Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 263: Không phải trộm, mà là cướp




Le Goff lệnh thu quân, cùng Thạch Thiên xuống lầu. Lúc này ở toàn bộ khán giả trong kịch trường sau một hồi kinh hãi đã rời đi hết, tuy cả đám đều kinh hồn chưa định, nhưng chứng kiến bên ngoài Khu đèn đỏ có rất nhiều cảnh sát, cũng cảm thấy can đảm hơn, có rất nhiều người đứng lại quan sát, chuẩn bị xem một hồi náo nhiệt, khiến cho đường phố bền ngoài Khu đèn đỏ tràn ngập người.

Tên bảo vệ cửa lúc đầu ngăn cản Thạch Thiên, lúc này thấy hắn đi ra, cùng mang theo hai gã cảnh sát vọt lên, vừa chạy vừa chỉ vào Thạch Thiên đang theo sau một vị cảnh sát, hô: "Chính là hắn."

Ba người rất nhanh chạy đến trước mặt Thạch Thiên, trong đó có một vị cảnh sát lấy ra năm cái ví tiền, hỏi Thạch Thiên: "Túi tiền này là do cậu ném đi đúng không?"

Thạch Thiên nhìn thoáng qua rồi nói: "Không sai."

Một tên cảnh sát khác cầm còng số 8, nói: "Cậu có quyền bảo trì im lặng không nói, những lời nói của cậu sẽ trở thành..."

Le Goff ở một bên thấy hai gã cảnh sát này không phải là là thủ hạ dưới tay mình, hơn nữa còn muốn bắt vị thiếu niên đã tóm gọn một nhóm khủng bố này, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên, nghĩ thầm, thật sự là điều sợ nhất cuối cùng lại xảy ra, vội vàng dùng tay ngăn cản vị cảnh sát kia, sau đó xuất ra giấy chứng nhận, nói: "Tôi là đội trưởng Le Goff, xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?"

Người cầm còng tay dò xét nhìn Le Goff nhằm xác nhận lại, sau đó vội vàng cúi chào: "Đội trưởng, chúng tôi nhận được tin vị bảo vệ Khu đèn đỏ này báo án, nói có một thanh niên ăn mặc nhếch nhác đã ném năm cái ví tiền đi, bộ dạng rất khả nghi, hoài nghi là tên móc túi." Sau đó hắn cầm lấy năm cái ví từ tay một vị cảnh sát bên cạnh, giao cho Le Goff xem xét, nói: "Chúng tôi đã kiểm tra thực hư qua năm cái ví này, bên trong căn cứ chính xác là thuộc về năm người, căn cứ theo giấy chứng minh bên trong, bọn tôi đã liên lạc với chủ nhân của nó. Đã chứng thật là bản thân bọn họ bị mất đồ. Mà vị bảo vệ này lại chứng kiến thiếu niên này lấy tiền trong ví sau đó vất nó đi, vừa rồi thiếu niên này cũng đã thừa nhận, cho nên chúng tôi muốn bắt hắn về để điều tra."

Le Goff không khỏi lo lắng thay cho vị bảo vệ này. Nghĩ thầm, đám cảnh sát này thật quá lỗ mãng, không ngờ đem điểm người báo án nói cho hung thủ biết, bọn họ không biết thiếu niên này tâm ngoan thủ lạt, giết người như đùa hay sao, xem ra cần phái người bảo vệ vị này rời khỏi Khu đèn đỏ mới được. Nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, nếu như thiếu niên này thật muốn tìm tên bảo vệ này báo thù, chỉ sợ sẽ không có người nào bảo vệ được hắn, hay để cho vị bảo vệ này trốn đi một nơi an toàn. Nghĩ tới đây hắn nhìn về phía Thạch Thiên, cẩn thận dò hỏi: "Cái... Mấy cái ví này... Không phải là do cậu trộm chứ? Yên tâm, nếu như là hiểu lầm. Vậy tôi sẽ điều tra giúp cậu, tuyệt sẽ không để cho cậu chịu oan đâu."

Ý tứ trong lời nói rõ ràng là hy vọng Thạch Thiên không cần phải thừa nhận, cũng là một biện pháp giải vây giúp hắn. Hai gã cảnh sát nghe xong đều cau mày. Thế nhưng trong lòng Le Goff xác thực không tin tưởng vị thiếu niên kỳ bí này là một tên móc túi, bằng vào bản lãnh của hắn đi làm móc túi quả thực là phí tài, đi cướp ngân hàng cũng là một việc không mấy khó khăn.

Thạch Thiên cười nói: "Ngươi đoán không sai, xác thực là không phải ta trộm."

Nếu đổi lại là Thạch Thiên trước kia, sao phải đi giải thích mình có phải là tên móc túi hay không. Sớm đã đánh ngã hai gã cảnh sát này rồi tiêu sái mà bỏ đi. Nhưng mà hắn vừa rồi đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Le Goff, đi tới cục cảnh sát làm nhân chứng cho vụ này. Cho nên mới bất động đứng đó. Quan trọng nhất là hiện tại hắn có một vị hậu nhân cũng làm cảnh sát, cho nên không muốn làm cho mấy vị cảnh sát khác cảm thấy khó xử, miễn cho tương lai bị Thạch Lệ biết sẽ giận vị tổ tông này.

Le Goff mừng rỡ vội nói: "Thật tốt quá, cậu chỉ cần nói cho bọn họ biết mình nhặt được mấy cái ví tiền này ở chỗ nào là được, chuyện phía sau ta sẽ xử lý." Hôm nay chính mình đã bắt được thợ săn Địa Ngục một nhóm tội phạm mà rất nhiều quốc gia không bắt được, chỉ cần tin tức này một khi được công bố, nhất định sẽ khiến danh tiếng của cảnh sát Pháp thế giới nổi danh. Mà hết thảy này điều này đều dựa vào thiếu niên thần kỳ trước mắt. Nếu như không hắn, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng, rất có thể hành động hôm nay sẽ trở thành sự kiện sỉ nhục nhất của giới cảnh sát Pháp trong những năm gần đây, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Có thể nói hôm nay thiếu niên này không chỉ cứu vãn danh dự cảnh sát Pháp mà cứu cả đám khán giả trong Khu đèn đỏ trong đó còn có cả René nghị viên nữa. Nếu không có chứng cớ trực tiếp chứng minh thiếu niên này là móc túi, vậy tin tưởng thượng cấp cũng không hy vọng vị anh hùng này là một tên móc túi, nhất định sẽ ủng hộ cách làm của mình.

Thật sự cũng có thể mời René nghị viên tới bảo đảm cho vị thiếu niên này, từ thái độ vừa rồi của hắn, rất cảm kích đối với thiếu niên này, tin tưởng hắn nguyện ý vì ân nhân cứu mạng của mình mà ra mặt bảo đảm.

Hai gã cảnh sát tới bắt Thạch Thiên nhìn nhau cười khổ, đều cảm thấy Le Goff vì thiếu niên này mà giải vây một cái tội quá rõ ràng, không ngờ lại dùng cái là phương thức "Xui khiến nhận tội" hướng tới việc thiếu niên này "Nhặt" được ví tiền.

Nào biết Thạch Thiên lại lắc đầu nói: "Cũng không phải nhặt được, mà là lão tử cướp được."

Le Goff lập tức kinh hô: "Gì! Cướp... Cướp của?" Nếu là nói hắn cướp lấy mấy cái ví tiền này đúng là hắn còn có chút tin tưởng thật.

Thạch Thiên điềm nhiên như không cười cười, khẽ gật đầu.

Vị cảnh sát kia lại giơ còng lên, nói với Thạch Thiên: "Hiện tại cậu có quyền im lặng, mọi câu nói sẽ được làm bằng chứng ở trước tòa, mau theo bọn tôi trở về đồn để hỗ trợ điều tra." Nói xong hắn liền muốn tới còng tay Thạch Thiên lại, một vị cảnh sát khác đề cao cảnh giác, lấy tay sờ vào bao súng bên hông, bởi vì cướp so với móc túi còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Le Goff tựa hồ chứng kiến trong mắt Thạch Thiên lóe lên một tia sát khí sắc bén, vội vàng ngăn cản vị cảnh sát kia lại, hô to: "Đợi một chút..."

Tên cảnh sát kia nhịn không được nói: "Đội trưởng, chúng ta cũng chỉ dựa theo mệnh lệnh của thượng cấp tới bắt tên móc túi này mà thôi, anh làm như vậy là khiến chúng tôi rất khó ăn nói với cấp trên." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Le Goff nghĩ thầm tôi hiện tại đang cứu các anh đó, hắn vội giải thích nói: "Vị tiên sinh này hôm nay giúp cảnh sát chúng ta rất nhiều, là bạn của chúng ta, tôi xem ra trong lúc đó hẳn là có chuyện hiểu lầm gì đó".

Cảnh sát kia nói: "Nhưng hắn vừa rồi đã thừa nhận mà..."

Le Goff vừa nghĩ đối sách vừa lắc đầu nói: "Hắn đã thừa nhận sao? Tôi sao lại không biết nhỉ!"

Cảnh sát kia không thể tưởng được Le Goff lại tìm một cái lý do như vậy, nhịn không được chống đối nói: "Vừa rồi người ở đây đều nghe được mà, hắn đã thừa nhận ví tiền là do hắn cướp, anh thật sự không nghe thấy sao?"

Le Goff lau mồ hôi nói: "Đúng... Đúng vậy, nhưng... Các cậu lại nói ví tiền bị trộm, không phải là bị cướp mà! Điều này không phải là mâu thuẫn sao, vì sao chưa nói rõ đã bắt người. Hiện tại tôi muốn hỏi các cậu, các cậu đã tìm được người mất đồ, vậy bọn họ có nói rõ cho các cậu biết là bọn họ bị cướp hay không?"

Cảnh sát kia giật mình, lắc đầu nói: "Không có, bọn họ đều nói là bị trộm."