Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 250: Tôi cũng là lái xe




Khi Lý Hiểu Lệ ở HongKong, người lớn trong nhà vì muốn cô rời xa Thạch Thiên nên đã đem chuyện hoang đường của Thạch Thiên ở tạp chí xã nói cho cô nghe, song Lý Hiểu Lệ vẫn không nghe lời khuyên bảo, nàng vẫn vô cùng si mê Thạch Thiên, vì thế nàng đã không đi du học ở Pháp. Tuy Lý Hiểu Lệ rõ biết Thạch Thiên tự kiềm chế, sẽ không tùy tiện quan hệ với phụ nữ, nhưng khi biết Thạch Thiên đang ở chung cùng người phụ nữ khác trong khách sạn, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu và bồn chồn.

Lúc này khi nhìn thấy Thạch Thiên đang cùng người phụ nữ khác ở chung trong phòng ngủ, không cần phải nói cũng biết cô đang nghĩ hắn và người phụ nữ đã làm chuyện ấy. Bỗng dưng trong lòng cô cảm thấy ghen tức lạ lùng, cảm giác của cô lúc này giống như một người vợ biết được chồng mình vụng trộm với một người phụ nữ khác bên ngoài.

Tức giận cô ném hết đồ trang điểm của Samantha xuống đất, còn xé rách bộ áo ngủ gợi cảm của Samantha. Thế rồi cô còn định xé rách áo Thạch Thiên đang vắt lại trên ghế, thế nhưng chất lượng bộ âu phục này không tồi nên xé mãi không rách, cô bèn ném nó xuống đất rồi giẫm đạp lên cho hả giận. Cuối cùng cô sơ ý vấp ngã lăn về phía ghế dựa, nàng hướng đến chiếc giường nhổ mấy bãi nước miếng, nàng định đem hết ý chí định phá hỏng nó. Cô gượng dậy, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.

Mới vừa đi đến phòng, cửa lớn đã mở sẵn, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng thở dốc rất nhỏ, Lý Hiểu Lệ nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Thạch Thiên không đi ra ngoài, mà ở một gian phòng khác?" Trong đầu cô không khỏi hiện lên gương mặt Thạch Thiên mà đã làm cho cô si mê, cô cảm thấy khó thở, chân tay bủn rủn, cô vừa muốn bước vào vừa muốn đi. Và rồi Lý Hiểu Lệ đóng cửa lại ra về, nhưng nghiêng tai lắng nghe, cô lại nghe thấy tiếng thở dốc đứt quãng vọng tới, đó là một âm thanh rất nhẹ, nghe không được rõ ràng lắm nhưng có lẽ đó là tiếng của Thạch Thiên, và cũng không biết âm thanh đó vọng ra từ đâu, chỉ biết là một trong các phòng trong dãy này.

Đây là phòng khách hoàng gia, gần trăm mét vuông, là gian phòng trung tâm, các loại phòng khác đều dọc theo hành lang lớn của phòng khách này. Lý Hiểu Lệ vểnh tai, từng bước từng bước dò nghe từng phòng, đi vòng quanh cách vách tường khắp phòng khách để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy. Đi đến hành lang bên kia, cô lại có cảm giác nghe thấy âm thanh đó, lần này âm thanh rõ hơn lần trước, càng ngày càng rõ ràng, cô vội đi vào. Một bên hành lang này là một gian phòng hội nghị, một sườn khác thì có mấy người hầu phòng đang đứng, Lý Hiểu Lệ tiến đến trước phòng hội nghị ghé nhìn vào, không thấy ai, cô quay đầu lại nhìn, thấy phòng hội nghị đối diện, trong phòng có một gian cửa.

Mới vừa đi đến trước cửa, một tiếng kiêu thảm đã truyền đến "A!...", Lý Hiểu Lệ nghe được là tiếng phụ nữ. Ngẩn người ra, cô đẩy mạnh cửa bước vào.

Trong phòng bức màn đang mở rộng, trời chiều chiếu xuống ánh nắng sáng ngời, Tình cảnh trước mắt làm cho Lý Hiểu Lệ như bị sét đánh, cả người sựng lại, thiếu chút nữa là cô không thở được. Chỉ thấy giữa phòng là một chiếc giường lớn, trên giường hai thân thể trần trụi đang nằm bên nhau thân mật, trong đó người nam rõ là Thạch Thiên. Hắn nằm ở dưới, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt, dường như đã muốn ngủ. Một dáng người xinh đẹp hoàn mỹ, tóc nâu đỏ ngắn, đang ôm lấy Thạch Thiên, hơn nửa người cô gái cưỡi trên người hắn, lộ ra da thịt trong trắng dưới ánh nắng như lóe sáng lên, thế nhưng trên người cô chỉ toàn mồ hôi, tiếng thở dốc vọng ra chính là từ cô ta.

Cô gái tóc nâu đỏ kia nghe tiếng liền ngẩng ra xem ai xông vào phòng thì thấy Lý Hiểu Lệ, rồi cô liếc sang nhìn Thạch Thiên, sau đó cười ngượng ngùng xấu hổ với Lý Hiểu Lệ.

Tuy rằng Lý Hiểu Lệ chưa hiểu thực hư sự việc thế nào nhưng cô vẫn nhìn ra được hai người họ đã làm gì trên giường. Cảm giác trời đất không thấu, "Oa…" Tiếng khóc lớn vang lên, Lý Hiểu Lệ vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng đóng cửa "Rầm" từ bên ngoài, Thạch Thiên mở mắt, lấy lại khẩu khí.

Maicy đã gần như sức cùng lực kiệt oán trách: "Vì sao mà phải dùng sức làm đau em thế?"

Thạch Thiên cười nói: " Cô vừa rồi chẳng phải cũng đã cắn lão tử không ít sao, bây giờ ta làm đau cô một cái không được sao?"

Maicy cười nói: " Em không trách được anh vì anh rất ngoan, vừa rồi em có cảm giác mà em chưa bao giờ có, toàn thân như bị hòa tan, không thể tưởng tượng được làm tình cùng anh lại có cảm giác kì diệu đến thế, nếu sau này không có anh em phải làm sao đây. Anh thật là sức lực dồi dào, khó trách biểu hiện ở sân bóng của anh lại dũng mãnh và phi thường đến thế".

Thạch Thiên tức giận nói: " Đừng nói chuyện bóng bánh với tôi được không?"

Maicy nói: "Vậy anh cũng đừng chuyển hướng đề tài, em biết anh vừa rồi dùng sức làm đau em là cố ý, không phải vì em cắn anh đau mà chính là vì để cô gái kia tiến vào".

Thạch Thiên cười cười, không nói gì, hiển nhiên là thừa nhận.

Maicy nói: " Cô gái này bộ dạng đáng yêu xinh đẹp lúc nãy rõ ràng thích anh, chẳng lẽ anh không động lòng chút nào sao? Vì cái gì mà anh phải cố ý làm cô ta đi?

Thạch Thiên bất đắc dĩ nói: "Lão tử không thích, cô gái này cực kì khó chơi, ta chỉ sợ đuổi cô ấy không đi"

Maicy nhịn không được nói: " Hoá ra anh dùng biện pháp này để đuổi cô ấy đi, có phải không? Như vậy có tàn nhẫn quá không, trông bộ dạng cô ấy khóc như vậy thật thương tâm, em thật sự lo lắng cho cô ấy."

Thạch Thiên sợ run người, nhớ tới cảnh Lý Hiểu Lệ khóc chạy ra, cũng có chút lo lắng. Hắn liền đứng lên.

Macicy nói tiếp: "Thật không hiểu nổi anh, có một người con gái xinh đẹp thích mình, hơn nữa hẳn cô ấy là con nhà giàu anh lại không để ý, có biết bao nhiều người đàn ông muốn mà không được" Maicy là nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp chỉ cần nhìn cô ấy thì có thể thấy Lý Hiểu Lệ ăn mặc sang trọng, thiết kế cẩn thận, tuyệt đối không phải là thứ trang phục bình thường dễ dàng mua được, và nữa là trang sức trên người cô ấy không nhiều nhưng toàn là đồ đắt tiền.

Thạch Thiên không kiên nhẫn nữa nói: "Lão tử làm sao phải sợ cô ấy, chỉ là ngại phiền phức, tôi thích tự do không bị quản thúc, cô có biết là tôi không muốn dính vào phụ nữ?"

Maicy nghe vậy liền không dán nói nữa, vùi đầu vào cắn một cái lên ngực Thạch Thiên, có thể là sợ Thạch Thiên sinh giận, cô cắn thật sự quá nhẹ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thạch Thiên với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, bấm số, cuộc điện thoại vừa kết nối, hắn liền hỏi: "Hỏi cậu một chút, cậu có thấy một cô gái vừa khóc vừa chạy xuống lầu không?"

Nghe điện thoại, Becker giọng nơm nớp lo sợ nói: "Chủ nhân… Cô gái nào ạ?"

Thạch Thiên trách mắng: "Đừng giả bộ với lão tử, chẳng lẽ ngươi không phải cho người ở khách sạn để ý ta sao?"

Becker cầm điện thoại cười xấu hổ, giải thích: "Chỉ là mấy tên lái xe, vì ông chủ cùng cô Samantha muốn dùng xe, lúc chuẩn bị cũng là do Tổ gia gia sắp xếp, tại ngài không biết, khách sạn mặc dù có xe cung cấp cho khách dùng, phần lớn là chúng ta không có xe riêng."

Thạch Thiên mắng: " Đừng giải thích, bây giờ lão tử không rảnh để trách cậu, ta ra lệnh cho cậu hãy đi theo xem chừng cô gái kia, không được để cho cô ấy gặp chuyện."

Becker vội nói: " Dạ! tôi lập tức đi làm". Sau đó hạ giọng nói: "À, một cô gái vừa chạy xuống ngồi ở đại sảnh, khóc trên sô pha, cách tôi không xa, ông chủ cứ yên tâm đi"

Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Cái gì… Cậu đang ở dưới lầu? Không phải cậu mới vừa nói chỉ có mấy đứa lái xe ở khách sạn thôi sao?"

Ngồi ở đại sảnh khách sạn, Becker vừa run vừa giải thích: "Tôi… tôi… Chủ nhân… tôi cũng là lái xe"