Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 6




Về chuyện Cảnh Doãn nhận ra mình “không giống lắm” mấy thằng con trai khác lúc nào, y cũng chẳng nhớ nữa.

Mười mấy năm trước nghe tiếng tim rung động, đến thì cứ đến thôi, cũng không rạch ròi ra là thấy vui mừng hay sầu lo gì, cảm xúc khá nhạt nhẽo, thế nên gộp chung vào đống chuyện vụn vặt không đáng nhắc đến luôn. Đóng gói lại, trong thời dậy thì ngọt ngào ngơ ngẩn như siro của y, chỉ đáng một câu “bình thường”, chẳng đến nỗi khắc cốt ghi tâm.

Y không cảm thấy “đặc biệt”, cũng chưa từng băn khoăn lưỡng lự, chỉ an ổn chuyển giao, hết thảy cứ vậy mà thành. Với y mà nói, năm tháng nào đó có lỡ phải lòng ai, thì giới tính, lý do, giống như nắng, râm, mưa, tuyết bốn mùa luân chuyển vậy, đều là quy luật tự nhiên, thế gian có thì thuận, tồn tại tức hợp lí, không tất phải miệt mài đeo đuổi vì sao.

Cho nên y không tự hỏi, cũng không thắc mắc với Khang Sùng.

Giữa tháng sáu, Thành Táp vào giai đoạn nhiệt độ cao nhất trong năm, ánh nắng mặt trời như thể thanh đao hiếu chiến, đâm thẳng đến khiến mi mắt không tài nào mở nổi. Trời lam biếc, cây xanh mượt, sắc màu đậm đà mãnh liệt, kiêu ngạo khoe mẽ. Mây chạy đi đâu chẳng còn sót tí nào, nước mưa cũng chỉ keo kiệt vài giọt, thỉnh thoảng bố thí xuống thì chốc lát đã bị mặt đường hầm hập như cái bàn ủi làm bốc hơi cho bằng hết.

Sáng dậy, Cảnh Doãn ngồi với Cảnh Việt Đông vừa ăn hoành thánh vừa xem dự báo thời tiết, nghe người dẫn chương trình nói tuần tới ngày nào nhiệt độ cũng trên ba lăm.  Hai bố con “trăm miệng một lời” cùng thở dài, truyền lọ giấm cho nhau, thỉnh thoảng khuấy khuấy thìa, thổi thổi nước dùng nóng hổi có trứng, rong biển cùng với dầu vừng.

Nguyễn Nghiên tự nặn hoành thánh, thành thử viên nặn không giống ngoài hàng cho lắm. Kích cỡ nhỏ hơn, một ngụm vừa miệng, nhân được gói đến là đầy, trên mặt lớp vỏ mỏng mượt còn nhìn được thịt nạc nghiền nhỏ với nấm hương, bên trong có con tôm tươi, gia vị nêm nếm thiên chút ngọt, hợp với khẩu vị cả nhà. Nước dùng được hầm từ xương gà bốn tiếng đồng hồ, gạn kỹ lớp váng mỡ nên màu nước càng trong và ngon mắt, mùi thơm đậm đà tấn công cái mũi, làm thế thì thời tiết này có uống canh vã mồ hôi cũng không thấy khó chịu.

Cách giờ đi làm còn mười phút nữa, y như thường lệ súc miệng sau khi ăn xong, rửa mặt, chỉnh trang dung mạo. Ngày ngày nhìn cũng quen dần bộ dạng mình hiện tại trong gương, dù sao có vài thứ đã phai nhạt từ trước rồi.

Di động trong túi quần rung rung, y lấy ra nhìn, là đầu đề tin tức mới được gợi ý.

“Cảnh báo nhiệt độ cao! Nhiệt độ trung bình toàn quốc so với năm vừa rồi lại xác lập thêm một kỷ lục mới!”

Không phải Khang Sùng.

Y đến đơn vị. Trời nóng, người mệt nhọc, làm việc gì cũng không có hứng, cả phòng cứ ỉu xìu xìu.

Lúc hơn hai giờ chiều đang ngồi rà lỗi, Cảnh Doãn gà gật buồn ngủ, gục trán xuống bàn làm việc, bị đồng nghiệp qua hóng gió điều hòa vỗ một phát bừng tỉnh.

Y hơi ngượng, đi nhà vệ sinh rửa mặt nước lạnh, nhỏ hai giọt thuốc mắt rồi xuống máy bán hàng tự động dưới lầu mua chai trà lạnh với bao vỏ quýt sấy, cầm di động trốn ra hàng lang thông gió mát mẻ làm biếng.

Tin nhắn của Khang Sùng đến từ nửa tiếng trước, chỉ có một từ: “Ê.”

Lúc ấy không kịp trả lời, tên kia cũng chẳng nói gì thêm. Hiển nhiên không phải việc gấp.

Xé nhỏ miếng vỏ quýt sấy bỏ vào miệng, nước bọt nhanh chóng ào ra, Cảnh Doãn híp mắt, liếm sạch đầu ngón tay dính lớp áo đường, đại não trì trệ dần khôi phục ý thức.

Y gửi lại một chữ: “Ờ.”

Lần này Khang Sùng hồi âm đến là nhanh, “Cậu làm gì đấy?”

“Vừa mới tỉnh ngủ.”

“Làm biếng ghê.”

( 消极怠工 xiāo jí dài gong: Thành ngữ chỉ người lười biếng, không làm việc nghiêm túc.)

“Trời nóng quá.”

“Ừ há.”

Hai người câu được câu không, đều tỏ vẻ không muốn tán chuyện, lại cố tình đào cho bằng được lời để nói tiếp.

“Cậu có chuyện gì?”

“Gì đâu.”

“Thế muốn như nào?”

“Không thật.”

“Thế giờ bịa bừa một cái đi.”

“Giỏi rồi ha, Cảnh Doãn?”

“Tôi kệ đó.”

“Thế đây bịa ha.”

“…”

“Đề cử mấy quyển sách cậu đang đọc gần đây đi.”

“‘Triều Tao’, ‘Hùng Trấn’, ‘Hạ và Siberia’.”

“Rồi tan làm đưa tôi đi mua nhá.”

“?”

Y áp sống lưng lên vách tường, cố hấp hết cái mát ít ỏi, đưa chai trà thảo dược lạnh bắt đầu tụ nước lên trán hạ nhiệt, nhắm mắt lại một chốc, sau đó đứng thẳng dậy, đá đá chân, về văn phòng.

Vỏ quýt sấy còn non nửa bao, y tiếp tục soát tài liệu, soát xong cũng vừa lúc ăn hết, ném miếng cuối cùng vào miệng, tan làm.

Hẹn Khang Sùng gặp ở thư viện thành phố, y ngồi tàu điện ngầm qua, không xa lắm, năm sáu trạm gì đấy. Qua trạm soát vé, y nhắn Nguyễn Nghiên về muộn chút, chưa đợi được hồi âm của mẹ đã bị sóng người giờ tan tầm cao điểm ùn ùn xô vào toa xe, chật cứng đến mức chẳng động nổi bả vai.

Ra ngoài nhà ga, cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã thoải mái hơn nhiều so với buổi trưa. Cái bầu oi nồng bủa vây cả ban ngày cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ dần khi chiều xế bóng; vòm trời vẫn trong đến kỳ lạ, ráng nắng tản mạn sắc hồng nhợt nhạt.

Y đeo tai nghe lên, ngăn cách hết thảy ồn ã và tạp niệm, cất bước theo nhịp trống, trong lòng vui vẻ lạ lùng.

Khang Sùng mới đến được mấy phút, ngồi phía trên bậc thềm đá chờ người, hai chân duỗi thẳng. Cũng chẳng mấy chốc, thân ảnh quen thuộc đã tiến vào khuông nhìn của gã.

Áo sơ mi thuần một màu trắng, quần bò đã cũ, kiểu tóc một lời khó nói, dây tai nghe lung liêng trên cổ, một tay khoác túi đeo chéo, gương mặt thanh thuần lại chẳng hề nhàm chán tẹo nào, vẫn quẩn quanh đâu đó chút màu ngây ngô vụng về của học sinh.

Khuôn mặt này gã đã ngắm chẳng biết bao nhiêu năm rồi, thời thơ ấu, thiếu niên, rồi thanh niên. Vui vẻ, tự tại, xấu hổ, chán nản. Mọi thời kỳ, mọi biểu cảm, không để lỡ bất cứ gì, không đánh mất chút nào hết.

Gã chẳng thấy khuôn mặt này gánh nặng đâu cả, tủm tỉm cười, an yên vậy kia mà.

“Sao không vào đi.”

Cảnh Doãn bước lên bậc thang, vài sải chân đã đến cạnh gã, phẩy gió quạt quạt áo ướt mồ hôi dính vào người, long long mái tóc dính nắng chiều, để lộ đôi mắt đen đặc, mặt mày trắng đến tưởng như phản chiếu ánh sáng: “Bên trong mát mà.”

Hai người cùng vào trong, đẩy cánh cửa thủy tinh nặng nề của thư viện, khí lạnh điều hòa cùng mùi giấy mực sách in tựa như nước biển ập đến vây lấy hai người từ đầu đến chân. Lỗ chân lông chợt co rút, thoải mái đến mức rùng mình một cái.

“Chiết tiệt cậu không biết đâu, trong này toàn trẻ con.” Khang Sùng đè thấp giọng: “Tôi lớn tướng thế này mà chen chúc trong đấy trông có khác nào tên ngốc không.”

“Nghỉ hè mà, cũng chẳng còn cách nào khác.”

Bên trong thư viện dán biểu ngữ “Giữ yên lặng”, “Chú ý âm lượng”, hai người có muốn nói gì là phải dán sát vào nhau, vành tai tóc mai cận kề. Cảnh Doãn ngẩng đầu ghé vào trên hõm vai và sườn mặt Khang Sùng nói chuyện, nhiệt độ cơ thể vấn vương, trong miệng hãy còn vị ngòn ngọt cam quýt khi nãy, đôi mắt buông xuống bỗng nhiên ngước tròn, nhìn đến tim Khang Sùng quắn cả lên.

Đồng tử gã run run, quay đầu qua bên kia, nuốt hầu kết, nhấc chân lội qua đám nhóc con đang làm tổ một đống, lúc cất tiếng lên lần nữa ngữ điệu đã khôi phục bình thường: “Các mầm non tổ quốc ới… Cẩn thận giày chú giẫm phải mấy đứa nha.”

Sách hai người muốn tìm ở khu văn học nước ngoài, được phân thành bảy tám giá, chỉ còn cách đi loanh quanh lần dò, cưỡi ngựa xem hoa gặp quyển nào hứng thú thì nán lại một chút, lật xem qua, muốn mua thì cầm trên tay luôn.

Cảnh Doãn học khoa Văn, Khang Sùng là sinh viên Khoa học tự nhiên nên lĩnh vực quan tâm hoàn toàn khác nhau, có khi tự tách ra, đi qua đi lại một hồi tự nhiên lại chẳng thấy người đâu, cũng không vội chi, đi dọc hành lang, là tìm được thôi mà.

Cảnh Doãn đứng trước tủ trưng bày chọn sách báo mới xuất bản và bán chạy gần đây, y xem qua cuốn đọc thử đã gỡ bọc, theo như con mắt chuyên nghiệp và nghề biên tập rèn dũa hằng ngày của mình, y dự cảm là loại mình thích liền lấy một cuốn bọc đẹp đẽ xuống, ôm đống nặng trĩu ấy vào ngực, đi tìm Khang Sùng.

Y ra đến chỗ rẽ thì phát hiện trúc mã nhà mình, kiêm người đàn ông y thầm mến, đang nghiêng người dựa giá sách đọc một tập thơ bìa trắng tuyết, cổ hơi khom xuống, ngón tay nâng gáy sách. Trái tim y bỗng nhiên rơi đầy bụi bặm.