hai bên, lộ ra thân thể mềm mại tuyệt mỹ như dương chi bạch ngọc. Mặc dù thân thể này Thạch Thiên cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng thấy vậy hai mắt vẫn nhìn đăm đăm.

Samantha ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Thạch Thiên, đầu xoay sang một bên, giống như muốn đem cả khuôn mặt chôn sâu vào trong gối, mái tóc màu nâu đỏ che non nửa mặt, cảm giác càng thêm tựa như ảo mộng, hai tay cũng đã rời khỏi lưng của Thạch Thiên, vô lực để xuôi sang hai bên, lòng bàn tay hướng lên trên, tư thế thoạt nhìn giống như đầu hàng vậy.

Đương nhiên, hiện tại bộ vị quan trọng nhất còn chưa có bày ra, vẫn đang được nội y bằng tơ tằm che lấp, nhưng mỏng như cánh ve, cơ hồ trong suốt, bằng vào nhãn lực của Thạch Thiên, căn bản che không được gì, ngược lại càng thêm kích thích cảm quan của Thạch Thiên.

Thạch Thiên vươn hai tay, xoa lên bộ ngực phập phồng, cảm giác no đủ căng đầy, co dãn mười phần. Samantha không khỏi lại khẽ rên lên một tiếng, khẽ cắn môi dưới của mình, chịu đựng cảm giác mãnh liệt mà xa lạ này. Điều này càng kích thích Thạch Thiên, động tác càng mạnh, xoa nắn, đè ép, trêu chọc hai ngực của nàng, tiếp theo một tay cắm vào trong nội y, tay kia thì dời xuống phía dưới.

Samantha biết Thạch Thiên muốn làm cái gì, trong lòng cũng chờ đợi, nhưng khẩn trương cùng sợ hãi làm cho nàng theo tiềm thức đưa tay đi ngăn trở. Nhưng Thạch Thiên đã là tên đã lên cung, xem nàng như là bữa ăn ngon trong miệng, cho dù bây giờ nàng có muốn hối hận phản đối, cũng đã không còn kịp rồi.

Loại ngăn trở vô lực mà mâu thuẫn này trước mặt Thạch Thiên rõ ràng là không có hiệu quả, thô lỗ đem hai tay của nàng hất ra, sau đó thong dong kéo nội y ra, hai ngực no đủ nhất thời bại lộ, khong ngừng rung rinh, không biết là chúng nó đang kháng nghị hay là đang hoan hô.

Phía dưới chống cự lại càng vô dụng, huống chi sự ngăn trở cũng không có bao nhiêu, trong nội tâm của nàng là nguyện ý, là chờ mong, chỉ là bởi vì thẹn thùng tạo thành sợ hãi làm cho nàng không biết làm sao bây giờ. Mặc kệ như thế nào, cũng đã không phải do nàng nữa rồi, Thạch Thiên nhẹ nhàng lôi kéo, cái quần nhỏ bằng tơ tằm của Samantha đã bị lột đi, nơi bí ẩn nhất cũng đã lộ ra trước mặt Thạch Thiên.

Samantha hiện tại cũng chỉ còn hai cánh tay còn đang ở trong áo ngủ, những chỗ khác đã hoàn toàn bại lộ, lúc này nàng ngược lại đã bình tĩnh trở lại. Nàng sợ Thạch Thiên hiểu lầm mình không muốn, cũng sợ sự khẩn trương làm cho mình không thể cảm nhận được thời khắc chờ mong này, nàng phải nhớ kỹ thời khắc này, nhớ kỹ thời khắc mình trở thành phụ nữ của hắn.

Samantha mở đôi mắt đẹp nhìn Thạch Thiên, sóng mắt hàm chứa sự mê ly, rồi hai tay yếu mềm vô lực quấn ngang lưng của Thạch Thiên, ra sức kéo sát tới, dính sát vào trên người Thạch Thiên, loại cảm giác giống như dung hợp cùng một chỗ này làm cho cảm nhận của nàng càng thêm phong phú. Cũng chặn lại cái nhìn chăm chú của Thạch Thiên vào chỗ bí ẩn của nàng, ánh mắt nóng bỏng làm cho nàng xấu hổ dị thường. Nàng áp gương mặt nóng bỏng vào mặt Thạch Thiên, thở gấp ghé vào tai hắn ôn nhu nói: "Tôi… tôi chỉ có… có chút khẩn trương, không… không thể nào… chuẩn bị cho tốt… Đối với tôi… ôn nhu một chút…"

Thạch Thiên đưa tay xuống tìm tòi, cảm giác đã ẩm ướt một mảng, thuận tay đem vật che ở phía dưới của mình bỏ đi, cúi người đem Samantha một lần nữa đặt ra trên giường, rồi nói: "Cô đã chuẩn bị tốt chưa" hai chân đem tách hai chân của Samantha ra, rồi thẳng tiến về phía trước.

Hắn nhẫn nại đã lâu, ở trong lòng hắn, cùng với Samantha ở trong căn phòng bí mật của Trương Vĩ Hào nọ đã khó chịu rồi, huống chi từ đó về sau Samantha tận lực mặc trang phục gợi cảm mê người, mỗi ngày ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt chất vấn hỏi hắn tại sao không động tâm, hiện tại một khi đã buông ra, thì có chút không thể chờ đợi được.

Samantha cảm giác được phía dưới tiếp xúc, lúc này nàng không có mắc cỡ nhắm mắt lại, thậm chí cũng không có thẹn thùng như mới vừa rồi, còn lại chỉ có sự chờ mong. Nàng không hề hoài nghi việc mình có yêu Thạch Thiên, hay là bị hắn mê hoặc hay không nữa. Nàng hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng, cũng khẳng định chính mình đã yêu thiếu niên mà ban đầu có chút ghê tởm, hiện tại lại có chút đáng thương này. Mặc dù thiếu niên này có thể chỉ là muốn ở trên người nàng phát tiết, nhưng là nàng nguyện ý, hơn nữa không hề giữ lại, dù là bị thiếu niên này phát tiết rồi sẽ quẳng nàng đi, thì cũng sẽ không tiếc, quyết không hối hận, ít nhất thì cũng lưu lại hồi ức. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Á…" Samantha cả người run lên, cảm giác được vật nóng bỏng phía dưới đang phát lực, từng chút một xâm nhập vào lãnh địa thần thánh của mình, trong tích tắc gây cho nàng khoái cảm như nước thủy triều tràn về, hai cái đùi quấn chặt lấy eo của Thạch Thiên, giảm bớt tốc độ đi tới của hắn, nhưng lại hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy, cũng không có chút khí lực nào mà giở lên, nàng cảm thấy một tia đau đớn, biết đã không có cách nào ngăn chặn, một loại kích thích mãnh liệt đang lan tràn khắp toàn thân…

Thạch Thiên rõ ràng cảm giác được sự khít chặt của nàng, khá khó vào, nhưng cũng không có đình chỉ đi tới, chút khó khăn ấy không cản được hắn, hắn cảm giác được sự ấm áp khít chặt, một sự khoái cảm tê dại kéo tới, kích thích hắn tiếp tục tiến về phía trước. Sự ngăn trở bị kích phá, đã thông thoáng mà đi vào, Thạch Thiên sung sướng hừ một tiếng cùng với tiếng rên thống khổ của Samantha yêu kiều đồng thời vang lên…

Thạch Thiên động tác chậm rãi bắt đầu gia tăng, điều này làm cho tiếng rên rỉ của Samantha cũng càng lúc càng lớn, bất quá sự thống khổ trong thanh âm càng ngày càng ít đi, thay thế bằng sự sung sướng, đau đớn mặc dù còn, nhưng cảm giác tê dại cùng kích thích này làm cho nàng dần dần thích ứng, hoa lộ tiết ra cũng giảm bớt sự đau đớn của nàng, làm cho sự giao hòa càng thêm chặt chẽ, cũng chứng minh rồi sự sung sướng về thể xác và tinh thần của nàng.

Cảm giác phong phú làm cho lực lượng trở lại thân thể của nàng, bắt đầu phối hợp với hắn, động tác tuy có chút cứng ngắc, nhưng rất kịch liệt, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt thân thể phảng phất muốn đoạt lại sự chủ động, nhưng nam nhân trên người quá mạnh mẽ, càng ngày càng mãnh liệt trùng kích làm cho lực lượng trong thân thể nàng lại bắt đầu rời đi, làn sóng khoái cảm tê dại hết đợt này tới đợt khác, lúc này đã tới đỉnh, hô hấp của nàng chợt trở nên dồn dập, thân thể đột nhiên căng thẳng, trong cổ họng phát ra tiếng rên dài rung động tâm hồn, tiếp theo thân thể bắt đầu run rẩy, co rút, giống như bị dòng điện đánh trúng, trong nháy mắt truyền tới tứ chi bách hài, nàng đã tới đỉnh.

Nhưng sự tiến công đối với nàng cũng không có đình chỉ, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng cảm thấy thừa nhận không nổi, đã có thể khi cảm giác của nàng hỏng mất, thì sự sung sướng cùng khoái cảm lại bừng lên, so với lần đầu tiên càng mạnh, càng mạnh hơn, mang theo nàng tiến vào một lần lên đỉnh mãnh liệt nữa.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đan xen, quanh quẩn ở trong phòng, thảm thiết dị thường, Samantha đã không biết mình đã hỏng mất bao nhiêu lần, toàn thân đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, khoái cảm cũng không xuất hiện nữa, kích tình cũng không còn, đã trở nên khô khốc. Mà Thạch Thiên ở trên người tựa hồ căn bản không biết điều này, không biết mệt mỏi động tác vẫn mãnh liệt, sự đau đớn cùng tê dại từ từ truyền khắp toàn thân Samantha.

Samantha đau khổ chịu đựng, bởi vì nàng từ trong đôi mắt như phun lửa của Thạch Thiên cũng thấy được sự thống khổ, biết hắn chỉ muốn đem loại thống khổ này phát tiết ra, hắn không phải cố ý hành hạ mình, Samantha nguyện ý vì hắn mà thừa nhận sự thống khổ này, mặc dù nàng đã cảm giác được khí tức tử vong đang tới gần nàng. Cùng Samantha nói chuyện đã làm cho Thạch Thiên nhớ lại quá khứ, tình cảm mãnh liệt trong Samantha cùng vẻ mặt quyến rũ động lòng người làm cho hắn tìm được một loại cảm giác quen thuộc, dần dần, Samantha dưới thân tựa hồ biến thành một người khác, không, là rất nhiều người khác! Nhưng khuôn mặt quen thuộc hiện ra, khuynh thành tuyệt thế, không cách nào hình dung, tiếp theo đó các khuôn mặt quyến rũ dần dần già nua, cuối cùng người dưới thân biến thành một bộ xương trắng, cả đám người đề phát ra chất vấn với hắn, hỏi hắn tại sao ở dưới âm phủ đợi không được hắn, các nàng đã đợi trăm năm… ngàn năm… còn phải đợi bao lâu nữa…

Thạch Thiên không thể trả lời các nàng, cũng không có cách nào bồi thường các nàng, tính mạng bất diệt nhất định cùng các nàng hai thế giới xa cách, vĩnh viễn không có một khắc gặp gỡ, bất đắc dĩ dần dần biến thành lửa giận thiêu đốt trong ngực hắn, trong cổ họng phát ra tiếng rống giận như dã thú, thân thể động tác càng ngày càng mãnh liệt, áp lực thống khổ đè nén đã lâu giờ chợt bùng phát.

Kim Hinh một mình ngồi ở trước cửa sổ, uống rõ ràng là rượu vang lâu năm cực phẩm, nhưng chỉ thấy vị chua chát, nàng hy vọng Samantha có thể được Thạch Thiên sủng ái, bởi vì nàng biết tính cách của Samantha, đối với một nam nhân động tâm là chuyện không dễ dàng. Nhưng nàng cũng sợ hãi, Samantha quá xuất sắc, quá mê người, hơn nữa tràn ngập cơ trí, tin tưởng nàng có thể có biện pháp làm cho Thạch Thiên tiếp nhận, lại lo lắng Thạch Thiên thật sự say mê nàng, đem những người khác đều quên mất.

Kim Hinh không biết làm sao bây giờ, nhưng cũng không muốn ngồi đây nữa, nàng phải về bên cạnh Thạch Thiên, ở đó nàng mới có thể cảm giác được sự ấm áp, vì vậy chạy ra khỏi phòng, nàng không biết hiện tại Thạch Thiên đang cùng Samantha làm cái gì vậy, không có gõ cửa, mà là tìm thuyền trưởng, nói cho hắn chìa khóa chuẩn bị cho mình đã mất, nhưng không nghĩ ầm ĩ phá giấc ngủ của Thạch Thiên. Không đợi Kim Hinh nói xong, thuyền trưởng đã rõ ràng ý của Kim Hinh, vội vàng đem chìa khóa dự phòng giao cho Kim Hinh.

Kim Hinh nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy đèn ở quầy rượu đang mở, cánh cửa phòng ngủ cũng mở ra, từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ như có như không của Samantha, nhất thời rõ ràng trong phòng ngủ đang phát sinh cái gì, trong lòng không khỏi run lên, vì Samantha mà cao hứng đồng thời cũng cảm thấy đau xót. Nàng sau khi đóng cửa lại có chút do dự, cảm thấy mình bây giờ đi vào quấy rầy thật sự là không tốt, muốn cho Samantha một mình hưởng thụ tình cảm mãnh liệt đêm nay, đây dù sao cũng là lần đầu tiên của Samantha, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng xúc động, ngồi xuống ghế sa ***.

Trong mê mang, Kim Hinh dần dần cảm giác không đúng, Samantha rên rỉ rất nhẹ, có vẻ như vô lực, không giống như người sợ người khác nghe được mà cố ý áp thấp thanh âm, hơn nữa mang theo sự thống khổ. Nàng nhất thời nghĩ đến Thạch Thiên cường đại, Samantha có phải không chịu nổi hay không? Nàng cũng là lần đầu tiên. Một lát sau, tiếng rên rỉ của Samantha càng ngày càng nhẹ, không lắng nghe cơ hồ nghe không được, Kim Hinh cũng không nhịn được, đứng dậy đi vào phòng ngủ.