Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 214: Túm lấy mà lôi ra ngoài




Từ phía xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai xe cảnh sát có gắn đèn xanh đỏ loé sáng dẫn đường, nối đuôi phía sau có sáu chiếc Limousine, tất cả đều chạy đến trước cửa Cảng Tinh Building. Từ trên xe, gần hai mươi người mặc âu phục, đi giày da, bước xuống, những người này khí độ bất phàm, hiển nhiên đều có thân phận khác thường, khuôn mặt ai nấy đều hồng hào, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Bảo vệ và cảnh sát biết rõ có nhân vật lớn đến, nếu không đã không có xe cảnh sát dẫn đường, đều không ngăn cản, lập tức thông báo cho phòng hành chính của Building cùng tập đoàn Tinh Hồng Cát.

***

Chỉ chốc lát, tên quản lí vội vã chạy xuống tiếp đón, tên quản lí sau khi nghe ngóng biết được những người này là hiệp hội bóng đá HongKong cùng với hiệp hội bóng đá Trung Quốc, trong đó còn có chủ tịch hiệp hội bóng đá Trung Quốc, không cần hỏi cũng biết bọn họ là tới tìm Thạch Thiên, mà không phải tìm đến tập đoàn Tinh Hồng Cát, vì thế không dám chậm trễ, tỏ vẻ hoan nghênh rất nhiệt tình.

Rất nhiều phóng viên trong và ngoài nước vây bên ngoài Building, đương nhiên đều nhận ra vị chủ tịch hiệp hội bóng đá Trung Quốc - Nghiêm Quốc Vĩ, một tiếng "Oành" vọt tới cửa, các phóng viên rất muốn tiến vào để phỏng vấn, nhưng may mắn sao hiện tại số lượng bảo vệ đã được tăng cường gấp nhiều lần, lại có thêm sự phối hợp của cảnh sát trước đại sảnh, khó khăn lắm mới khiến đám phóng viên dừng bước ở bên ngoài.

Nghiêm Quốc Vĩ tửu lượng mặc dù rất tốt nhưng hơn mười vị quan chức của hiệp hội bóng đá HongKong cả đêm thay nhau chúc tụng khiến hắn thực sự đã uống rất nhiều, nghe tên quản lí tự giới thiệu về bản thân, Nghiêm Quốc Vĩ phất tay áo, miệng thở ra đầy mùi rượu nói: "Không cần khách khí, đích nhân tôi hôm nay tới để tìm Thạch Thiên đang làm ở tạp chí xã trong này, làm phiền quản lí đi thông báo trước một tiếng.

Tên quản lí vội vàng nói: "Dạ dạ…" Hắn quay đầu lại phân phó cho đội trưởng đội bảo vệ đứng phía sau: "Nhanh đi gọi điện tới văn phòng tạp chí xã, nói rằng Nghiêm chủ tịch hiệp hội bóng đá quốc gia đến tìm gặp Thạch Thiên."

Đội trưởng đội bảo vệ ghé tai tên quản lí nói: "Vừa rồi cô Samantha đã phân phó rằng Thạch Thiên không muốn bị người quấy rầy. Đừng nghĩ muốn tìm Thạch Thiên, mọi người không cần đi lên…" Tiếng của hắn tuy rằng rất khẽ, nhưng Nghiêm Quốc Vĩ đứng cách đó không đến một mét, nghe được rất rõ ràng, hắn nhịn không được liền hừ lạnh một tiếng.

Tên quản lí hung hăng trừng mắt nhìn đội trưởng, trách mắng: "Cô Samantha sợ rằng phóng viên cùng người hâm mộ đến quấy rầy Thạch Thiên, ảnh hưởng đến công tác của tạp chí xã, nếu biết đích thân Nghiêm chủ tịch đến tìm đến Thạch Thiên, chẳng lẽ cô còn không tiếp đón sao?" Hắn nghĩ một hồi, một gã cầu thủ có thể khiến đích thân chủ tịch hiệp hội bóng đá quốc gia tìm đến, quả thực là vô cùng vinh hạnh, làm sao mà không kích động nhảy dựng lên, như thế nào có thể cự tuyệt mà không tiếp đón. Nói tiếp: "Anh lập tức thông báo đến tạp chí xã, nói rằng đã Nghiêm chủ tịch đang đi lên."

Nghiêm Quốc Vĩ sắc mặt thông cảm, biểu hiện thật sự hào phóng, cười lên ha hả: "Ảnh hưởng của người khác tác động công tác của tạp chí quả thật không tốt! Ừ… Tạp chí này đã nói thế, nếu chúng ta trực tiếp đi lên thì rất lỗ mãng. Tốt hơn hết báo trước cho một tiếng, nếu bọn họ đồng ý thì chúng ta đi lên."

Tên quản lí vội nói: "Nghiêm chủ tịch là quý nhân, mời đến cũng là rất khó rồi, hôm nay ngài hạ giá đến Cảng Tinh, khiến Building nói chung và tạp chí Thiên Tư nói riêng rất lấy làm vinh hạnh. Tôi tin rằng cô Samantha và Thạch Thiên cũng nhất định là cho là như vậy, không dám thất lễ…"

Nghiêm Quốc Vĩ mỉm cười nói: "Báo trước một tiếng vẫn là tốt nhất."

Hiện giờ đối xã hội mà nói bóng đá mang đến ảnh hưởng càng lúc càng lớn. Các giới trong xã hội đều coi trọng bóng đá, hắn là chủ tịch hiệp hội bóng đá đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm, được tiếp đón rất quy cách, hiển nhiên tính cách hết sức cao ngạo. Vừa rồi đội trưởng có nói Thạch Thiên thực sự rất đặc biệt, nếu làm cho hắn không thích, hắn có thể tức giận xoay người bước đi. Hiện tại, lời lẽ mặt ngoài dường như tôn trọng tạp chí xã nhưng kỳ thật khinh rẻ chẳng coi ra gì, thầm nghĩ một tạp chí nho nhỏ lại dám lên mặt, khiến ta phải đánh tiếng trước sao?.

Tên quản lí thấy Nghiêm Quốc Vĩ kiên trì, nghĩ nghĩ nói: "Vậy… trước hết mời Nghiêm chủ tịch cùng các vị đến phòng hội nghị nghỉ ngơi để Building được tiếp đãi khách quý, tôi lập tức sai người đi thông báo cho Thạch Thiên, đưa hắn đến phòng hội nghị gặp ngài."

Nghiêm Quốc Vĩ vốn cảm thấy được Thạch Thiên sẽ tới gặp hắn, hơn nữa hắn đang men rượu khó mà đứng được vững, cũng may lời của tên quản lí đồng cảm với tâm ý của hắn, hắn liền gật đầu nói: "Cũng được, vậy tôi làm phiền ông rồi."

Tên quản lí vội nói: "Không có gì phiền toái, không có gì phiền toái, mời các vị đi hướng này." Nói xong, một bên hắn phân phó cấp dưới nhanh chóng gọi điện đến phòng tạp chí thông báo tình hình, một bên hắn dẫn đường mời đám người Nghiêm Quốc Vĩ đến phòng hội nghị.

Lúc này, ở bên quảng trường Ái Đinh Bảo trước cửa Cảng Tinh Building lại có tình huống dị thường phát sinh, một loạt ô tô từ mọi nơi đổ về quảng trường với tốc độ dường như hàng trăm km/h, ít nhất có hai ba trăm chiếc, toàn bộ các xe tụ lại tại cửa Cảng Tinh Building. Trước tiên là hai chiếc Rolls-Royce màu đen cùng năm chiếc Bentley màu bạc, ngoài ra còn có mấy chục chiếc BMW limousine đang nằm trên đường, phía sau là một loại loại xe khác nhau, xe thể thao, xe jeep, xe có rèm che, xe để nghỉ ngơi, Hummer, xe buýt, thậm chí còn có bảy tám chiếc Innova.

Các xe không đợi ổn định, người bên trong xe khẩn trương mở cửa xe nhảy xuống, mỗi chiếc xe có khoảng bốn năm người, một đám người khôi ngô tuấn tú, thân thủ nhanh nhẹn. Đám người này thu hút các phóng viên trở lại, tuy không biết lai lịch những người này, nhưng nhìn thanh thế của bọn họ nhất định không phải người tầm thường, cảm giác sắp có chuyện gì sắp xảy ra, các phóng viên đinh ninh nhất định có thể nắm được khá nhiều tin tức, vì thế các phóng viên đều cầm cameras chụp lấy chụp để. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Có thể các phóng viên không nghĩ rằng chuyện sắp xảy ra lại liên quan đến chính bọn họ, đoàn người này gồm các đại hán đi thẳng tới chỗ các phóng viên, không đợi bọn họ hiểu được là chuyện gì, đại hán liền như hổ đói thấy đàn sơn dương, rất nhanh tóm lấy một tên phóng viên, mặc kệ là nam hay là nữ lôi ra bên ngoài.

Tên phóng viên bị túm nhát gan bắt đầu hô to cứu mạng, ngay sau đó có một phóng viên khác nghiêm nghị hỏi nguyên nhân vì sao, muốn lý luận, đại hán kia không cần để ý, tóm lấy cổ hắn, sút cho hắn một cú vào mồm làm hắn không cất lên tiếng, tiếp theo lôi ra bên ngoài, các phóng viên khác thấy thế không dám mở miệng hỏi.

Chỉ trong chốc lát, nhóm viên đều bị đại hán này nhốt vào chiếc xe buýt cùng chiếc xe tải, hai chiếc xe nhanh chóng rời đi. Trước cửa Cảng Tinh Building chỉ còn lại có mấy đôi giày của các phóng viên cuống quýt bỏ lại. Sau khi đại hán này áp giải các phóng viên lên xe, hắn trực tiếp chỉ huy mấy trăm người đứng canh ở tầng dưới, số còn lại hơn trăm tên do hắn dẫn đường tiến thẳng vào trong.