Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 94: Đừng nói giỡ




Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Chuyện gì mà phải vào trong phòng mới nói được?"

Thạch Hiểu Mẫn cả giận nói: "Đúng vậy, ở đây cũng không có người ngoài, tại sao phải né tránh em?"

Thạch Lệ nói: "Là về một vụ án, ta nghĩ nói riêng sẽ tốt hơn."

Thạch Thiên vừa ở trong phòng cũng nghe được một ít chuyện bên ngoài, cảm giác được Thạch Lệ hỏi Hạng Kiều mấy vấn đề cuối tựa hồ có điểm kỳ quái, hắn hỏi: "Là hỏi ta chuyện tình ngày đó cứu Hạng Kiều sao? Nàng ta đã nói rất cụ thể rồi mà, ta cũng không còn gì để bổ xung nữa."

Thạch Lệ nói: "Chuyện đó và chuyện này có quan hệ, bất quá là một vụ án rất nghiêm trọng."

Thạch Thiên gật đầu nói: "Được rồi..."

Thạch Hiểu Mẫn nghe Thạch Thiên có liên quan đến một vụ án, nhất thời lo lắng, mân mê khuôn miệng, nói: "Ta cũng muốn nghe, chúng ta chẳng phải là người một nhà sao, càng là việc nghiêm trọng ta càng phải biết, bằng không ta cũng ngủ không yên."

Thạch Lệ biết tính cách của Thạch Hiểu Mẫn, nghĩ thầm nếu vụ án này thật có liên quan đến Thạch Thiên, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết, do dự một chút, nàng gật đầu nói: "Vậy đều đến phòng ta đi."

Sau khi vào phòng, Thạch Lệ để hai người ngồi xuống, sau đó đóng kỹ cửa lại, lại kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kín hay chưa, rồi mới ngồi cạnh hai người, hỏi Thạch Thiên: "Có đúng là tại một buổi học có người tới trường ám sát ngươi hay không?"

Thạch Hiểu Mẫn thét to: "Cái gì... Có người ám sát Thạch Thiên sao?"

Thạch Thiên chợt nói: "Nguyên lai ngươi ngày đó tới trường học là vì tra chuyện này, ta đã quên nói cho ngươi biết, là chuyện như vậy, là một thằng nhóc giặc Oa, bất quá ta quên là vào ngày nào rồi, cho nên ngươi hỏi ta thời gian ta cũng không nhớ."

Thạch Lệ hơi chấn động, hỏi: "Ngươi sao lại phát hiện ra người hắn muốn giết chính là ngươi?"

Thạch Thiên cười nói: "Thằng nhóc này hướng tới ta nổ súng, nếu không phải muốn giết ta thì là giết ai?"

Thạch Hiểu Mẫn vừa nghe như vậy liền thét chói tai, run giọng nói: "Hướng tới ngươi nổ súng sao? Có làm bị thương ngươi không?"

Thạch Thiên nói: "Đương nhiên là không, thằng nhóc giặc Oa này sao có thể làm ta bị thương." Kỳ thực lòng bàn tay hắn đã bị bắn nát. Chỉ là hắn nghĩ không cần phải nói ra cho mất mặt.

Thạch Lệ lại có chút nghi hoặc, phải biết rằng ở cự ly gần như vậy, một tên kim bài sát thủ nếu như đã bắn, xác suất bắn trượt mục tiêu là cực nhỏ, nàng liền hỏi: "Có thể đem tình hình lúc đó nói lại cho ta biết không?"

Thạch Thiên cười nói: "Đương nhiên là có thể. Ta nên biết trước ngươi mỗi ngày âu sầu khổ não là vì vụ án này mới đúng. Đáng nhẽ nên nói sớm cho người biết rồi, cũng tại ngươi lúc đó không hỏi rõ ràng."

Thạch Lệ vội vàng lấy bút sổ ra, sau đó gật đầu ý bảo Thạch Thiên có thể kể rồi.

Thạch Thiên nói: "Ngày đó ta đi tới đi trường học, mới vừa tới cổng trường ngay chỗ đường cái, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, một viên đạn bay về phía đầu ta, ta liền dùng tay đỡ được viên đạn kia, sau đó nhày lên mái nhà..."

Thạch Lệ dừng bút lại nói: "Chờ một chút... Ngươi nói đem...Đỡ được viên đạn?"

Thạch Thiên nói: "Đúng, làm sao vậy?"

Thạch Lệ cau mày nói: "Ta rất muốn biết tình huống cụ thể lúc đó, người... Ngươi đừng nên nói giỡ có được hay không... Đạn làm sao có thể lấy tay trực tiếp đỡ được..." Nguồn truyện: Truyện FULL

Thạch Thiên cười nói: "Ta cũng không phải nói giỡn với ngươi, còn muốn nghe ta kể tiếp không?"

Thạch Lệ đương nhiên là không chịu tin, than thở nói: "Ngươi tiếp tục nói đi..."

Thạch Thiên nói: "Ta nhảy lên mái nhà, thằng nhóc giặc Oa này muốn chạy trốn, ta liền đem viên đạn trong tay ra ném vào đầu hắn. Hết rồi."

Thạch Lệ lại một lần nữa ngừng ghi, cười khổ nói: "Thạch Thiên, ta không phải là không tin người, thế nhưng ngươi nói rất khó tin, trước tiên, sát thủ kia dùng súng bắn tỉa có lực sát thương cực lớn, ngươi làm sao có thể tiếp được đạn, mà nhà xưởng tổng cộng cao tới tám tầng, chiều cao so với nhà thường còn cao hơn rất nhiều, tương đương với một tòa nhà mười ba, mười bốn tầng, người làm sao có thể nhảy lên, lại còn dùng đạn ném vào đầu tên sát thủ nữa, Cái này... Điều này rất khó tin."

Thạch Thiên ha ha cười đứng lên mở cửa sổ, sau khi hắn nhìn thấy một tòa nhà cũ kỹ đầy bụi bặm ở phía trước, lại nhìn khắp nơi không thấy có ai, liền thả người xuống. Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn sợ đến nỗi thét to, cùng nhau nhào tới trước cửa sổ, đã thấy Thạch Thiên đứng ở lầu bên kia vẫy vẫy tay với các nàng, cũng không phát hiện ra hắn làm động tác gì, tựu như là "Bay" qua đó vậy, sau đó hướng tới căn phòng của Thạch Lệ, thân thủ lăng không khua khua, lướt ngang qua nhiều nơi, Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn vội vàng lui qua một bên, không thể tin được nhìn Thạch Thiên đã trở lại phòng.

Thạch Lệ coi như là lãnh tĩnh cũng không thể tin được, Thạch Hiểu Mẫn đầu tiên là thét một tiếng chói tai, sau đó nắm lấy áo Thạch Thiên y phục: "Đây... Nơi này là lầu hai mươi hai đó! Ngươi không phải là thần tiên chứ...."

Thạch Thiên tiêu sái nói: "Nào có cái gì mà thần tiên, đây là công phu của Thạch gia chúng ta, không phải chỉ là hơn hai mươi trượng cao thôi sao, ta còn chưa dùng toàn lực đâu." Tuy rằng bản lĩnh của Thạch Thiên đều là học từ Thái Ất phái, bất quá trải qua mấy nghìn năm tập luyện, công phu của hắn sớm đã rất khác với Thái Ất rồi, nếu nói là võ công của Thạch gia cũng không sai.

Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói: "Của Thạch gia chúng ta sao? Không được... Ngươi phải dạy ra, ta cũng muốn bay lên..."

Thạch Thiên cười nói: "Đây không phải là bay, mà là khinh công, ngươi trước tiên học thật tốt tâm pháp đi, chờ khi có công lực rồi ta sẽ dạy ngươi một thân công phu, đời này hảo hảo mà luyện tập, một lần có thể nhảy lên ba, bốn tầng lầu cũng không thành vấn đề."

Thạch Hiểu Mẫn không nghe theo nói: "Vì sao ngươi nhảy được hai mươi lầu, mà ta chỉ có thể nhảy được ba, bốn lầy, ngươi không phải chỉ mới mười sáu tuổi sao, cùng lắm thì ta cũng luyện mười sáu năm, lúc đó còn lợi hại hơn ngươi, bảy, tám tầng cuối cùng cũng nhảy qua được..."

Trên mặt Thạch Thiên hiện ra một tia đau buồn khó có thể nhận ra được không biết cách nào giải thích cho các nàng biết mình có một thân tu vi đã hơn nghìn năm, mà các nàng tối đa chỉ có gần trăm năm sinh mệnh, hơn nữa thân thể con người cũng có cực hạn, khinh công cho dù luyện tốt cũng chỉ có thể nhảy lên ba, bốn tầng cao là cùng. "Thái Ất bí điển" nhưng thật ra là khai phá tiềm năng của nhân thể, nhưng không phải ai cũng có thể học được, chí ít Thạch Thiên nghìn năm qua còn không có gặp được người có thể tu luyện như mình, bất quá hắn cũng không muốn đả kích nàng, ôn nhu nói: "Vậy ngươi hãy tu luyện cho tốt, sau này ta nhất đinh sẽ dạy ngươi."

Thạch Thiên trong lòng còn có hai nghi vấn, chính là tại sao mình lại không ngừng sống lại, mà Laurent tại sao chỉ sống đến một trăm ba mươi năm, trong Thái Ất bí điển nhất định còn có bí mật gì đó mà mình không phát hiện ra.

Vẻ mặt của Thạch Lệ từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc.

Thạch Thiên cầm lấy cây bút trong tay nàng, vung tay lên, chỉ là một cây bút nhựa bình thường đã "phập" Một tiếng cắm lên tường, chỉ còn lộ ra nửa thân bút ở bên ngoài, nói: "Đây chính là công phu ta ném viên đạn vào đầu thằng nhóc giặc Oa." Hắn lại cầm lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, xòe lòng bàn tay trái ra, mạnh mẽ đâm xuống, chỉ nghe "Keng keng" Một tiếng giòn tan, con dao trong tay chỉ còn lại cái cán, thân dao đã bị chấn gãy thành vài mảnh rơi xuống nền nhà, lòng bàn tay chỉ xuất hiện một điểm trắng nhỏ, đảo mắt một cái đã khôi phục như thường, hắn cười nói: "Nhưng viên đạn đó quả thực là có uy lực, khiến lòng bàn tay ta bị vỡ ra, bất quá ta vẫn tiếp được viên đạn đó, nếu còn chưa tin, ngươi có thể cầm súng bắn ta thử xem."

Thạch Lệ ngồi lại trên giường, lẩm bẩm nói: "Nghĩ không ra vụ án này lại đơn giản như vậy... Nghĩ không ra ngươi lại giết..."

Thạch Hiểu Mẫn nhớ tới một chuyện, liền ngồi cạnh Thạch Lệ khẩn trương mà hỏi thăm: "Chị sẽ không bắt Thạch Thiên chứ? Chị...?"

Thạch Lệ trầm tư một hồi, cầm quyển sổ xé ra, ngay cả một tờ cũng không để lại, sau đó lại xé ra thành mảnh nhỏ, nói: "Chuyện này là bởi vì Thạch Thiên cứu bạn học nên mới thành như vậy, đối phương lại mang tiếng ác trong giới xã hội đen, cho nên được coi là phòng vệ chính đáng."

Thạch Hiểu Mẫn vui vẻ nói: "Đúng vậy, đương nhiên là phòng vệ chính đáng, vả lại tên kia nổ súng trước."

Thạch Lệ nói tiếp: "Tạm thời ta không định đem chuyện này báo cho cấp trên, cũng không phải là ta cố ý dấu diếm, mà là chuyện này có những chi tiế không thể khiến người khác tin được."

Thạch Hiểu Mẫn vô cùng kinh ngạc nói: "Có cái gì khó tin đâu, cùng lắm thì để Thạch Hiểu Mẫn biểu diễn lại một lần nữa là được."

Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử cũng không phải là làm xiếc, ta chỉ biểu diễn một lần cho các ngươi nhìn thôi, nếu không nghĩ tới Thạch Lệ cả ngày buồn rầu khiến lão tử không nỡ, ta cũng chẳng buồn ngươi có tin hay không."

Thạch Lệ nghe Thạch Thiên nói như thế, trong lòng nhất thời cảm động vạn phần, nguyên là còn một ít bất an trong lòng, bây giờ cũng bỏ qua hết, dù sao Thạch Thiên cũng không có làm chuyện xấu, bản thân chưa tính là làm việc trái pháp luật, nàng nói: "Ta có một việc hi vọng ngươi đáp ứng."

Thạch Thiên nói: "Chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói lời cầu xin, nói đi, có chuyện gì khó khăn ta cũng có thể giúp ngươi."

Thạch Lệ nói: "Được..."

Thạch Thiên đột nhiên hô: "Chờ một chút... Trước tiên là nói cho rõ, chuyện tình vừa nãy ta sẽ kiên quyết không đáp ứng."

Thạch Lệ thấy hắn đem ba cô bé ái mộ hắn, so với chuyện giết người còn phiền phức hơn, liền "Phì" Cười nói: "Đều không phải chuyện đó, chỉ là muốn nói cho ngươi sau này không nên tại trước mặt người khác biểu hiện ra bản lĩnh, điều này sẽ mang đến phiền phức cho bản thân ngươi đó: "

Thạch Thiên lắc đầu nói: "Lão tử cũng không sợ người ta biết, nếu biết thì làm gì được lão tử? Chẳng lẽ muốn ta mỗi ngày tỏ ra vẻ đáng thương, chịu đòn không hoàn thủ sao?"

Thạch Lệ nói: "Ta đều không phải có ý này, đánh nhau bình thường thì không sao, ta tin ngươi sẽ không đả thương người tốt, chỉ cần bản lĩnh tiếp được đạn, nhảy một cái lên tới tận hơn hai mươi tầng lầu nghe đã rợn người, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là một sự uy hiếp rất lớn, thế giới này có rất nhiều người sẽ nghĩ cách đối phó ngươi, khẳng định so với ba cô bé kia còn khó chơi hơn nhiều, đó cũng là điều mà ta không muốn tiết lộ chuyện này cho cấp trên."