Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 21: Tóm lại là rất hạnh phúc




Tần Dụ Lãng vừa ngủ gật vừa đi ra mở cửa, vẫn còn buồn ngủ mà hỏi: “Bác tìm ai?”

Ngoài cửa người phụ nữ đeo kính râm cười trả lời cậu: “Tôi là mẹ của Quân Dĩ Duệ.”

Tần Dụ Lãng ngay lập tức khép cái miệng đang ngáp lại, xấu hổ cười, nói: “Dì… Mời dì vào.”

Y Kính Nguyệt gỡ kính râm xuống, mang giày cao gót bước vào, ưu nhã ngồi lên ghế sa lon.

“Quân Dĩ Duệ anh ấy còn đang ngủ, dì đợi một lát con lên gọi anh ấy xuống…” Tần Dụ Lãng chỉnh sửa lại cái đầu tóc loạn thất bát tao* của cậu, muốn chạy lên lầu.

(*)Loạn thất bát táo = Lộn tùng phèo

Y Kính Nguyệt gọi cậu lại: “Chờ một chút, trước tiên con không cần lên gọi, tới ngồi một lát.”

Tần Dụ Lãng xoay người, chậm rì rì mà ngồi đối diện với bà, tay chân lúng túng cực mất tự nhiên. Thần sắc có chút khẩn trương, hỏi: “Dì có gì muốn nói sao?”

“Con tên Tần Dụ Lãng đúng không?” Y Kính Nguyệt nở nụ cười ôn hòa, khiến trái tim Tần Dụ Lãng tâm thả lỏng đi một tí.

Cậu gật đầu, “Đúng, dì là mẹ Quân Dĩ Duệ, nhưng thoạt nhìn dì còn rất trẻ.”

Y Kính Nguyệt thú vị đánh giá cậu, xuất hiện một loại cảm giác tốt đẹp khó hiểu với đứa nhỏ này “Là một cậu bé đáng yêu, khó trách Dĩ Duệ thích con như vậy.”

Mặt Tần Dụ Lãng đỏ lên, cậu gãi gãi đầu, “Dì, dì đã sớm biết rõ chuyện của con với anh ấy rồi sao?”

“Đương nhiên, tuy hiện tại dì không ở chung với Dĩ Duệ, nhưng dì vẫn luôn quan tâm tới đời  sống tình cảm của nó, mấy năm nay nó chưa bao giờ mang một cô gái nào về cho dì xem một chút, mãi cho đến ba năm trước nó nói với gì nó thích một cậu bé.” Biểu lộ Y Kính Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, giống như bà chỉ đang kể một câu chuyện bình thường không gợn sóng không sợ hãi, “Dĩ Duệ là người rất thích ở nhà, nhưng mà khoảng thời gian đó nó hầu như mỗi ngày đều đi ra ngoài, về sau mới biết được nó đang bí mật lén lút gặp con, dì mới hiểu là nó thật sự rất yêu con.”

Tần Dụ Lãng lẳng lặng nghe, từ miệng người khác nói ra tình cảm của Quân Dĩ Duệ đối với mình là một chuyện vô cùng tuyệt vời. Trước khi cùng Quân Dĩ Duệ bên nhau, cậu cảm giác trái tim mình đang trôi nổi trong không gian vũ trụ vô biên, nhưng lại đột nhiên bị bao vây, vừa ấm áp lại vừa mềm mại. Gặp được Quân Dĩ Duệ, là sự ban ân đáng giá nhất dưới sự cầu nguyện thành kính của cậu trong cuộc đời.

Y Kính Nguyệt vén mái tóc ra sau tai, “Cho nên, dì sẽ không phản đối việc hai đứa bên nhau, trái lại, là vì biết rõ nó rất quan tâm đến con, dì càng hi vọng hai đứa có thể tiếp tục ở cùng nhau, nếu có một ngày nó mất đi con, thì đó sẽ là chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời nó, con hiểu không?”

“Như vậy, Dụ Lãng…Dì có thể gọi con như vậy không?” Nghe Tần Dụ Lãng “Được” một tiếng, đường cong trên mặt bà trở nên buông lỏng, “Con đừng có rời bỏ Dĩ Duệ được không? Vĩnh viễn đừng, dì vẫn cảm thấy đời này Dĩ Duệ không có khả năng tìm được người nào có thể khiến nó nguyện ý thay đổi bản thân, hiện tại nó đã gặp được, vậy mong con hãy giữ nó thật chặc.”

Tần Dụ Lãng chưa từng nghĩ mình sẽ cùng mẹ Quân Dĩ Duệ nói chuyện như vậy. Cậu cho rằng có lẽ mẹ của anh sẽ không can thiệp đến hai người, nhưng không dám nghĩ mẹ của anh lại dùng một phương thức tôn trọng như vậy để diễn tả lời chúc phúc với cậu.

Cậu hiện tại đã tin tưởng, cậu thật sự rất may mắn.

Quân Dĩ Duệ kéo lê thân thể mềm nhũn từ trên lầu đi xuống, Tần Dụ Lãng đang xem TV cùng Y Kính Nguyệt.

“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?” Quân Dĩ Duệ thoáng cái tỉnh táo lại, anh tỉnh lại liền phát hiện Tần Dụ Lãng không ở bên cạnh anh, ngay phút nhìn thấy Tần Dụ Lãng cũng đồng thời thấy luôn người mẹ đã lâu rồi không gặp.

Y Kính Nguyệt lộ ra một biểu tình ủy khuất, “Sao? Không chào đón mẹ đến à? Không phải con gọi mẹ đến tham dự sinh nhật của Dụ Lãng sao? Mẹ đặc biệt gấp gáp trở về đấy.”

Nói xong đã đi đến bên cạnh Quân Dĩ Duệ, một tay ôm lấy cánh tay Quân Dĩ Duệ, bỉu môi nói: “Người ta đã từ bỏ cơ hội nghỉ dưỡng ở Ba Li đây này… Tối hôm qua Dĩ Duệ  con đã tiêu dao đến mức ngủ bây giờ mới dậy, người ta ở đây chờ nửa tiếng rồi mà cũng không có câu oán hận nào hết…”

Cái cằm Tần Dụ Lãng sắp rớt xuống đất, nửa giờ trước còn là một phu nhân gợi cảm và thanh lịch trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng trẻ con làm nũng với con trai, thật là khiến cậu mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà cái câu “Tối hôm qua con đã tiêu dao đến mức ngủ bây giờ mới dậy” làm cho lỗ tai cậu đỏ hết cả lên

Quân Dĩ Duệ gỡ móng vuốt của mẹ mình ra “Mẹ đừng có lúc nào cũng một giây trước là phu nhân một giây sau đã buồn nôn như vậy được không? Là nghiện xem cosplay sao? Xin mẹ đừng có dọa Dụ Lãng sợ.”

Y Kính Nguyệt tức giận đánh một quyền lên người Quân Dĩ Duệ, sau đó trở lại bên cạnh Tần Dụ Lãng, “Dụ Lãng tối nay con để nó ngủ trên sàn nhà, ngàn vạn lần đừng cho nó bò lên giường của con.”

“Giường của em ấy chính là giường của con, mẹ còn dạy hư em ấy con sẽ bảo lái xe đến đón mẹ về.” Quân Dĩ Duệ kéo Tần Dụ Lãng đến bên cạnh mình, hỏi cậu: “Khi nãy mẹ anh có nói gì với em không?”

“Quân Dĩ Duệ con có ý gì chứ? Mẹ có thể khi dễ con dâu sao? Mẹ là cái loại mẹ chồng độc ác hả?” Y Kính Nguyệt đứng phía sau hét lên với hai người

Hai từ “Con dâu” cùng “Mẹ chồng” này làm tay Tần Dụ Lãng run lên, ánh mắt cậu nhìn cậu nhìn Quân Dĩ Duệ tràn đầy sự nghi hoặc.

Quân Dĩ Duệ quay đầu lại trừng bà, nói “Mặc kệ bà ấy nói cái gì,  ngàn vạn lần em đừng để trong lòng, bà ấy thường xuyên dựa theo kịch bản phim thần tượng mà nói, cho nên mặc kệ bà ấy nói với em những lời tình cảm cỡ nào hay đả thương cỡ nào em cũng xem như chưa từng nghe qua đi.”

Tần Dụ Lãng nhớ đến mấy lời thương cảm lúc nãy của Y Kính Nguyệt…, lại nghe thấy Quân Dĩ Duệ nói sự thật với cậu, lập tức cảm thấy im lặng rơi lệ. Thì ra mẹ của Quân Dĩ Duệ, là một người dở hơi ah…

Đến ngày sinh nhật của Tần Dụ Lãng, một tập đoàn các nhân viên kịch truyền thanh đã từng hợp tác qua cùng trình diện chúc mừng.

Trên cơ bản sau khi kết thúc một vở kịch, Tần Dụ Lãng cùng Quân Dĩ Duệ đều tham gia những cái hoạt động thực tế rất nhàm chán kia, tự nhiên, Quân Dĩ Duệ xem bọn họ như người nhà nên đều mời tới tham dự. Cho nên hầu hết mọi người đều rất quen thuộc, cũng không có rào cản, đều trò chuyện rất thoải mái.

Cho đến sau khi Quân Dĩ Duệ cùng Tần Dụ Lãng xuất hiện, hiện trường đột nhiên nổi lên bạo động không nhỏ.

Một chàng trai phối âm cho công trong một vở kịch gần đây ồn ào nói với Quân Dĩ Duệ: “Này, hôm nay là sinh nhật của tiểu thụ nhà chúng ta, cả hiện trường đều không ngại có thêm một đoạn tỏ tình chân tình kết hợp với hôn lưỡi nha.”

Tất cả mọi người lập tức đồng ý, Quân Dĩ Duệ hào phóng nói: “Được, dù sao cái việc tỏ tình này hầu như mỗi ngày đều làm a.”

Tần Dụ Lãng quay mặt nhìn về phía anh, nghe Quân Dĩ Duệ động tình nói: “Anh biết rõ em vẫn luôn có một số lo lắng, vậy từ hôm nay trở đi, anh sẽ đem tất cả những quan ngại của em biến thành cảm giác an toàn, cảm giác hạnh phúc, vĩnh viễn quay chung quanh em, ở bên cạnh em, bởi vì em có anh, em đã có được toàn bộ thế giới tình yêu.”

Quân Dĩ Duệ chăm chú nhìn Tần Dụ Lãng, ánh mắt nóng bỏng cùng tinh tế, hốc mắt Tần Dụ Lãng có chút ướt át, cậu chủ động nhón chân hôn lên môi Quân Dĩ Duệ.

Một trận vỗ tay vang lên, Tần Dụ Lãng cảm giác đầu lưỡi của Quân Dĩ Duệ đang nhẹ nhàng dò xét tiến vào, lưỡi hai người quấn quanh một chỗ, dây dưa liếm láp, tiếp theo biến thành điên cuồng hút lấy nhau.

Cánh tay Tần Dụ Lãng chặt chẽ vòng quanh cổ Quân Dĩ Duệ, toàn bộ hô hấp đều bị anh đoạt đi, cậu đem thân hình mềm mại của mình dựa lên người anh.

Rời khỏi khoang miệng ấm áp cùng dịu dàng, sắc mặt Tần Dụ Lãng đỏ hồng, dưới ánh đèn còn trở nên đẹp không sao tả xiết.

Lúc cắt bánh sinh nhật, cậu nghe thấy hiện trường nhất trí hô to “HAPPY BIRTHDAY”, trong nội tâm cậu lại bắt đầu dậy sóng.

Cậu rất hạnh phúc, hơn nữa sẽ còn kéo dài vĩnh viễn.