Bắt Ma Đặc Công

Quyển 1 - Chương 12: Em họ cảnh ti




Chương 12: Em họ cảnh ti

Đêm khuya 11h30’, chiếc quân xa Humvee đã trải qua cải tạo vừa dừng lại ở cửa hàng quần áo nho nhỏ kia.

“ sếp Giang, tôi thấy hay là anh đi về trước đi. Hành động lần này một mình tôi đi là được rồi.” Lữ Minh Dương ngáp một cái, ngủ mấy giờ, vốn chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối đại chiến một hồi, cũng không nghĩ càng ngủ lại càng buồn ngủ nhiều hơn, khiến cho thần trí mơ màng, cái đầu nặng trịch.

“ Tôi nói chú này tiểu Lữ, vừa rồi tôi đã nói qua, hết thảy hành động tôi đều nghe chú chỉ huy, chỉ cần cho tôi tham gia, giúp chú...A, được được, cho dù tôi không thể hỗ trợ, để tôi nhìn cũng được mà, cái gì cũng mặc kệ không can thiệp được chưa?” Giang Vĩ Bân năn nỉ nói.

Lữ Minh Dương thở dài, lắc đầu nói:” Được rồi. Vậy anh phải đáp ứng nếu không được tôi cho phép, anh ngàn vạn lần không cần rời khỏi cái xe này.”

“ Tốt tốt, hết thảy đều nghe lời chú.” Giang Vĩ Bân toét miệng cười nói.

Lữ Minh Dương vừa xem đồng hồ vừa nói:” thời gian không sai biệt lắm.” Sau đó liền mở một thiết bị gắn phía trên bên cạnh bảng điều khiển, đó chính là một cái màn hình tinh thể lỏng cỡ nhỏ, trong chốc lát trên màn hình xuất hiện hình ảnh mờ mờ tối tối.

Đây chính là tình cảnh bên trong cửa hàng, trong cửa hàng không có ánh đèn, may là Lữ Minh Dương dùng chính là camera hồng ngoại có thể quay hình trong bóng đêm mặc dù vậy cũng chỉ có thể thấy loáng thoáng một chút tình cảnh âm u bên trong.

“ Chẳng lẽ đã ngủ rồi?” Giang Vĩ bân vừa hứng thú nhìn màn hình tinh thể lỏng vừa nói.

Lữ Minh Dương thông qua thiết bị điều khiển từ xa chỉnh lại góc độ camera, mơ hồ có thể nhìn thấy được ở hướng máy tính xách tay có một cái giường gấp, nhưng trên giường trống rỗng không có ai, hiển nhiên Tào Lâm Lâm cũng không ngủ lại trong cửa hàng

“ Chết tiệt, quên mất cô ta là con người, tất nhiên là không đứng yên một chỗ.” Lữ Minh Dương hung hăng nói.

“ A, vậy làm sao bây giờ?” Giang Vĩ Bân cũng thấy được sự tình có điểm nghiêm trọng.

“ Hiện tại có hai khả năng”. Lữ Minh Dương cau mày nói,” Nếu Tào Lâm Lâm không có ở trong cửa hàng, nhưng còn ở trong phụ cận Đại Vương thôn, như vậy buổi tối hôm nay mục tiêu vẫn có thể là cô ta. Nếu cô ta đã rời xa Đại Vương thôn, như vậy hiện tại trong danh sách này ai ở gần Đại Vương thôn nhất, liền có thể là mục tiêu tiếp theo.”

“Được, để tôi điều tra ngay ai là người ở gần Đại Vương thôn nhất.” Giang Vĩ Bân vội vàng móc điện thoại di động ra gọi.

“ Không còn kịp nữa, còn một chút là nửa đêm rồi.” Lữ Minh Dương nói,” Bây giờ tối quan trọng là tìm tào Lâm Lâm, trước nửa đêm đem cô ta quay trở về.”

Giang Vĩ Bân lập tức gọi điện thoại, một hồi đổ chuông thật lâu, cuối cùng nghe được một câu máy móc không chút sắc thái tình cảm nào” thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Lữ Minh Dương tức khí nói:” Anh tiếp tục điện thoại, tôi chạy vào trong xem cô ta có số khác không.”

“ Không phải chú chuẩn bị cạy cửa vào chứ?” Giang Vĩ Bân nhìn xung quanh một vòng, mặc dù đã gần nửa đêm, nhưng trên mấy con đường này thỉnh thoảng vẫn có người qua lại vội vàng.

“ Anh cứ ở trên xe chờ là được.” Lữ Minh Dương nhảy xuống xe, trực tiếp chạy tới cái cửa đang khóa, móc trong túi ra chùm chìa khóa, cẩn thận lựa một chút, chỉ cần vặn hai ba cái là mở được cái cửa sắt kia.

Lữ Minh Dương sờ soạng bật công tắc đèn, trong phòng quả nhiên không có ai khác. Hắn nhìn khắp nơi một lượt, chạy đến gần tận cùng bên trong cái bàn, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó giống như sổ điện thoại, nếu như may mắn có lẽ có thể tìm được một vài số điện thoại của bạn bè cô ta, có lẽ có thể tra được buổi tối hôm nay cô ta đi nơi nào.

Nhưng thực đáng tiếc chính là chỉ có một cuốn sổ bán hàng mỏng, thực không có manh mối giá trị nào.

Lữ Minh Dương lo lắng nhìn đồng hồ, đã 11h45’, nửa đêm sẽ tới ngay bây giờ, cũng bởi vì mình nhất thời không chú ý, buổi tối hôm nay lại để mất đi một sinh mạng.

Hắn thở dài, đang chuẩn bị bỏ đi, bỗng nhiên một thanh âm ồn ào huyên náo truyền đến, một nhóm nam nữ hùng dũng tiến vào cửa hàng.

Lữ Minh Dương vừa thấy nhất thời trong lòng mừng rỡ, tiến đến gần chính là ba cô gái, từng người một đều có vẻ ngà ngà men say. Mà Tào Lâm Lâm một bộ dáng mơ mơ màng màng đang được dìu ở giữa, xem dáng dấp tựa hồ uống rượu say khướt, được mấy người bạn khiêng trở về.

“ Anh là người nào! Anh như thế nào ở trong này.” Một cô gái kinh hãi la lên.

“ Ăn trộm!” một cô gái khác hét lớn.

“ Tôi là em họ của Lâm Lâm mà.” Lữ Minh Dương vẻ mặt vô tội nói.

“ Em họ của Lâm Lâm?” Một cô gái vẻ mặt hoài nghi kêu lên:” Lâm Lâm có em họ sao? Tôi như thế nào lại không biết?”

Xem ra đây là mấy người bạn thân của Tào Lâm Lâm, Lữ Minh Dương trong lòng nghĩ ngợi, vừa cuống quít lầy từ trong ngực ra thẻ cảnh sát đưa tới nói:”Đây là thẻ công tác của tôi, các cô xem, tôi là cảnh sát sẽ không đi gạt người chứ.”

Cô gái kia nhận lấy thẻ công tác, hoài nghi trừng mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, gằn từng tiếng thì thầm:” Hà Tuấn Huy, cảnh ti cấp một. Trẻ như vậy đã là cảnh ti?” Cô lại cẩn thận đánh giá Lữ Minh Dương, nói,” từ khi nào Lâm Lâm lại có một cậu em họ lợi hại như vậy, lại luôn cất giấu, cũng không nói cho tôi biết. Hừ, xem tôi ngày mai như thế nào xử cô.” ( hệ thống cấp bậc cảnh sát TQ từ cao đến thấp: cảnh giám – cảnh đốc – cảnh ti – cảnh viên / mỗi bậc chia thành 3 cấp: cấp 1=3sao; cấp 2=2sao; cấp 3=1 sao )

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, lợi dụng việc người dân vô cùng tín nhiệm vào cảnh sát mà gạt người qua ải, chiêu này đã không biết dùng qua bao nhiêu lần, hơn nữa lần nào cũng hữu dụng như vậy.

“ Các cô đi ra ngoài uống rượu sao? Chị tôi làm sao thành như vậy?” Lữ Minh Dương tiến lên đón lấy Tào Lâm Lâm, nói,” Mau giúp chị ấy nằm xuống đi.”

Tào Lâm Lâm lại mơ mơ màng màng kêu la:” Tôi không cần ngủ, ai nói tôi say, uống, một ly nữa đi...”

“ Được được, chúng ta tiếp tục uống. Chị nằm xuống trước đi, tôi đem rượu lại cho chị.” Lữ Minh Dương vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng đặt Tào Lâm Lâm nằm ở trên giường, vừa xoay đầu lại, đối với cô gái kia cười cười nói:” Cám ơn mấy cô nha, đã trễ thế này còn đưa chị ấy về tận nhà.”

“ Cám ơn cái gì, chúng tôi là bạn thân mà.” Cô gái kia nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, ánh mắt khác thường, sảng khoái vỗ vỗ vai Lữ Minh Dương nói:” Lâm Lâm có em họ giỏi như vậy mà còn cất giấu, hừ, hôm nay vẫn bị tôi phát hiện. Tôi nói này em họ cảnh ti, ngày mai có phải cậu nên mời khách không a.”

Lữ Minh Dương trong lòng một trận cười khổ, không nghĩ tới bản thân mình lại trở thành “em họ cảnh ti”. Nhìn xem đồng hồ, đã không còn thời gian, vội vàng cười nói:” Được được, tôi ngày mai nhất định mời khách. Thời gian không còn sớm, các cô cũng sớm một chút trở về nghĩ ngơi đi.”

“ Không vội, còn sớm mà. Để tôi lấy nước cho Lâm Lâm rửa mặt...” Cô gái kia nói to, đôi mắt lại liếc tới liếc lui gương mặt Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương vừa gấp vừa chẳng biết làm sao, vội vàng cản cô ta lại nói:” Tôi làm được rồi, không phiền các cô đâu.”

“ Không có phiền, không có phiền. Cậu là con trai làm sao biết chăm sóc người ta đây?” Cô gái bên cạnh kêu lên,” Đúng rồi, còn phải lấy cái thau, miễn cho cô ấy ói bừa bãi.”

Lữ Minh Dương thực là muốn đấm vào tường. Hắn giang hai cánh tay, vừa kêu lên:” Được, được, mấy cái này tôi ứng phó được, các cô sớm một chút trở về nghỉ ngơi nha.” Vừa liên tục đẩy hai người ra ngoài, vội vàng đóng cửa sắt lại cái rầm.

Thở ra một hơi thật dài, Lữ Minh Dương nhịn không được lắc đầu, con gái thành phố bây giờ là bộ dáng này sao? Cho dù mình lớn lên có đẹp trai cũng không nên như vậy a, xem ra cái bộ trang phục này còn chưa đủ quê mùa, hay là nó không thể che giấu được phong thái xuất chúng cổ kim có một không hai của bản thân mình. Quá xuất chúng chính là điều tối kỵ trong công tác trinh sát hình sự nha, không được, trở về phải đổi bộ trang phục quê mùa hơn mới được...

Đột nhiên, đang say mê tự kỷ Lữ Minh Dương nghe được một tiếng động nhỏ, tựa hồ là tiếng cánh quạt quay của quạt giải nhiệt thiết bị điện tử. Hắn xoay đầu lại, rõ ràng phát hiện cái máy vi tính xách tay kia đang tự khởi động, mà Tào Lâm Lâm vốn đang say rượu mê mang cũng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính...

Tiếp theo, Lữ Minh Dương cảm giác được một cơn buồn ngủ dữ dội ập tới, mí mắt tựa hồ nặng ngàn cân, đầu óc cũng bắt đầu mơ mơ màng màng...
--------------------------------------------------------------------------------------------