Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 36: Hoàn




Cả tên và sách của Tống Ý Dung đều nổi lên trên mạng, có công ty điện ảnh liên hệ cậu, muốn mua bản quyền điện ảnh của《 Suối cạn》.

Buổi tối, Tống Ý Dung nói với Chu Lãng chuyện này.

“Đây là tác phẩm của em”, Chu Lãng nói: “Em muốn làm gì thì làm, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được.”

Tống Ý Dung chớp chớp mắt, có chút buồn rầu: “Nhưng mà chúng ta đang tích cóp tiền mua nhà!”

Nghe xong những lời này, Chu Lãng trầm mặc thật lâu, không khí trở nên đình trệ,

Tống Ý Dung bắt lấy mu bàn tay anh, trấn an mà sờ sờ.

Chu Lãng phục hồi tinh thần lại, nắm lại ngón tay cậu, giọng khàn khàn: “Chỉ tại anh, nỗ lực vẫn chưa đủ.”

Tống Ý Dung chua xót, nói: “Đừng nói mê sảng, phải nhớ là, bởi vì có anh ở đây, sinh hoạt của chúng ta mới có thể tốt như bây giờ.”

Nói những lời này, có xuất phát từ an ủi, nhưng càng nhiều là thật lòng.

Cậu cũng chợt nhận ra, so với bản thân trước kia, bây giờ, khi nói chuyện và làm việc, cậu đã nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí vô ý mà có thêm rất nhiều đam mê nhỏ mềm mềm, dinh dính.

Chu Lãng muốn chạm mặt Tống Ý Dung nhưng cậu đã chủ động dán qua, cọ nhẹ trong lòng bàn tay anh: “Anh Lãng đã rất ‘trâu’ rồi.”

Một câu khen của Tống Ý Dung đã khiến tâm tình Chu Lãng được lấp đầy, màu hồng ập lên lỗ tai, mặt cũng cực kỳ nóng.

Cứ như vậy mà dựa vào nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu vào, Tống Ý Dung nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật, em cũng rất muốn nhìn xem bọn họ sẽ diễn tác phẩm của em như thế nào, cái cảm giác này chắc chắn rất kỳ diệu.”

“Tống Ý Dung”, Chu Lãng ôm sườn mặt cậu, hô hấp chậm rãi: “Em cứ làm những điều em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng, đối diện với anh một hồi lâu, cuối cùng cười cười, nói: “Được.”

Công ty điện ảnh bên kia nói, có thể để Tống Dung tham dự cải biên kịch bản, Tống Ý Dung rất nhiệt tình, nhưng công tác cũng càng thêm vội.

Hai người tuy không tính là ‘chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều’, nhưng cũng không còn đêm đêm dựa vào nhau nói lời tâm tình như trước.

Vội vội vàng vàng, thời gian hồn nhiên trôi đi.

Mấy tháng sau, trận tuyết đầu tiên hạ xuống thành phố, trước mắt là một màu trắng thuần, nhánh cây cũng bị tuyết đè

cong eo.

Tống Ý Dung ngẩng đầu lên từ máy tính trước mặt, bị đầy trời bông tuyết làm ngây người, Chu Lãng pha một ly nước mật ong nóng đặt trên bàn của cậu, thuận tay ấn ấn bờ vai của cậu, nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi?”

Tống Ý Dung nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Mùa thu cư nhiên đã qua.”

Chu Lãng cười cười: “Đúng vậy.”

Chu Lãng gầy đi nhiều, cho người ta cảm giác anh lại cao hơn, trên mặt không còn nhiều thịt, đường cong cằm cũng trở nên sắc bén, vai rộng eo thon, mặc một thân tân tây trang thì phá lệ xuất sắc.

Tống Ý Dung nhéo eo anh, có chút phiền

muộn: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

Chu Lãng duỗi tay nâng cằm Tống Ý Dung, xoa xoa thịt mềm trên má cậu, nói: “Phải kiếm tiền cho lão bà.”

Tống Ý Dung cười đến lông mi đều run lên, tầm mắt quét từ trên xuống dưới Chu Lãng, hỏi: “Vị soái ca mặc tây trang này, bao nhiêu tiền một đêm?”

“Em nói là được, không cần tiền”, mặt mày Chu Lãng thâm thúy, khóe miệng nhiễm ý cười: “Còn có thể khuyến mãi thêm ba đời cho em.”

Vui đùa một trận, Tống Ý Dung đứng lên, duỗi người, lê dép lê đến bên cửa sổ nhìn nhìn, cậu sợ lạnh nên mặc rất dày, trên cửa sổ kết băng sương, cậu duỗi tay sờ sờ, lạnh đến phải rụt đầu ngón tay lại.

Tuyết lả tả rơi, xe trên đường đều đi rất chậm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bóp còi, Tống Ý Dung nhìn một hồi, xoay người lại, bỗng nhiên nói: “Tết này, cùng em về nhà đi.”

Chu Lãng giật mình một lát, nói: “Được.”

Kỳ thật trước khi ăn tết một đoạn thời gian, Tống Ý Dung từng về nhà một hai lần, không khí không hẳn là tốt, nhưng ít ra thì không cãi nhau, không chán ngắt.

So với tưởng tượng đã tốt hơn nhiều.

Sáng sớm, Chu Lãng đã đứng trước tủ quần áo lựa chọn, Tống Ý Dung nhìn bộ tây trang nghiêm túc màu đen trên tay anh, cười nói: “Anh tính qua nhà em mở họp à?”

Chu Lãng quay đầu, cào cào tóc, rất nghiêm túc mà giải thích: “Không phải.”

Tống Ý Dung nói: “Mặc cái áo bông màu xám em mua cho anh là được.”

“Ừ ”, Chu Lãng cất bộ tây trang, thay cái áo bông Tống Ý Dung mua.

“Em đã gọi điện thoại cho bọn họ, nói là sẽ về ăn cơm trưa”, Tống Ý Dung lên xe, khảy khảy ‘con chó gật gù’ trang trí trên xe nói:  “Còn sớm, anh lái xe chậm thôi.”

Chu Lãng nói: “Được.”

Đang nói, di động Chu Lãng vang lên một tiếng ‘ting’, nhận được một tin nhắn WeChat mới, anh muốn tập trung lái xe nên rất cẩn thận, không thể dời mắt mà xem di động, nói với Tống Ý Dung: “Lão bà, nhìn

giúp anh tin nhắn viết gì đi.”

Di động cũng được ghi nhớ vân tay của Tống Ý Dung, cậu dễ dàng mà mở di động, nhấn vào WeChat.

“Là một tin nhắn do một người tên là Lưu Tiêu Đan nữ sinh gửi đến, trong tin nhắn nói …..”

Tống Ý Dung cố ý kéo dài âm điệu, bắt chước tiếng nữ: “Anh Chu năm mới vui vẻ, một năm mới càng rực rỡ hơn! Cảm ơn anh Chu đã chiếu cố em một năm qua, sau khi đi làm, em mang đặc sản cho anh ăn nha! 【 tình yêu 】【 tình yêu 】.”

Chu Lãng sửng sốt một cái chớp mắt: “Lưu Tiêu Đan? Anh với cô ta không thân như vậy.”

Tống Ý Dung nói: “Hừ.”

Đằng trước vừa vặn là ngã tư đường, tín hiệu nhảy sang đèn đỏ, Chu Lãng dẫm phanh dừng lại, nhìn nhìn biểu tình của Tống Ý Dung.

“Lão bà”, Chu Lãng đè thấp thanh âm, kêu lên.

“Làm gì?”, mắt Tống Ý Dung nhìn thẳng, nhìn số giây trên đèn đỏ, chậm rì rì nói:  “Nhân khí của anh Chu tốt quá ha.”

Chu Lãng dùng ngón tay cái đè đè môi Tống Ý Dung rồi lại đẩy môi cậu lên, vành tai đỏ bừng, gằn từng chữ: “Nhìn em ghen, hình như anh có hơi cứng lên rồi.”

Tống Ý Dung trợn tròn mắt, liếc Chu Lãng một cái, lại quét mắt xuống dưới, lẩm bẩm nói: “Đùa anh thôi, chuyện lái xe này em

cũng không giúp được gì.”

Chu Lãng chậm rãi cười lên: “Vậy em giúp anh trả lời một tin nhắn đi.”

“Nhắn cái gì?”, khuôn mặt nhỏ của Tống Ý Dung căng ra, nhưng vẫn cầm di động của Chu Lãng lên.

“Thì nói là…”,  Chu Lãng nói: “Cảm ơn, năm mới vui vẻ, đặc sản thì tôi không cần, bạn trai của tôi cũng mua cho tôi rất nhiều.”

Tống Ý Dung cố mà đè cho bằng khóe miệng, nhưng vẫn không giấu được ý cười: “À, đã gửi.”

Con đường trước mắt càng ngày càng quen thuộc, vào tiểu khu, Tống Ý Dung chỉ chỉ, nói: “Rẽ trái.”

Vào thang máy đi thẳng lên trên, đôi tay Chu Lãng nắm đầy quà tặng, ánh sáng trong thang máy phản chiếu một khuôn mặt căng chặt lên vách.

Tống Ý Dung chọc chọc cổ tay của anh, nhẹ giọng nói: “Sắp tới, không có gì đâu.”

Chu Lãng gật gật đầu: “Ừ.”

Vào cửa, người một nhà đều ở, Tân Mạn Hương nghe thấy tiếng vang, bước nhanh đi đến cửa, tuy rằng sớm đã chuẩn bị tinh thần không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao hơn nhiều so với con trai mình đang đứng bên cạnh nó, trong lòng đột nhiên vẫn có chút chịu không nổi.

“Đến rồi à?”, Tân Mạn Hương cười cười, “Vào ngồi trước đi.”

“Được, cảm ơn dì”, Chu Lãng chào hỏi qua, dắt tay Tống Ý Dung đi vào phòng khách.

Tống Tử Thừa ôm máy chơi game ngồi trên sô pha chơi, thấy người tới, không nói chuyện, mông dịch sang bên cạnh nửa mét, chừa ra một vị trí.

Tống Triệu Hưng đi từ trong phòng ra, chọn điếu thuốc đưa qua: “Hút một điếu.”

“Cảm ơn chú”, Chu Lãng nhận lấy, nhưng không đốt, vẫn luôn kẹp giữa ngón tay.

Tống Triệu Hưng liếc anh một cái: “Không hút à?”

Chu Lãng giải thích: “Không phải, Tống Ý Dung không thích mùi thuốc, lát nữa con đi ra ban công hút.”

Tống Triệu Hưng nâng mí mắt, cẩn thận nhìn Chu Lãng một hồi, đã lâu mới “ừ” một tiếng.

Có lẽ vẫn còn chưa thích ứng, Tống Triệu Hưng lúng ta lúng túng mà ngồi ở phòng khách hơn mười phút, sau đó đứng dậy vào phòng bếp.

Tống Tử Thừa không tập trung chơi trò chơi, chơi mấy ván đều thua mấy ván, Tống Ý Dung dựa vào bả vai Chu Lãng, lười nhác mà cười nó một tiếng.

Tống Tử Thừa nghe được, lập tức trợn tròn hai mắt nhìn qua: “Anh cười tôi!”

“Tống Tử Thừa, sao cậu chơi trò chơi này mãi mà chẳng có chút tiến bộ nào?”

Tống Tử Thừa căm giận mà ném máy chơi game lên người Tống Ý Dung: “Anh giỏi anh chơi thử xem!”

Hai anh em chơi trò chơi phân cao thấp với nhau, Chu Lãng ở một bên xem đấu, phát giác ra ngây thơ chất phác như vậy cũng đáng quý.

Em trai nhỏ vẫn luôn không chịu thua, một ván tiếp một ván, không chịu để Tống Ý Dung đi.

“Tôi cũng không tin tôi không thắng được anh”, Tống Tử Thừa nổi giận đùng đùng nói.

“Quỷ ấu trĩ”, Tống Ý Dung ngồi bất động như núi, dỗi lại em trai.

Trong phòng bếp, tiếng xào rau truyền ra,  mùi đồ ăn cũng nồng hậu, Chu Lãng nhìn

thoáng qua, đứng dậy nói với Tống Ý Dung: “Anh vào phòng bếp nhìn xem có thể hỗ trợ gì không.”

Trong phòng bếp chỉ có Tân Mạn Hương, Chu Lãng tìm một lát, phát hiện Tống Triệu Hưng đứng hút thuốc ở ban công, khói thuốc mù mịt, Chu Lãng vuốt ống tay áo lên, nói: “Dì, để con giúp dì.”

Tân Mạn Hương lật mặt cá chiên trong nồi lại, nghe vậy, nhìn Chu Lãng một cái, nói: “Không có việc gì, cậu là khách, ngồi ở phòng khách là được.”

“Vừa vặn bây giờ cũng rảnh rỗi”,  Chu Lãng nhìn nhìn thớt, chủ động hỏi: “Cần lột tỏi không?”

Tân Mạn Hương vuốt vuốt đầu tóc loạn xạ,

không từ chối nữa: “Ừ, phiền cậu lột ba bốn tép tỏi.”

Tân Mạn Hương nói chuyện nhỏ nhẹ, nghe thanh âm của bà làm người cảm thấy tâm tình rất bình thản, bề ngoài Tống Ý Dung khá giống bà nhưng thần thái, tính cách lại khác rất nhiều.

Nếu Tống Ý Dung cố tình làm nũng, cả khuôn mặt sẽ có vẻ mềm mại đáng yêu, cơ hồ rất khó cảm nhận được dưới khuôn mặt xinh đẹp này có một trái tim ấm áp cỡ nào.

Nếu cậu không cười, biểu tình sẽ hết sức nhạt nhẽo, dễ dàng làm người không quen thuộc cảm thấy tính cách cậu rất lạnh nhạt.

Bởi vậy, những ngày đầu gặp mặt Tống Ý Dung, Chu Lãng đã động tâm nhưng cực

kỳ hoang mang.

May mắn, anh đi từng bước đến gần cậu, rốt cuộc phát hiện được một mặt dịu dàng giấu ở chỗ sâu nhất kia.

Tay nghề của Tân Mạn Hương rất tốt, sắc thái đa dạng, vừa nhìn liền biết đã dụng tâm chuẩn bị.

“Tiểu Ý, những món này đều là món con thích ăn”,  Tân Mạn Hương gắp một cái trứng chiên bỏ vào trong chén của Tống Ý Dung: “Biết con thích ăn mặn một chút, mẹ đã cố ý thả nhiều muối, nhưng mà, cũng không nên ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.”

Tân Mạn Hương ôn nhu thân thiết nhưng đôi đũa của Tống Ý Dung lại gác ở bên cạnh chén.

Cậu đã lâu không muốn ăn trứng chiên mặn, một đũa này của Tân Mạn Hương lại gợi lên những ký ức cậu đã quên gần hết.

“Con không thích ăn”, Tống Ý Dung cúi đầu, thanh âm nặng nề, bỗng nhiên nói.

Tân Mạn Hương nhăn nhăn mày, dỗ dành: “Vậy không ăn.”

Chu Lãng kẹp trứng đến chén của mình, đúng lúc giải vây: “Không sao đâu dì, con ăn giúp cậu ấy.”

Tân Mạn Hương thẫn thờ mà “ừ” một tiếng, “Được được.”

Mắt thấy không khí trên bàn ăn muốn nặng nề hơn, Tống Ý Dung ngẩng đầu, một lần nữa cầm đũa lên, chậm chạp ăn một ngụm

cơm, nói: “Cảm ơn mẹ.”

Tân Mạn Hương một lần nữa khôi phục sức sống, cười nói: “Không cần cảm ơn, ăn nhiều một chút đi.”

Ăn cơm xong, hai người tính đi về, Tân Mạn Hương muốn giữ con trai lại nên nói: “Ăn cơm chiều rồi về?”

Tống Ý Dung giữ chặt ngón tay Chu Lãng, quay người lại, nói: “Không được, có rảnh lại trở về.”

“À, được rồi.”

Tống Triệu Hưng đứng bên cạnh, trên người còn có mùi thuốc nhàn nhạt, thấy Tân Mạn Hương nói xong, mới đem đồ vật trong tay nhét vào tay Chu Lãng, nói: “Tốt nhất Mao Đài, lấy về uống đi.”

Mắt thấy Chu Lãng muốn từ chối, Tống Triệu Hưng cứng rắn nói: “Lần đầu tiên tới nhà, dù sao cũng phải đưa chút quà, cậu nhận lấy đi.”

Chu Lãng nói: “Cảm ơn chú, chúng con đi đây.”

Tống Tử Thừa từ phía sau nhô đầu ra, đôi mắt không chớp mà nhìn hai người rời đi.

Nhìn qua cũng thật xứng đôi.

Tống Tử Thừa nhấp nhấp môi, nhìn cái máy chơi game, kiêu ngạo lại nhỏ giọng mà nói: “Anh, anh phải hạnh phúc.”

Sau đó hai người về trấn Bán Kiều một chuyến thăm cha mẹ Chu Lãng, mới có thời gian mà lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.

“Em muốn đi núi Trường Bạch ngắm tuyết”, Tống Ý Dung nói.

“Được,” Không hề do dự, Chu Lãng đáp lời.

Vì thế hai người liền xuất phát.

Đến nơi, hai người thuê một căn nhà ở địa phương, phòng ở thiết kế rất đặc biệt, trong phòng có lò sưởi tường, than bị đốt kêu lên tanh tách, một chút cũng không lạnh.

Ban ngày quấn chặt khăn quàng cổ ra ngoài leo núi, ngắm tuyết, nhìn sương, chạng vạng ăn xong bữa tối trở lại trong phòng tắm nước ấm.

Trong chăn cũng rất ấm áp, Chu Lãng ôm Tống Ý Dung, cậu không lạnh một chút nào.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài phòng thanh âm tuyết rơi rõ ràng, phần phật phần phật, ngày mai thức dậy sẽ nhìn thấy tuyết đọng còn dày hơn thảm lông.

Tống Ý Dung trở mình, cùng Chu Lãng ôm mặt đối mặt, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Chu Lãng mở to mắt, hôn hôn chóp mũi Tống Ý Dung, nói: “Còn chưa ngủ.”

Tống Ý Dung dùng khuôn mặt cọ cọ hầu kết di chuyển lên xuống của Chu Lãng, hỏi nhỏ ở chỗ cằm anh: “Vì sao chưa ngủ?”

Quanh quẩn chóp mũi là mùi bạc hà tươi mát, Chu Lãng dùng cằm cọ l3n đỉnh đầu Tống Ý Dung, một mảnh mềm mượt.

Đôi tay bên hông kéo áo Tống Ý Dung

hướng lên trên, Tống Ý Dung chui đầu ra khỏi cổ áo, vừa cởi áo ra đã có bóng trắng in lên ngực Chu Lãng.

Vật liệu may mặc cọ xát vào nhau, hô hấp Chu Lãng nóng lên, vội vã hôn môi Tống Ý Dung, ngón tay cái một giây cũng không ngừng mà vu0t ve nốt ruồi trên hầu kết cậu.

Lửa trong lò sưởi tường được đốt rất cao, ngọn lửa thường thường li3m láp qua đỉnh đầu gỗ, rút lại một chút rồi lại cao vút lên.

Ngoài phòng, tuyết lặng im mà phủ một tầng lại một tầng lên vùng đất vốn dĩ là màu trắng này, kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng nhánh cây bị tuyết đè cong xuống rồi bị gió thổi đong đưa, thỉnh thoảng còn có tiếng tuyết rơi rào rạt.

Có một con thỏ màu lông thuần trắng chạy thoáng qua đất tuyết, lưu lại một đường dấu chân màu tối thật dài.

Chăn bao lấy thân thể mướt mồ hôi, Tống Ý Dung ghé vào đầu vai Chu Lãng, nhỏ giọng mà thở d0c.

Chu Lãng ôm eo Tống Ý Dung, một lần nữa ngồi thẳng lên, xương sống sau lưng Tống Ý Dung tê rần, trong lòng run sợ mà nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ sát đất: “Còn làm nữa hả?”

Vành tai Chu Lãng phiếm hồng, ngón tay lộ bên ngoài có chút lạnh, nói: “Một lần thôi, rất nhanh.”

Tống Ý Dung kẹp chặt eo Chu Lãng, rùng mình trong chớp mắt, cổ trắng như tuyết căng thẳng, gân mạch màu xanh lá trên cổ

hơi hơi nhô lên.

Bộ dáng cậu khắc chế thật sự quá động lòng người.

Cái đêm mà hai người uống bia trong căn cứ bí mật kia, Tống Ý Dung uống say đè anh xuống, nháy mắt đó cũng là như thế này, cậu đem cái cổ yếu ớt nhất của mình lộ ra.

Sau đó, chết cũng không từ mà hôn bờ môi của anh.

Từ trước đến nay, tình yêu không phải là một từ dễ hiểu, có thể là trong tuyết lớn bay đầy trời, lò sưởi tường rung lên tanh tách cùng những ẩm ướt ái muội trong đêm khuya ở núi Trường Bạch….hoặc cũng có thể là một điều gì khác….

Anh chỉ hiểu:

Anh là con chó nhỏ mà Tống Ý Dung chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể gọi đến.

HOÀN.