Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 11: “Chúng ta bắt đầu lại đi “




Tần Dụ Lãng nhẹ giọng đi đến cửa phòng Quân Dĩ Duệ, bên trong rất yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào.

Rạng sáng năm giờ, trong không khí còn tràn ngập một loại khí tức lành lạnh nhưng trong trẻo, Tần Dụ Lãng khoác áo, không biết có nên gõ cửa không.

Do dự trong chốc lát, Tần Dụ Lãng vẫn không để tay lên cửa phòng, cậu đi xuống lầu uống chút nước, mới nhớ tới tới sớm như thế nhà hàng có lẽ còn chưa mở cửa.

Ở phòng khách ngồi một lát, TV đang phát lại một tiết mục nhàm chán của tối qua. Tần Dụ Lãng không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, cậu ấn điều khiển TV đổi kênh liên tục, đột nhiên khi ấn đến một kênh cậu bỗng buông lỏng tay.

Trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh của hai người đàn ông nổi tiếng, Trương Quốc Vinh vừa tuấn mỹ quyến rũ vừa phóng túng không bị trói buộc cùng Lương Triều Vĩ anh tuấn mê người nhưng lại do dự.

Đây là một bộ phim điện ảnh mà Tần Dụ Lãng đã xem lúc học đại học, bởi vì có liên quan đến Lý Thượng Trí, gần đây ngoài việc đọc  tiểu thuyết đam mỹ cậu còn xem không ít bộ phim về đồng tính luyến ái. Không thể không nói, đây là bộ phim mà cậu thấy khó quên nhất.

Hà Bảo Vinh là một nam nhân bốc đồng, bản tính nguyên thủy cùng dục vọng bừa bãi.

Một lần nữa hắn lại đơn giản mà chia tay với Lê Diệu Huy, lại lần nữa bắt đầu lại với Lê Diệu Huy. Hắn suồng sã mà tìm kiếm tình yêu, nhưng mà hắn là thật tâm.

Thậm chí vào lúc hắn tìm đến tình yêu, có dày vò, cũng có thống khổ. Có điều loại thống khổ cùng dày vò này, khiến cho hắn càng muốn tình yêu, muốn được sống hạnh phúc lộ cùng chân thật.

“Chúng ta bắt đầu lại đi”.

Những lời này Hạ Bảo Vinh đã nói qua rất nhiều lần, Tần Dụ Lãng cho rằng, câu nói đó thể hiện bản tính của Bảo Vinh.

Tần Dụ Lãng rất thích nhân vật Hà Bảo Vinh này, cậu thậm chí còn đau lòng cho nam nhân này. Hắn tựa như hoa hồng ở vùng đồng nội, toàn thân đầy gai, tùy ý nở rộ trên mảnh đất quê, nó mặc sức mà nở rộ vừa giống như một thứ kẹo ngọt ngào lại vừa như một loại độc dược, có sức hấp dẫn cường đại, hấp dẫn Lê Diệu Huy, cũng hấp dẫn tất cả mọi người.

Quân Dĩ Duệ xuống lầu, nhìn thấy mặt mũi Tần Dụ Lãng  đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhìn không chuyển mắt. Anh nhìn sang, là một bộ phim điện ảnh đã lâu rồi 《 Xuân quang xạ tiết 》.

Có thể là quá nhập thần, Tần Dụ Lãng cũng không có phát giác được Quân Dĩ Duệ tiếp cận. Ánh mắt của cậu có chút mơ hồ, Quân Dĩ Duệ không nhìn rõ được trong mắt của cậu đến cùng chứa đựng những cảm xúc phức tạp như thế nào, mới khiến cho cậu im lặng rơi lệ đến mức như thế.

Quân Dĩ Duệ vẫn luôn không thích kết cục của bộ phim này, anh không rõ tại sao hai người rõ ràng yêu nhau lại lặp đi lặp lại  vô số lần phân phân hợp hợp, cuối cùng lựa chọn buông tay. Anh là loại người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ những gì mà mình muốn.

Anh hô một tiếng: “Tần Dụ Lãng.”

Tần Dụ Lãng trì hoãn chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt của cậu tại dừng trên người Quân Dĩ Duệ một giây, lại dời về màn hình TV.

Vừa vặn lọt vào mắt là hình ảnh Hà Bảo Vinh một mình khóc rống trong đêm tối, Tần Dụ Lãng lên tiếng hỏi: “Quân Dĩ Duệ, anh có khả năng trở thành Hà Bảo Vinh không?”

Ăn sáng xong, Quân Dĩ Duệ đưa Tần Dụ Lãng đến phòng mình, anh đưa tai nghe cho Tần Dụ Lãng, nói: “Anh muốn nghe  thanh âm lúc ghi âm của em.”

Tần Dụ Lãng mở kịch bản ra, chuyên tâm đọc lời kịch. Quân Dĩ Duệ ngồi ở bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn Tần Dụ Lãng đang đắm chìm trong một câu chuyện xưa, không màng danh lợi nhưng rất tuyệt vời.

Kỳ thật anh đã nghe qua phần ghi âm trước đây của Tần Dụ Lãng từ chỗ hậu kỳ, sau khi trải qua xử lý tiếng nói của Tần Dụ Lãng trở nên tinh khiết không có bất kỳ tạp chất. Một mặt ấm áp trời sinh được hiển hiện ra, đem nội tâm đơn thuần ngụy trang đến thập phần kiên cường, tiếng lòng của Mặc Tịch được bộc lộ một cách sinh động mà trực tiếp.

Ở bên cạnh nghe cậu ghi âm cảm giác không giống nhau, biểu lộ của Tần Dụ Lãng đều theo cảm xúc lên xuống của Mặc Tịch mà biến hóa, cậu không có bị bất kì cái gì quấy nhiễu, đắm chìm vào bên trong thế giới của cậu.

Thời gian phảng phất trôi qua rất nhanh, lúc Tần Dụ Lãng lấy tai nghe xuống đã là một giờ sau.

“Này, làm sao vậy?” Tần Dụ Lãng hỏi.

Quân Dĩ Duệ cười cười, “Không có gì, cảm thấy âm sắc của không tệ.”

Tần Dụ Lãng nửa đùa nửa thật mà nói với anh: “Anh là đại thần CV, được anh khích lệ, tôi có nên hưng phấn hay không đây?”

Quân Dĩ Duệ không nói lời nào, lấy phần lời thoại của mình ra, cầm tai nghe mang lên, lúc bắt đầu ghi âm anh lộ ra một nụ cười tươi rói với Tần Dụ Lãng.

Âm sắc của Quân Dĩ Duệ rất có từ tính, có lúc ngẫu nhiên kích động lúc lại cuồng dã. Nhưng lúc anh đọc đến câu kia “Mặc Tịch, ngươi có nguyện ý cho ta một cơ hội để ta trở thành nam nhân khiến ngươi cảm thấy đau lòng hay không?”, thanh âm dần dần ướt át, mang theo tiếng khóc nức nở, yếu ớt và kiên định.

Quân Dĩ Duệ quay đầu liếc nhìn Tần Dụ Lãng, anh tiếp tục mở miệng nói: “Mặc Tịch, ta biết rõ ngươi vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của một nam nhân, nhưng mà mong ngươi hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm ngươi có cảm giác đau lòng một lần, vào ngay lúc này.”

Trái tim Tần Dụ Lãng bỗng nhiên đập thình thịch, cậu nhìn khuôn mặt biểu lộ sự nghiêm túc của Quân Dĩ Duệ cùng tiếng nói chứa đựng tình cảm đau lòng. Cậu đột nhiên rất muốn ôm Quân Dĩ Duệ.

“Quân Dĩ Duệ…” Tần Dụ Lãng đột nhiên khống chế không nổi kêu lên.

Quân Dĩ Duệ dừng thu âm, tâm tình của anh hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại, tiếng nói vẫn ẩm ướt như trước, như lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim của Tần Dụ Lãng, anh nói: “Tần Dụ Lãng, những lời này, kỳ thật anh cũng rất muốn nói với em.”

Tần Dụ Lãng trầm mặc đối diện với Quân Dĩ Duệ, cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Quân Dĩ Duệ, cậu trông thấy khóe mắt của anh có một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.

“Quân Dĩ Duệ, em không biết em có thể yêu anh không.” Đầu ngón tay của Tần Dụ Lãng chạm vào chất lỏng lạnh buốt kia, cậu thoáng run rẩy một chút, nhìn thấy trong đôi mắt của Quân Dĩ Duệ chứa đầy thần sắc bi thương.

“Nhưng em muốn cố gắng, Quân Dĩ Duệ, anh đừng trở thành một nam nhân như Hà Bảo Vinh được không?.”

Quân Dĩ Duệ dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy cậu con trai trước mặt, tay của anh còn đang run run, anh bối rối mà ôm chặt cậu, sợ cậu giãy giụa.

“Đừng nói gì cả được không? Tần Dụ Lãng, bây giờ em đừng nói gì cả được không? Anh sợ vừa rồi em chỉ là nhất thời cao hứng mà nói ra, câu nói đó là sự thật đúng không?” Quân Dĩ Duệ nói năng lộn xộn, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng được tư vị mừng rỡ như điên cùng kích động không thể khống chế được.

Anh vẫn cho là chính mình sẽ không thất thố, nhưng mà gặp Tần Dụ Lãng, anh có lẽ không làm được.

Tần Dụ Lãng có thể rõ ràng cảm nhận được Quân Dĩ Duệ dùng sức, cái loại khí tức cường đại này làm cho cậu thấy khó thở, cằm của cậu tựa lên vai anh, nhìn thấy rõ ràng vai anh đang kịch liệt run run.

“Quân Dĩ Duệ, anh buông em ra trước, em sắp không thở được nữa rồi.” Tần Dụ Lãng khẽ đẩy nhẽ anh một chút.

Quân Dĩ Duệ không động đậy, bộ ngực của anh kịch liệt phập phồng, tiếng nói trở nên mất trật tự “Anh chỉ muốn ôm em một cái, chỉ một lát thôi được không?”

Tần Dụ Lãng cảm nhận được lực đạo của anh giảm đi một chút, cậu yên tĩnh tùy ý để anh ôm, thời gian tựa hồ ngừng lại vào thời khắc này.

Quân Dĩ Duệ, em muốn thử thích anh, nhưng xin anh đừng giống như Hà Bảo Vinh luôn luôn nói “Chúng mình bắt đầu lại đi” được không?

Em không thể như Lê Diệu huy, có một chỗ để quay về.