Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 20: Ô Sao Trường Kiếm




Lâm Dịch thủ hộ tâm thần, yên lặng nhìn người nọ, chân không dám di chuyển đi một chút nào. Hắn có một loại cảm giác, nếu như mình vọng động một cái thì sẽ có kết cục thân tử đạo tiêu.

Chỉ thấy người nọ mặc áo trắng như tuyết, trên mặt không có râu, giữa hai lông mày lộ ra một tia sát khí. Thế nhưng vẻ mặt lại có một loại cô đơn không nói ra được, trên hai đầu gối có một thanh trường kiếm rất là cổ xưa. Kiếm không rút ra, thế nhưng lại có từng đợt hàn ý tản ra, chấn nhiếp tâm thần người ta.

Trong lúc song phương giằng co, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, Lâm Dịch nhìn qua, lập tức nhìn thấy hai tu sĩ mặc đạo bào màu vàng vừa leo lên đỉnh núi, trên ngực có thêu hai chữ lớn, Công Tôn!

Công Tôn Hoàng tộc!

Đồng tử của Lâm Dịch chợt co rút lại, khí tức bất ổn, không nghĩ tới ở trong Thần ma chi địa này, rốt cuộc nhanh như vậy hắn đã gặp phải đối phương. Công Tôn Cổ Nguyệt là tu sĩ Kim Đan, cho nên có lẽ sẽ không tới nơi đây để mạo hiểm, hai người này có lẽ là tu sĩ tiểu bối của Công Tôn Hoàng tộc.

Một vị tu sĩ trong đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Dịch, sau đó thoáng nhìn qua người mặc áo trắng, miệng khẽ ồ một tiếng, dường như lại lập tức có cảm giác, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, bị khí cơ của hắn chấn nhiếp cho nên cũng không dám lộn xộn. Trên trán từ từ xuất hiện từng trận mồ hôi.

Vẻ mặt tên tu sĩ đi theo phía sau kia rất âm trầm, hắn đứng cách xa hơn người nọ một chút. Lúc này hắn vuốt cằm trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười xùy một tiếng, nói:

- Nhìn ngươi sợ đến mức đó kìa? Đó chỉ là một người chết, ngươi cũng không nhìn ra được sao?

Tu sĩ trước đó không tin tưởng, hét lớn:

- Công Tôn Phái, ngươi bớt nói lời châm chọc ở đây đi, mau tới kéo ta trở về đi.

Tu sĩ tên là Công Tôn Phái thấy vậy, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Ngươi bình tĩnh cảm nhận một chút, người nọ nào có khí tức sinh mệnh chứ? Hắn đã tạo hóa ở chỗ này được hơn mười vạn năm, đã sớm chết hẳn rồi, vừa đụng sẽ hóa thành tro tàn mà thôi, ồ... Không có để lại bí bảo gì sao, thanh kiếm kia nhìn như có chút bất phàm.

Ngoài miệng nói như thế, nhưng dưới chân hắn lại không nhúc nhích, không tiến lên, mà chỉ nhìn từ phía xa xa.

Vẻ mặt của Lâm Dịch rất bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Công Tôn Hoàng tộc này tuy là tứ đại thế gia, thế nhưng trong đám tiểu bối cũng lục đục với nhau. Rõ ràng tu sĩ Công Tôn Phái kia không có ý tốt. Tuy nói người mặc áo trắng này đã chết, thế nhưng sát khí này lại có mặt ở khắp nơi, nếu như đi sai một bước sẽ khó bảo đảm bản thân không có rơi vào kết quả thân tử đạo tiêu.

- Ồ, dường như đúng như ngươi nói, người này đã chết. Ha ha ha, thực sự là cơ duyên trời giáng xuống đầu nha.

Tu sĩ kia ngửa mặt lên trời cười to, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, cẩn thận đi từng bước nhỏ về phía trước.

Tu sĩ kia âm thầm cười nhạt, thầm nghĩ:

- Công Tôn Phái ngươi có tâm tư gì ta không biết sao? Muốn làm cho ta bị thương, ta sẽ để cho ngươi xem, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con chứ? Nếu như ta có được bảo bối này, ngươi đừng mơ được chia trác gì. Hừ!

Tu sĩ kia động khẽ động, nhìn người mặc áo trắng không có động tĩnh gì. Lúc này hắn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi đi đến chỗ người mặc áo trắng kia, bước chân rất chậm, bởi vì hắn vẫn không dám khinh thường.

Mãi tới khi đi tới trước mặt người mặc áo trắng kia thì tên tu sĩ kia vẫn không có việc gì. Hắn yên lòng, cười ha hả, ngạo nghễ nhìn về phía Công Tôn Phái, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, nói:

- Công Tôn Phái, sợ rằng tính toán của ngươi không có tác dụng rồi, thanh kiếm này ta từ chối thì bất kính a.

Trong lòng Công Tôn Phái thầm buồn bực, chẳng lẽ hắn đã tính sai thật? Ngoài miệng thì lại ra vẻ lạnh lùng nói:

- Ngươi nói thế là có ý gì, đều là tộc nhân của Công Tôn gia, ai thu được không phải giống nhau hay sao.

- Khà khà, chỉ sợ hiện tại ngươi đang rất đau lòng thôi.

Tu sĩ kia nói xong, trực tiếp chụp tay vào thanh Ô Sao trường kiếm này, trường kiếm trực tiếp rơi vào trong tay hắn. Mà hai tay của người mặc áo trắng bị trường kiếm kéo, trực tiếp hóa thành một mảnh tro tàn, từ từ lan tràn tới toàn thân, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô.

Mặc cho ngươi năm đó ngang dọc tứ hải, oai phong một cõi, kết quả vẫn không chống lại được năm tháng, cuối cùng vẫn hóa thành bụi bặm, tiêu tán ở trong Thiên Địa.

Tất cả không có một chút dị thường nào, cũng không có một tia nguy hiểm nào cả.

Nhưng Lâm Dịch mắt sắc, trước lúc thân thể của người mặc áo trắng kia tiêu tán, rốt cuộc hắn đã mơ hồ thấy trong khóe mắt của người mặc áo trắng kia hiện lên một tia đùa cợt.

- Không tốt!

Linh giác của Lâm Dịch rất cường đại, báo động chợt lóe lên, đột nhiên hắn cảm giác được tóc gáy ngược dựng thẳng, chân tê rần, theo bản năng trực tiếp quỳ rạp xuống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ kia.

- Ha ha ha ha.

Tu sĩ kia vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, cho nên vẫn đang cười to.

Đột nhiên, Ô Sao trường kiếm bộc phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt hoa mắt, giống như một đạo sấm sét quét qua bầu trời đêm. Lấy Ô Sao trường kiếm làm trung tâm, bốn phía nổi lên từng đợt rung động giống như nước.

Nhưng rung động này nhưng cũng không xinh đẹp, trái lại còn tràn ngập sát ý lành lạnh.

Giờ khắc này, dường như toàn bộ không gian đã cứng lại, thời gian cũng trì trệ không trôi nữa.

Lúc này ngay cả một hành động nhỏ Lâm Dịch cũng không dám làm, hai mắt trợn to, nhìn đạo ánh sáng kia, một kích này cũng không phải là thứ mà tu sĩ Ngưng Khí có khả năng thừa nhận được.

Ánh sáng màu trắng quét qua trán tên tu sĩ kia, không chút dừng lại nào mà quét về phương xa. Nửa ngày sau mới bắn trúng một ngọn núi đang đứng sừng sững trong mây.

- Ầm Ầm!

Đỉnh núi lớn bằng một căn phòng bị chém ngang, lăn xuống sườn núi, phát ra từng tiếng ầm ầm, toàn bộ mặt đất đều run rẩy, dường như trời sập đất lún, tận thế đã tới vậy.

Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía Công Tôn Phái đang nằm sấp xuống ở phía xa. Người này cũng rất nhanh nhẹn, vừa thấy không ổn đã nằm xuống, vẻ mặt của hắn cũng kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.

- Ánh sáng này bạo phát tuyệt đối vượt xa pháp thuật của Trúc Cơ kỳ, chắc chắn sẽ tạo thành khe nứt không gian!

Lâm Dịch nghĩ đến đây, không khỏi kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía tu sĩ cầm kiếm.

- Phốc!

Thanh âm giống như dưa hấu vỡ vụn vang lên, cái đầu của tu sĩ kia đột nhiên nổ tung, sau đó không gian run lên nhè nhẹ, dường như không chịu nổi uy năng do đạo ánh sáng màu trắng này phát tán ra. Chợt một cái khe nứt cực lớn, đen nhánh như mực, giống như là một cái vực sâu tử vong xuất hiện.

Sau một khắc, khe nứt kia tản mát ra từng trận hấp lực cường đại về bốn phía, giống như muốn thôn phệ toàn bộ vạn vật trong không gian này. Thi thể của tu sĩ kia không có chút phản kháng bị lôi vào trong, sau đó biến mất ở trong không gian đen nhánh.

Sức hút của khe nứt vẫn đang không ngừng tăng lên, phạm vi liên tục mở rộng, tất cả những hòn đá lớn bằng nắm tay trên đỉnh núi đều bay lên.

Lúc này Lâm Dịch cũng phải thừa nhận hấp lực rất lớn, cơ mặt cơ thể nhúc nhích, vẻ mặt rất dữ tợn, hai tay đã hung hăng bắm vào trong khe nứt trên đỉnh núi. Hai mắt thì nhìn về phía khe nứt kia, bên trong hiện lên vẻ điên cuồng.

Công Tôn Phái cũng không rút đi mà nằm sát trên mặt đất, chống cự lại lực hút có mặt ở khắp nơi.

Hai người không xoay người rời đi, chỉ có một nguyên nhân, đó là thanh Ô Sao trường kiếm này.

Trong chốc lát, những hòn đá, vật dụng trên đỉnh núi đều bị hút mất, nhưng thanh Ô Sao trường kiếm cổ xưa lại vẫn còn ở lại trên mặt đất.

Ô Sao trường kiếm này cách khe nứt không gian rất gần, dựa theo lẽ thường, nó sẽ là thứ bị hút vào đầu tiên. Thế nhưng thanh trường kiếm này cũng không bị không gian cắn nuốt mất.

Đây tuyệt đối là một kiện binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo nhất!

Hai người đồng thời nghĩ tới điểm này, trong ánh mắt hiện ra một tia nóng bỏng, bọn họ đang đánh cuộc, đánh bạc mình có thể ngạnh kháng được lại khe nứt này, mãi đến khi nó khép kín lại mới thôi.

Sức hút không ngừng tăng lên, Lâm Dịch đã bắt đầu sinh ra thoái ý. Cũng không phải là hắn sợ chết, mà là hắn còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là tìm kiếm thần dược Thái cổ, không đáng để mạo hiểm ở chỗ này.

Trong lúc hắn do dự thì cái khe kia hơi chấn động một chút, lực hút chợt nhỏ đi. Khe nứt dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được khép lại, trong khoảnh khắc, không gian lần nữa khôi phục lại sự ổn định, không nhìn ra được một chút vết tích nào cả.

Sau đó một khắc, cơ hồ là đồng thời, hai người nhảy lên một cái, đưa tay chụp vào thanh Ô Sao trường kiếm đang nằm ở dưới đất.