Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 17: Thái Cổ Thần Dược




Được làm vua thua làm giặc, sẽ có rất ít người quan tâm tới người thất bại, lúc này Sở Trường Phi chính là một người thất bại.

Mọi người cảm khái không đồng nhất với nhau, tranh giành giữa các tiểu bối cũng biến đổi rất bất ngờ, vốn đã kết thúc, thế nhưng không nghĩ tới lại có một thiếu niên giết ra, làm cho toàn trường kinh diễm. Trấn áp được Sở Trường Phi được gọi là vô địch Ngưng Khí.

Lúc này Sơn Nhạc Môn chủ nghiêng đầu nhìn qua, thấp giọng nói với nữ tử tuyệt sắc:

- Quân Như, tiến vào Thần ma chi địa phải cẩn thận người này, cố gắng không là địch với hắn. Nhìn điệu bộ của hắn, sợ rằng vẫn còn con bài chưa lật.

Nữ tử tuyệt sắc tên là Quân Như khẽ vuốt cằm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, trong mắt ở chỗ sâu lại hiện lên một tia cổ quái.

Lúc này Hàn Nguyên Cốc chủ cũng đã mang được người của mình về, tra xét thương thế bên trong cơ thể Sở Trường Phi. Hắn khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, đáng tiếc cho một thiên tài lại ngã xuống ở đây.

Thiên tài vẫn lạc thì không phải là thiên tài, ít nhất ở trước mặt Lâm Dịch thì không phải là như vậy.

Lúc này Hàn Nguyên Cốc chủ lại rất trấn định, cho thấy tâm cảnh của người đứng đầu một phái, vẫn chưa chuyện như vậy mà phẫn nộ ra tay, dù sao ván đã đóng thuyền, việc đã đến nước này, song phương có làm ầm ĩ cũng không có kết quả gì cả. Hắn chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Dịch, ánh mắt này bao hàm rất nhiều ý tứ.

Nhưng Lâm Dịch không quan tâm, bởi vì chuyện của hắn đã làm xong.

Lâm Dịch đi xuống đài, Thạch Sa tiến lên đón, gật đầu nói:

- Tốt.

Thạch Sa không nói nhiều, nhưng chỉ một chữ lại chứng tỏ vẻ mừng rỡ trong lòng của hắn.

Trương Đại Long lại gần, cười nịnh nói:

- Lâm sư đệ tốt, dương uy phong cho Dịch Kiếm Tông chúng ta, ngươi là đệ nhất nhân Ngưng Khí danh xứng với thực đó.

Lâm Dịch cũng không tiếp lời mà chỉ là nhìn mọi người ở chung quanh, ánh mắt lấp lánh, đôi mắt giống như mắt ưng, phong mang sắc bén vô cùng.

Khi hắn đột nhiên bộc phát ra khí tức của Ngưng Khí tầng tám, hắn đã hơi cảm nhận được một tia sát khí, tuy rằng rất nhanh nó đã ẩn nấp. Thế nhưng thần thức của Lâm Dịch lại nắm bắt được rất rõ ràng, có người muốn giết hắn!

Đường tu đạo quả nhiên vạn phần hung hiểm, ngay trong tông môn nhà mình vẫn có người muốn xuất thủ với hắn. Chỉ là không biết là người của Hàn Nguyên Cốc, hay là người của Sơn Nhạc Môn.

Lúc này Lăng Kiếp đứng dậy, hai tay giơ lên cao, cao giọng nói:

- Việc này kết thúc ở đây, danh sách mười người cũng đã định ra, Lâm Dịch của Dịch Kiếm Tông ta thay thế Sở Trường Phi Hàn Nguyên Cốc tiến vào Thần ma chi địa.

Hàn Nguyên Cốc chủ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất xấu xí, thế nhưng cũng không có thốt ra lời phản bác.

Vốn Lâm Dịch không có hứng thú đối với Thần ma chi địa, vừa muốn lên tiếng phản bác thì đã nghe được có người truyền âm cho hắn, là tông chủ Lăng Kiếp.

- Tiểu Lâm Tử, ta biết ngươi không muốn tiến vào Thần ma chi địa này, thế nhưng ngươi cũng nên biết đây là cơ hội duy nhất để cứu sư phụ của ngươi đó.

Hai mắt Lâm Dịch sáng ngời, nếu như có thể cứu được sư phụ, nói không chừng hắn sẽ thực sự xông vào Thần ma chi địa này  một phen.

Lăng Kiếp biết mình nói vậy đã đả động được Lâm Dịch, cho nên lại truyền âm nói:

- Sư phụ của ngươi bị thương rất nặng, nếu có tu sĩ có đại pháp lực không tiếc tổn hao nguyên khí thì cũng có thể cứu được. Thế nhưng hôm nay tu sĩ đều chỉ lo thân mình, tuyệt đối không thể ra tay cứu mạng một người không quen biết. Mà Dịch Kiếm Tông ta cũng không tìm được người như thế. Còn có một loại biện pháp, chính là tìm kiếm thần dược Thái cổ, mặc dù là thần dược Thái cổ không trọn vẹn. Thế nhưng chỉ cần còn có chút dược tính thì cũng đủ để cứu người sắp chết, tái sinh da thịt, cứu chữa thương thế của Thanh Phong càng thêm dễ dàng.

- Thần dược Thái cổ?

Lâm Dịch lẩm bẩm, trong tư liệu lịch sử ghi chép, loại thần dược này từ cuối thời đại Thái cổ đã biến mất ở trong đại chiến Thần Ma, hóa thành linh uẩn thiên địa, chưa từng xuất hiện thêm một lần trong cả vùng Hồng hoang.

- Ngươi không cần phải hoài nghi, nếu như trong cả Hồng Hoang này có tồn tại thần dược Thái cổ thì cũng chỉ có vài nơi mới có. Mà Thần ma chi địa là một trong số đó, nhưng ta không dám cam đoan ngươi nhất định sẽ tìm được.

- Tóm lại là có hi vọng, sư phụ nói người chỉ còn có thể sống được một năm nữa. Thời gian không đợi người, có thể đây là cơ hội cuối cùng của ta.

Lúc này, cách đó không xa có một đạo thanh âm truyền đến, tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn có vẻ mừng rỡ.

- Tiểu Lâm Tử, Tiểu Thạch Đầu.

Lâm Dịch nhìn lại, hóa ra là sư tỷ Diệp Uyển Nhi, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, có lẽ thương thế đã không còn đáng ngại gì nữa.

Diệp Uyển Nhi đi tới gần đó, nắm tay của hai người, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Lâm Tử, một màn vừa rồi ta đã nhìn thấy, đa tạ ngươi đã trả thù giúp sư tỷ. Ngươi và Tiểu Thạch Đầu cố gắng tiến vào Thần ma chi địa, sư phụ để ta chăm sóc, chỉ cần các ngươi bình an trở về là được. Chúng ta phải chăm sóc, ở bên cạnh sư phụ trong những ngày cuối cùng còn lại.

- Yên tâm đi, sư phụ sẽ không chết, ngày ta trở về nhất định sẽ mang thần dược Thái cổ về, đây là hứa hẹn của Lâm Dịch ta.

Trải qua việc này, cảm tình giữa ba người càng sâu thêm một tầng, giữa bọn họ không có toan tính, không có lời nói dối, chỉ có tín nhiệm mà thôi.

Lăng Kiếp nhìn ba người, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Có lẽ ba người này sẽ thực sự làm cho Dịch Kiếm Tông danh dương tứ phương tên Hồng hoang đại lục. Hắn cảm khái một chút, chợt cao giọng nói:

- Những người khác tản đi đi, sau khi trở về không được chậm trễ, tiếp tục tu luyện. Mười người các ngươi ở lại, có một số việc ta muốn dặn dò các ngươi.

Tranh đấu trên Thí Kiếm Bình rất có kịch tính, chúng tiểu bối chậm rãi tản đi, thế nhưng vẫn nghị luận ầm ĩ. Lúc này hai người Trương Đại Long, Nguyễn Tiểu Cường đã tâm phục khẩu phục đối với Lâm Dịch, ngay sau đó bọn hắn hộ tống Diệp Uyển Nhi mới bị thương khỏi trở về Trúc Phong.

Tiêu Thiên Trúc thấy một màn như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, dù sao hai người này đã từng là người lăn lộn cùng hắn, kết quả Lâm Dịch ngang trời xuất thế, dù chưa chính diện giao phong với nhau, thế nhưng trong lúc vô tình đã làm yếu đi danh tiếng của hắn.

Môn chủ Sơn Nhạc Môn cũng đứng dậy, nói:

- Có một chút chuyện, mỗi lần Thần ma chi địa mở ra đều phải nói qua. Thế nhưng mọi người không nên cảm thấy phiền, bởi vì... nếu như các ngươi không chú ý chuyện này, một khi tiến vào đó.... gặp hiểm địa thì sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.

Tất cả mười người dưới đài đều vểnh tai lên, thận trọng lắng nghe.

- Thứ nhất, kỳ hạn của Thần ma chi địa chỉ có một tháng, một tháng này đã đủ để các ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn đưa ra. Mấy tu sĩ Kim Đan như chúng ta sẽ mở ra một lối đi, sau khi các ngươi đi vào, địa điểm sẽ ngẫu nhiên, cho nên cố gắng không nên đi quá xa. Sau một tháng sau nhất định phải trở lại địa điểm ban đầu, bằng không cả đời các ngươi sẽ phải ngây ngốc ở bên trong. Không nên vọng tưởng bản thân có thể tu luyện ở bên trong, bởi vì thời gian tương đối ổn định của Thần ma chi địa cũng chỉ có một tháng này mà thôi. Sau đó khắp nơi ở bên trong đều là khe nứt không gian, nếu như vẫn còn ở bên trong thì ngay cả xương cốt các ngươi cũng không còn, thần hồn câu diệt.

- Thứ hai, sau khi các ngươi tiến vào phải hành sự khiêm tốn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được tranh đấu cùng người ta. Trên Hồng hoang đại lục này tông môn san sát, trăm tộc hưng thịnh, chính là thời đại hoàng kim thịnh thế, người có thực lực mạnh hơn so với các ngươi nhiều như sao trên trời, rộng như biển khơi. Cho nên không thể cậy mạnh, vừa rồi cũng đã kiểm chứng một câu nói, đó là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Mười người dưới đài không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, bầu không khí đè nén hòa hoãn hơn một chút, sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ lại rất bất thiện, dùng giọng khó chịu nói:

- Nói điểm chính, đừng nói những thứ vô dụng đó.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, hỏi:

- Ở trong đó tu vi của mọi người đều là Ngưng Khí, cho dù tu vi cao tới đâu cũng có giới hạn, ta nghe người ta nói, ai đột phá Trúc Cơ thì sẽ bị khe nứt không gian thôn phệ. Cho nên tất cả mọi người đều có tu vi Ngưng Khí, như vậy chúng ta sợ cái gì chứ?

Trong lòng Lâm Dịch cũng có hiểu rõ đại khái về thực lực của mình, thân thể cường hãn, tuy tu vi là Ngưng Khí tầng tám, nhưng trình độ linh khí tinh khiết lại có thể so được với Ngưng Khí tầng chín. Theo hắn thấy, hắn không hãi sợ bất kỳ tu sĩ Ngưng Khí nảo cả.

Huống chi, tiến vào loại hiểm địa này sao lại không có tranh đấu cơ chứ? Hắn còn phải tìm thần dược Thái cổ, cho nên trong quá trình này nhất định sẽ phải sinh ra tranh đấu.

Hàn Nguyên Cốc chủ cười xùy một tiếng:

- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy thế giới lớn bằng bàn tay mà đã tưởng là trời.

Sơn Nhạc Môn chủ cũng không trả lời, ánh mắt chuyển đổi, nhìn về phía Lăng Kiếp, chậm rãi nói:

- Trên lý thuyết, mọi người đều là tu sĩ Ngưng Khí. Thế nhưng các ngươi phải biết rằng, Hồng hoang đại lục có mấy thế lực lớn đỉnh tiêm đều có đại năng có thể phong bế tu vi pháp thuật của bản thân. Hạ xuống tới mức Ngưng khí kỳ, biểu hiện ra hắn là Ngưng khí kỳ, nhưng thực lực thực tế của hắn lại có thể là Trúc Cơ, Kim Đan, thậm chí còn là Nguyên Anh. Cho dù bọn họ không dám đánh ra pháp thuật Trúc Cơ, thế nhưng đạo hạnh kinh nghiệm nhiều năm, tu vi thủ đoạn vẫn còn đó. Tuyệt đối không phải là thứ mà vài tiểu bối Ngưng khí kỳ như các ngươi có khả năng chống lại được.

Hàn Nguyên Cốc chủ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng thân thể ngươi cường đại thì đã vô địch cận chiến rồi sao? Ở trong mắt người ta ngươi vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi. Tứ đại Hoàng tộc huyết mạch cao quý, từ khi có truyền thừa tới nay, cho dù có thể lực lượng huyết mạch đã giảm, thế nhưng muốn giết chết ngươi cũng đã đủ rồi. Thể chất của bọn họ có thể tranh chấp cùng đại năng Yêu Tộc, tay bẻ gãy linh khí chỉ là chuyện nhỏ.

Hàn Nguyên Cốc chủ nắm lấy cơ hội, trào phúng Lâm Dịch vài câu. Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dịch không chút thay đổi, cũng không phản bác, cũng làm cho hắn có cảm giác một quyền của mình đánh vào chỗ trống, khó chịu vô cùng.

Lăng Kiếp có chút thâm ý liếc mắt nhìn Lâm Dịch, lại thấp giọng nói:

- Trong Hoàng tộc của nhân tộc có một gia tộc gọi là Công Tôn gia, bọn họ có Bất tử kim thân vô địch thiên hạ, mãi mãi trường tồn, là một trong các thể chất nghịch thiên nhất truyền thừa từ thái cổ xuống, cứng cỏi vô song. Bất tử bất diệt cũng không phải là thứ mà thân thể phàm thai như chúng ta có khả năng chống lại, huống chi trăm tộc hưng thịnh, đều có người có khí lực cường hãn xuất thế, mấy người các ngươi phải cẩn thận. Người tiến vào trong đó không ai mà không phải là hạng người khó dây vào.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, hắn biết những lời này của Lăng Kiếp là nói cho hắn nghe, bảo hắn từ bỏ việc báo thù. Bởi vì chênh lệch giữa song phương khác biệt giống như trời và đất, không những là thực lực của bản thân mà trên thế lực cũng kém quá lớn.

Lâm Dịch chỉ cười cười, hắn mới tu đạo sáu năm, Ngưng Khí cũng mới được mấy tháng, hắn còn có cơ hội đuổi kịp. Thù của sư phụ nhất định phải báo, ở trong lòng hắn, có một số việc không thể bởi vì sợ hãi nhút nhát mà không đi làm.

Hắn là một người rất có nguyên tắc, là người biết rõ giới hạn. Nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì tất cả dễ bàn, nhưng nếu phạm đến đầu hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không nhịn.

Hắn hướng tới loại thời đại Thái cổ trước kia, khắp nơi đều là tiên hiệp, là năm tháng quần hùng tranh phong, hắn muốn tu hiệp, mà không là tu tiên đơn thuần.

Lăng Kiếp nói:

- Mỗi mười năm Thần ma chi địa sẽ mở ra một lần, bảo vật chân chính đã sớm bị lấy đi, các thế lực lớn cũng sẽ không có đại tu sĩ tùy tiện áp chế tu vi để tiến vào. Dù sao đây là một chỗ cấm địa sinh mệnh, gần với lục đại hiểm địa Tử Vong Ma Vực của Hồng Hoang, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ thân tử đạo tiêu.

Sơn Nhạc Môn chủ có chút không nhịn được nói:

- Lăng đạo hữu hà tất phải nói nhiều như vậy với bọn chúng chứ? Bọn chúng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho, trở lại địa điểm tiến vào ban đầu là được.

- Ta sẽ nói tới điểm thứ ba, là nhiệm vụ chuyến này của các ngươi. Linh khí của Thần ma chi địa so với bên ngoài dày đặc hơn không chỉ gấp mười lần. Người không đạt đến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong đi vào trong đó, chỉ cần tốn hơn mười ngày là đủ để đột phá, thời gian còn lại thì cố gắng mang Linh thạch về. Về phần thảo dược, binh khí, cho dù là binh khí đã bị tàn phá thì cũng phải mang về, sẽ có tác dụng với tông môn. Sau khi trở về sẽ luận công ban thưởng. Đương nhiên, có lẽ ở bên trong các ngươi sẽ thu được một chút công pháp bí thuật, mấy thứ này trở về nộp lên tông môn, cũng sẽ đổi lại được khen thưởng tương ứng.

Sơn Nhạc Môn chủ nghiêm mặt, nghiêm túc nói:

- Còn có một điều cuối cùng, Thần ma chi địa cũng không phải là vùng đất lành, tuyệt cảnh có mặt ở khắp nơi. Chỉ cần đi nhầm một bước có thể chính là vực sâu vạn trượng, nhưng mối uy hiếp lớn hơn đối với các ngươi là những người khác, nếu như gặp phải bảo vật, chuyện giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích là việc quá bình thường, các ngươi tự giải quyết cho tốt.

Những người khác trong những lời này của Sơn Nhạc Môn chủ là phạm vi quá lớn, đương nhiên cũng bao gồm mỗi một người trong mười người có mặt ở đây. Các tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên một tia đề phòng.

Lâm Dịch và Thạch Sa không nghĩ nhiều, người trước thấp giọng nói:

- Thạch Đầu, sau khi tiến vào ta và ngươi đi cùng nhau. Nếu như không tìm được thần dược Thái cổ ở xung quanh, sợ rằng sẽ phải đi ra xa hơn để tìm.

Thạch Sa biết Lâm Dịch lo lắng thực lực của hắn không đủ, dễ bị người ta giết chết, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:

- Tuy rằng Thần ma chi địa là một tiểu thế giới, thế nhưng diện tích bao la, vô biên vô hạn, loại vật như thần dược Thái cổ không biết ẩn giấu ở nơi nào. Cho nên chúng ta chỉ có phân công nhau tìm thì mới có thể tìm được.

Lâm Dịch biết tính tình của hắn, cho nên cũng không nói ra lời khuyên bảo nữa, hắn nói:

- Sau khi tiến vào, cẩn thận một chút, nếu như nguy hiểm thì hãy mau trở về địa điểm ban đầu, người của ba phái sẽ không cách nhau quá xa, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Chủ nhân ba phái lại dặn dò mọi người vài câu, sau đó mỗi người tản đi, quyết định ba ngày sau sẽ mở Thần ma chi địa ra.