Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Quyển 2 - Chương 17




Đến đêm tất cả mọi người đều trở về phòng.

Lưu Ly uống mấy ngụm trà, lấy ra giấy và bút mực mang theo bên mình. Triệu Tử Lam ngồi ở một bên thay hắn mài mực, Lưu Ly đứng ở bên cạnh Triệu Tử Lam nhìn hắn. Một lát sau đột nhiên ha ha ngây ngô cười.

Triệu Tử Lam cũng cười, hỏi:“Cười cái gì thế?”

Lưu Ly chỉ vào nghiên mực nói:“Giống cây vừng hồ.”

Triệu Tử Lam cười hắn, đem hắn ôm ngồi trên đùi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Ly cùng nhau mài.

Mực mài tốt xong, Lưu Ly liền đề bút viết chữ.

Triệu Tử Lam đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng thản nhiên mỉm cười, hắn luôn ra dáng nắm được tình hình đại cục thực tế, và quả thực hắn có thể làm được như thế. Tựa như ngày đó, Bắc Đường Ngạo âm thầm vạch định kế hoạch hơn hai mươi năm, nhưng với với Triệu Tử Lam tất cả chỉ như tiết mục xiếc của trẻ con, ngay từ đầu hắn đã phát hiện toàn bộ, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay.

Lưu Ly đột nhiên buông bút lông chạy đến bên người Triệu Tử Lam, kéo kéo ống tay áo hắn.

“Sao không viết nữa vậy?” Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly, cậu nhóc dường như lại cao lớn hơn, bây giờ đã đến cổ hắn, sau này ôm ngồi trên đùi đều không còn dễ dàng như trước nữa.

Lưu Ly hấp hấp cái mũi:“Bảo bối nhớ cậu, muốn viết thư, nhưng mà không biết viết.”

“Tiểu soả, mới cách nhau có một ngày mà đã, ta giúp ngươi viết được không?” Triệu Tử Lam hỏi.

Lưu Ly dẩu môi lắc đầu:“Ta muốn tự tay viết….. Nhưng mà lại không biết viết.”

Triệu Tử Lam khó xử nhìn Lưu Ly, chuyện này thật sự rất khó lo liệu mà.

Triệu Tử Lam cười nói:“Vậy ngươi đọc ta giúp ngươi viết, rồi ngươi bắt chước ta viết theo được không?”

Lưu Ly cao hứng gật gật đầu kéo Triệu Tử Lam ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống lại vang lên tiếng đập cửa.

Triệu Tử Lam đi ra mở cửa, người tới là Tam nương.

Tam nương cười duyên:“Quả nhiên còn chưa đi ngủ, ngươi chờ ta tới?” Nói xong liền vào phòng, vừa thấy Lưu Ly tươi cười thì mặt đanh lại, lập tức vừa cười nói:“Tiểu công tử sao lại ở đây vậy?”

Lưu Ly nghiêng đầu, hắn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cho nên cũng không biết nên trả lời ra sao.

Triệu Tử Lam nhìn Lưu Ly bộ dáng hoang mang, chậm rãi mỉm cười, trong mắt sủng ái tràn đầy.

Tam nương lại nói:“Công tử sợ là rất sủng đệ đệ mình, lại muốn cùng giường mà ngủ.”

Lưu Ly vội vàng nói:“Ta không phải là đệ đệ hắn……”

Tam nương cười:“Chắc không phải là con hắn chứ.”

Triệu Tử Lam cũng cười, nói:“Thê tử có thói quen luyện chữ, không biết Tam nương tới đây có chuyện gì quan trọng.”

Tam nương lập tức đen mặt:“Thê…… tử?”

“Đúng vậy.”

Tam nương vừa cười:“Nhìn công tử cũng không nghĩ là kẻ đầu đường xó chợ, đứa trẻ này đáng yêu như thế quá lắm cũng chỉ là một nam sủng, ngươi sao lại có thể lấy hắn thật như thế?”

Lưu Ly vừa nghe hai chữ nam sủng này liền vội vàng, miệng mếu máo nước mắt đã chuẩn bị rớt xuống, khụt khịt cái mũi nói đứt quãng:“Ta không phải…… Ta không phải……”

Triệu Tử Lam khẽ chau mày, trong nháy mắt di động thân hình đem Lưu Ly ôm vào trong ngực, âm thanh lạnh lùng nói:“Đường Tam nương hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận ta cho ngươi nếm thử nỗi khổ thiên đao vạn quả.” Triệu Tử Lam ngôn ngữ lạnh như băng, trong tay lại toả ra ôn nhu, hắn đem Lưu Ly ôm vào trong ngực, mềm nhẹ vỗ lưng hắn. Thanh âm Lưu Ly khóc thút thít càng ngày càng nhỏ, cái đầu nhỏ chôn trong ngực hắn rầu rĩ, không chịu ngẩng đầu lên.

Đường Tam nương hơi hơi sửng sốt, trên trán lại chảy ra mồ hôi, vội la lên:“Ngươi là ai? Ngươi sao biết ta gọi là Đường Tam nương?”

Triệu Tử Lam cười lạnh:“Ta trước khi vào cửa liền biết chi tiết chuyện của ngươi, xử lý người của ngươi có khối người, ta căn bản không nghĩ tự mình động thủ, ngươi lại dám lần nữa quá phận, hôm nay ta không thu thập ngươi là không được.”

Đường Tam nương hơi hơi nheo mắt:“Hừ, ai thu thập ai còn chưa biết!” Dứt lời ánh mắt khép kín nháy mắt mở to, biến thành hồng mâu, hồng mâu lại như con mãnh thú và dòng nước lũ hướng Triệu Tử Lam mà hút.

Triệu Tử Lam đem đầu Lưu Ly gắt gao đặt vào trong lòng, đôi mắt nhìn thẳng Đường Tam nương, tầm mắt giao nhau, Triệu Tử Lam không chút sứt mẻ, Đường Tam nương lại một thân mồ hôi lạnh.

Triệu Tử Lam chậm rãi nhếch khóe môi, đôi mắt lưu chuyển thâm tình nhìn người trong lòng. Lưu Ly ngẩng đầu cười với Triệu Tử Lam, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, lại không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủn vừa rồi Triệu Tử Lam cùng Đường Tam nương đã tỷ thí xong một trận nảy lửa.

Đường Tam nương dùng sức vặn vẹo thân hình, không thể động đậy chút nào, đành phải oán hận mắng:“Ngươi sao có thể rắp tâm hại Đường môn chúng ta?”

Triệu Tử Lam đạm cười:“Đường môn nhiếp bất quá chỉ là bàng môn tả đạo thuật, ta sở dụng chính là huyền gia chính tông, đối phó với ngươi ngay cả một thành công lực đều không dùng đến.”

“Buông.”

Triệu Tử Lam cười nói:“ Năm năm này đều không ngừng có thiếu niên tài tuấn trong chốn giang hồ biến mất, phần lớn đều là thiếu niên tuấn mỹ, trải qua điều tra mới biết đây là nơi các thiếu niên đó mất tích, năm năm – sáu trăm bốn mươi ba người. Chuyện này ta sáng sớm mới biết, chính là việc nhỏ như thế không cần ta tự mình ra tay, ngươi lại dám đến chọc ta lần nữa, ta chắc chắn hôm nay không để ngươi thoát! ”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là người của triều đình?”

Triệu Tử Lam nhếch môi:“Người của Đường môn luôn luôn chỉ biết dụng độc, làm việc lại cực ngốc, phần lớn bởi vì học cấp tốc mới dấn thân vào Đường môn, như thế mới bồi dưỡng nên thành tích Đường môn hôm nay, chính là không biết Đường Tam nương ngươi không những ngốc mà còn ngu.”

“Ngươi dám suồng sã, Đường môn bà đây là giang hồ đại phái, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi! Ngươi nếu thật sự là người triều đình nên sớm thả ta, ngươi giết ta chính là cùng Đường môn đối lập, đương kim hoàng đế tuyệt sẽ không ngốc đến mức độ này!”

Triệu Tử Lam cười lạnh:“Ta vẫn chưa tính mang ngươi ra ngoài công thẩm, ta định lén lút xử trí ngươi, tuyệt sẽ không có người biết là người của triều đình làm. Hơn nữa, hôm nay ta diệt trừ ngươi xong, ngày mai ta muốn trừ cả Đường môn!”

Đường Tam nương hừ lạnh một tiếng:“Ngươi đừng nghĩ giết ta ngươi có thể chạy, căn phòng này là trước kia là tuỳ tình hình thực tế ta cho người chuẩn bị, cả phòng đều là độc, mỗi một thiếu niên mất tích đều từng ở qua gian phòng này. A, các ngươi nếu vào được, không có giải dược của ta mà vọng tưởng chạy ra, lập tức sẽ thăng thiên!”

“Trốn?” Triệu Tử Lam thản nhiên nói,“ Triệu Tử Lam ta cũng không biết chữ “trốn” viết ra sao.”

“Triệu Tử Lam?” Đường Tam nương thân thể kịch liệt run rẩy,“Ngươi hoá ra là Tam vương gia Triệu Tử Lam?”

“Không sai, trong Tam vương phủ có một gốc cây Bát mặc hoa đào, chỉ cần nửa năm có thể nở hoa kết quả, loại quả này có thể khiến người ta bách độc bất xâm. Huống hồ có thể giải trăm độc kì dược làm sao chỉ một loại này có thể bị đánh gục? Ta vốn thể chất là bách độc bất xâm, Lưu Ly cũng dùng qua quả Bát mặc hoa đào, chút tài mọn của ngươi ta căn bản khinh thường không thèm chấp.”

Đường Tam nương tuyệt vọng, nàng thản nhiên nói:“Tam nương hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ thỉnh Vương gia cho Tam nương một cái chết thống khoái.”

Triệu Tử Lam cười to:“Ta quả thật sẽ không bỏ qua cho tính mạng ngươi, chỉ là ta còn muốn lợi dụng ngươi để biết một việc.”

“Lợi dụng? Ha ha, Tam vương gia nói chuyện quả nhiên thẳng thắn.”

“Ta muốn bảo điển bách độc Đường môn.”

“Tam nương không giúp được ngươi, bảo điển bách độc là Đường môn thánh điển, chỉ có người thừa kế mới có thể tiếp xúc đến bản bí tịch này, mặt khác huynh đệ tỷ muội cũng chỉ là từ môn chủ giảng dạy một ít độc vật đơn giản mà thôi.”

Triệu Tử Lam nhắm lại ánh mắt vừa lòng nở nụ cười, hắn muốn đúng là những lời này, người thừa kế là có thể tiếp xúc đến bản bí tịch này, mà không phải riêng môn chủ mà thôi……

“Phúc bá, ngươi vào đi.”

Triệu Tử Lam vừa dứt lời cửa đã bị mở ra, Phúc bá thong thả đi tới, trong tay vẫn bưng một mâm quế tô. Hắn đi đến trước mặt Triệu Tử Lam cung kính nói:“Thiếu gia, vừa rồi nô tài đã tìm được mật thất rồi, bên trong có sáu trăm bốn mươi ba mặt nạ da người, hé ra không ít, còn có một ít thuốc giải độc vật và dược. Sau khi nô tài điều tra mật thất xong đã tới phòng bếp làm một mâm hoa quế tô.”

Đường Tam nương kinh hãi, bên người Triệu Tử Lam lại vẫn có cao thủ như thế, có thể đi vào của mật thất bất tử của nàng người đã ít càng thêm ít, hắn lại còn có thời gian đi phòng bếp làm một mâm lót dạ, thân thủ cùng đảm lượng (dũng cảm, mưu trí) này thật khiến người ta khâm phục.

Triệu Tử Lam cầm một khối bánh đút tới bên miệng Lưu Ly, Lưu Ly cắn một miếng, đưa tay cầm miếng bánh trong tay Triệu Tử Lam, tự mình lấy ăn.

Triệu Tử Lam vừa đút Lưu Ly vừa hỏi:“Những người bên ngoài có thể cứu vãn được không?”

“Nô tài nghĩ rằng, Đường Tam nương đã đem những nam tử kia sát hại quá lâu rồi, nàng lột da mặt bọn hắn làm mặt nạ, lại dùng hóa thi thủy (biến xác thành chất lỏng) tiêu huỷ thi thể, cho nên hiện giờ một khối thi thể cũng không thể tìm thấy.”

Đường Tam nương cười lạnh, hung tợn nói:“Không sai, phân tích một chút cũng không sai. Thời điểm con người luôn luôn già đi, mấy cái mặt nạ kia cũng coi như vĩnh bảo thanh xuân (vĩnh bảo = vĩnh viễn + giữ gìn). Vốn dĩ da ngươi cũng là từ trong đó mà có thôi!”

Triệu Tử Lam lại hỏi:“Mấy cái mặt nạ đó tính chất thế nào?”

“Thượng thừa.”

“Mang về trong giáo có thể sử dụng được.”

“Vâng.”

Đường Tam nương kinh hãi, tên Triệu Tử Lam này không ngờ lại rất trấn định, một chút phản ứng cũng không có, còn có thể thản nhiên phân tích tính chất mặt nạ!

Triệu Tử Lam lại nói thêm:“Phúc bá, mang Đường Tam nương ra ngoài, xử lý sạch sẽ.”

“Vâng.”

Đường Tam nương hung hăng nói:“Triệu Tử Lam, Đường môn một ngày nào sẽ tra được kẻ trên đầu ngươi, đến lúc đó chắc chắn không đội trời chung với triều đình!”

Triệu Tử Lam lạnh lùng cười không hề để ý nàng.

Sau khi Đường Tam nương đi, Lưu Ly thắc mắc ngẩng đầu hỏi Triệu Tử Lam:“Lam Lam, các ngươi nói mặt nạ là thws gì vậy?”

Triệu Tử Lam mỉm cười, nói:“Chính là mặt nạ mua trên đường, lần trước mua cho ngươi một cái mặt nạ tiểu bạch thỏ, còn nhớ rõ không?”

Lưu Ly vừa nghe kích động ôm cổ Triệu Tử Lam:“Ta đã quên mang theo rồi, ta có thể được mua thêm một cái không? Ta muốn mặt nạ con vịt nhỏ.”

“Được, ngày mai cùng ngoại công cùng đi ngắm thử, thấy nó sẽ mua cho ngươi.”

“Lam Lam, ha ha, buồn ngủ quá.”

Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly lên giường. Còn mình cởi bỏ áo khoác cũng trèo lên giường, Lưu Ly vừa thấy Triệu Tử Lam lên giường, nhanh như chớp chui vào trong ngực hắn, ngẩng đầu hôn hai cái trên mặt hắn rồi lập tức nhắm mắt ngủ, ngày xưa mỗi tối đều phải nghe chuyện xưa hiện giờ cũng không thể nghe vào nữa rồi.

Triệu Tử Lam ôn nhu vỗ nhẹ lưng hắn, nghĩ thầm quả nhiên là mệt muốn chết rồi.

Chuyện kể rằng, ở phía bên kia, Hoắc Tử Văn ở trong phòng tắm rửa, vừa rồi theo Phúc bá đi vào mật thất tìm xem có thứ gì hữu dụng để chơi hay không, trên người lây dính không ít khói độc hơi độc, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng không thích ngửi cỗ hương vị này chút nào, liền kêu tiểu nhị lấy nước để tắm rửa.

Ước chừng khoảng giờ tý, có tiếng đập cửa vang lên, Hoắc Tử Văn lúc này mới nghĩ đến trong ngày đã hẹn Nghiêu Vân Tiệp, vốn là trêu chọc nói như vậy, cũng không ngờ tới thiếu niên này lại tin thật như thế.

“Vào đi.” Hoắc Tử Văn nói.

Nghiêu Vân Tiệp đứng ở cửa khẩn trương phát run, nghe được lời đáp ứng của Hoắc Tử Văn run rẩy đẩy cửa ra. Vốn câu nói kia hắn cũng là giả bộ, nhưng ma xui quỷ khiến lại tiêu sái đến nơi này, trước sau gì vẫn là gõ cửa, cho dù chỉ nói hai câu cũng là tốt rồi.

Vừa vào cửa nhiệt huyết nhắm thẳng tới tận gáy, trước mắt sương mù tràn ngập, thân mình Hoắc Tử Văn đưa lưng về phía hắn chà lau thân thể, làn da được dưỡng thích đáng trắng nõn trơn mềm, hiện ra ánh sáng trong suốt, mái tóc đen buông thả tự nhiên, thân ảnh nổi bật đã khiến hơi thở Nghiêu Vân Tiệp rối loạn.

Hoắc Tử Văn ảm đạm cười, phủ thêm quần áo xoay người nói với Nghiêu Vân Tiệp:“Có chuyện tìm ta?”

Nghiêu Vân Tiệp hơi giật mình sau khi nói lời cáo biệt với diện mạo tuyệt trần kia, trên mặt hiện lên một vòng đỏ ửng, hắn kiềm chế dục vọng bừng bừng trong lòng, lắp bắp nói:“Ta…… ta đến…… xem……xem ngươi ngủ chưa.” Nói xong trên mặt nóng bỏng.

“Đang chuẩn bị ngủ.”

“Kia…… Vậy ta phải đi rồi……” Nói xong liền muốn xoay người.

“Vân Tiệp……” Một tiếng kêu Vân Tiệp này khiến xương cốt hắn đều nhũn ra, quay đầu nhìn Hoắc Tử Văn nhất thời không nói nên lời.

Hoắc Tử Văn há miệng thở dốc rồi lại khép miệng, do dự nửa ngày cuối cùng không có mở miệng, ngược lại bộ dáng ủ rũ thấy bao nhiêu là ủy khuất.

Nghiêu Vân Tiệp vội vàng tiến lên:“Tử Văn, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Ta……” Hoắc Tử Văn cắn răng nói,“ Đi xe ngựa một ngày, xương sống thắt lưng đều đau.”

“Ta giúp ngươi xoa bóp.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Nghiêu Vân Tiệp mới cảm thấy mình thật đường đột, vừa định che dấu nói lung tung cái gì một chút, thế nhưng Hoắc Tử Văn đã nằm tót ở trên giường, rất nhanh nói:“Vậy đừng lãng phí thời gian, mau tới xoa bóp đi.”

Nghiêu Vân Tiệp nhìn bộ dáng cấp bách của Hoắc Tử Văn lại cảm thấy được thập phần đáng yêu, cảm thấy lại thích hắn thêm.

Người luyện võ lực đạo thu phát tự nhiên, Nghiêu Vân Tiệp công lực cũng lớn, đối với Hoắc Tử Văn thập phần thương tiếc, cho nên độ mạnh yếu vừa đúng, hoà dịu mệt mỏi cũng thập phần hữu hiệu.

Hoắc Tử Văn khép mắt lại, trong lòng cười trộm. Nghiêu Vân Tiệp tuy rằng diện mạo bình thường, so ra còn kém nha hoàn trong nhà, nhưng mát xa lại thập phần thoải mái, xuất môn bên ngoài cũng coi như đủ sống.

Hoắc Tử Văn mới tắm xong, bọt nước trên người chưa lau hết đã mặc áo lót vào, cho nên trên ngực dính ướt một mảnh, xương quai xanh duyên dáng, hai điểm hồng anh trước ngực như ẩn như hiện. Hoắc Tử Văn khép hờ mắt, dần dần đi vào giấc ngủ, toàn bộ tư thế ngủ đáng yêu không hề phòng bị rơi vào đáy mắt Nghiêu Vân Tiệp, hiện tại Hoắc Tử Văn trong mắt hắn vừa gợi cảm vừa đáng yêu, khi tưởng tượng đến da thịt trơn mịn mềm mại dưới lớp áo lót tơ lụa được thêu dệt tốt nhất, chỗ riêng tư, khố hạ lại bỗng cao cao hở ra, lửa nóng hướng thẳng xuống bụng.

Nghiêu Vân Tiệp kinh hãi, hốt hoảng thất thố thu hồi tay mình, thầm nghĩ lập tức bỏ chạy về… gian phòng mình. Không nghĩ tới vừa thu tay lại Hoắc Tử Văn liền không thoải mái nức nở hai tiếng, trong lỗ mũi phát ra thanh âm đáng yêu kêu rên, Nghiêu Vân Tiệp cảm thấy không thể bỏ qua được, đành lòng vươn tay tinh tế mát xa lần nữa, mãi đến khi Hoắc Tử Văn ngủ say mới ngượng ngùng trở về phòng.

Sáng sớm ngày thứ hai mọi người thu thập xong hành trang tiếp tục đi.

Nghiêu Vân Tiệp cùng Hoắc Tử Văn một xe, Nghiêu Vân Tiệp cảm thấy đã thực sự nhận định Hoắc Tử Văn, chỉ có điều không biết phải mở miệng nói với hắn ra sao, cứ vậy mà ngồi trong xe suy tư.

Hoắc Tử Văn lại đột nhiên nói:“Nghe nói võ lâm đại hội muốn chọn tân minh chủ, ngươi nói chính là ai?”

Nghiêu Vân Tiệp lấy lại tinh thần, khinh thường nói:“Võ lâm cùng triều đình đều cùng một loại đức hạnh cả, người triều đình cùng quan lại môi giới bao che cho nhau, trong chốn giang hồ đó là gà vịt hợp bầy, bảo sao lại hay vậy, ngay cả bọn Thiếu Lâm Võ Đang danh môn chánh phái kia cũng không thấy sáng rọi. Tuyển cử Minh chủ võ lâm này nhất định mập mờ hay thay đổi.”

Hoắc Tử Văn gật gật đầu:“Quả thật như thế, nhưng mà anh ngươi Nghiêu Vân Xuyên cũng là một nhân vật.”

Nghiêu Vân Tiệp nhãn tình sáng lên:“Ngươi sao lại quen biết anh ta?”

Hoắc Tử Văn mếu máo, nói:“Ai kiến thức thiển cận giống ngươi, minh mắt liếc một cái có thể nhận ra ta cùng Tử Lam, nhưng ngươi thì, ngay cả ta và Tử Lam đều nói tên thực, ngươi còn không nhận ra được, chúng ta đã sớm nghe nói danh hào của ngươi với anh ngươi.”

Nghiêu Vân Tiệp mím môi nở nụ cười:“Ngươi biết ta?”

“Ngươi cũng có chút danh khí, lần này chúng ta đi, nhà ngươi cũng thuận tiện coi võ lâm đại hội rầm rộ thế nào.”

Nghiêu Vân Tiệp thừa cơ nói:“Vậy ngươi là từ đâu đến?”

Hoắc Tử Văn đột nhiên cười lạnh:“Ta là quan lại triều đình bao che cho nhau đến từ miệng ngươi còn gì.”

Nghiêu Vân Tiệp lúng túng nói:“Kỳ thật triều đình cũng có người tốt …… Tỷ như ngươi……” Nói xong mặt lại đỏ lên.

Hoắc Tử Văn trong lòng buồn cười, đứa nhỏ này kỳ thật thật sự đơn thuần, còn không hiểu biết tình hình thực tế đối phương đã nảy sinh tình ý. Lại cảm thấy có chút tán dương, quả thực là đứa trẻ ngoan, quang minh lỗi lạc.

Hoắc Tử Văn cười nói:“Giang hồ cũng có đại hiệp, tỷ như ngươi.”

Nghiêu Vân Tiệp mặt càng hồng thêm, vòng vo đề tài nói:“Vậy ngươi làm chức quan gì trong triều đình? Võ công các ngươi cao như vậy đều không phải là võ tướng chứ?”

Triều đình cùng giang hồ từ trước đến nay không can thiệp chuyện của nhau, Nghiêu gia vì chính thức là người chịu trách nhiệm võ lâm đại hội, hiện tại có người triêu đình đến xem hội đã phạm vào tối kỵ, Nghiêu Vân Tiệp không bất giác kiêng kị chút nào, thế nhưng cũngcoi đây là đề tài.

Hoắc Tử Văn cười:“Bộ dáng của ta giống võ quan sao?” Ngón tay ngọc nhỏ dài của Hoắc Tử Văn lướt qua gương mặt mình, trong nháy mắt kia lại có hàng vạn hàng nghìn dễ thương toả ra.

“Không giống!” Nghiêu Vân Tiệp lập tức ngẩng đầu lên.

“Vậy ngươi cảm thấy ta giống ai?” Hoắc Tử Văn lại hỏi.

Nghiêu Vân Tiệp nghĩ nghĩ nói:“Khó có thể nào ngươi là nhạc công trong cung?”

Hoắc Tử Văn bật cười gõ mấy cái vào đầu hắn:“Không đầu óc, ta là Thừa tướng, Triệu Tử Lam là Vương gia, rõ chưa?”

Nghiêu Vân Tiệp kinh hãi, ánh mắt mở thật to.

Hoắc Tử Văn thầm nghĩ, không ngờ bộ dáng ngốc nghếch ngu đần của tiểu tử này lại vẫn có vài phần đáng yêu.

Hoắc Tử Văn lại nói:“Triều đình luôn không để ý tới việc giang hồ, lần này thuần túy chỉ là cùng đứa nhóc Lưu Ly kia du ngoạn, tới nhà ngươi ngươi đừng nói ra thân phận chúng ta, ta là tin tưởng ngươi mới nói cho ngươi thân phận thật của chúng ta.” Hoắc Tử Văn thanh âm mềm nhẹ.

Nghiêu Vân Tiệp tinh tế suy nghĩ lợi,hại trong đó liền hiểu rõi việc này không thể tùy ý nói bậy, nhân tiện nói:“Ta đáp ứng ngươi không nói gì cả.”

Hoắc Tử Văn yên tâm nở nụ cười.

Ngồi trong xe ngựa Lưu Ly cũng không chịu ngồi yên, mang ra rất nhiều vật nhỏ ngồi chơi, lại nhấc màn xe gọi to với vào xe ngựa Hoắc Tử Văn:“Ngoại công, ngoại công.”

Hoắc Tử Văn vén rèm lên, Lưu Ly để nửa thân mình bên ngoài, thắt lưng được một bàn tay giữ chặt, nếu không chỉ sợ đầu đã đập rớt xuống đất.

“Gọi làm gì?” Hoắc Tử Văn hỏi.

Lưu Ly giơ trống bỏi trong tay lên, lắc lắc, phe phẩy nói với Hoắc Tử Văn:“Ngoại công ngươi lại đây chúng ta cùng nhau chơi đi.”

Hoắc Tử Văn gật đầu nhảy sang xe ngựa của cậu nhóc, vén rèm lên đi vào.

Xe ngựa rộng mở, trên mặt xe phủ thảm lông dê tốt nhất, nhìn từ bên ngoài xe ngựa chỉ thấy thực bình thường, nhưng mà bên trong lại vừa hoa lệ mà lại vừa phú quý. Ba người ngồi một chỗ cũng không thấy chật, Lưu Ly lấy ra mấy món đồ chơi đủ dạng mà thưởng thức, mỗi dạng thưởng thức hai cái liền đưa cho Hoắc Tử Văn. Hoắc Tử Văn muốn lấy con hổ bông kia, Lưu Ly nắm chặt trong tay, chơi đùa lổ tai và cái đuôi lông xù của nó, chơi nốt cú nữa mới đưa cho Hoắc Tử Văn.

Triệu Tử Lam ngồi trên thảm đọc sách, chỉ chốc lát sau cảm giác một thân thể mềm nhẹ chui vào trong lòng mình. Hắn thoáng mỉm cười tách ra hai chân để người trong lòng thoải mái ngồi đó.

Lưu Ly nhìn cuốn sách rậm rạp, tràn ngập chữ ngây ngô cười, đột nhiên chỉ một chữ nói:“Chữ này là chữ “chi”.”

Triệu Tử Lam cười gật đầu, Lưu Ly tiếp tục chỉ chữ khác nói, Triệu Tử Lam một bàn tay ôm thắt lưng hắn, một bàn tay cầm sách, hai người cùng nhau nhìn sách một hồi lâu.

Triệu Tử Lam nói với Hoắc Tử Văn:“Ngoại công, chơi cờ thì thế nào?”

Hoắc Tử Văn hừ một tiếng nói:“Ta luôn thua, có ý tứ gì?”

“Thua cũng có phân loại thua.” Dứt lời đã xuất ra quân cờ.

Hoắc Tử Văn cờ trắng, Triệu Tử Lam cờ đen. Hai người ở trên bàn cờ thượng đấu nan giải khó phân.

Lưu Ly ở một bên nhìn bọn hắn hạ cờ vây, trên bàn cờ quân cờ dần dần nhiều hơn, đen trắng hai màu ngập tràn, Lưu Ly cảm thấy ngạc nhiên, đột nhiên đưa tay cầm một quân cờ trắng trên bàn cờ đặt trong tay thưởng thức.

Hoắc Tử Văn kinh hãi:“Đừng có nghịch dại, sang một bên mà chơi đi.” Nói xong muốn lấy cờ trong tay Lưu Ly.

Lưu Ly chớp chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, nhìn Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam đem hắn ôm vào trong ngực đùa đùa mặt hắn, Lưu Ly thấy ngứa, buông quân cờ xuống, ở trong lòng Triệu Tử Lam chơi đùa.

Triệu Tử Lam đem quân trắng trả lại, lại hạ xuống một quân đen.

Cứ thế từng bước, quân trắng lần lượt đầy bàn mà thua.

Hoắc Tử Văn ủ rũ mượn sức hạ mặt:“Ngươi mỗi lần đều dễ dàng thắng được như thế!”

Triệu Tử Lam ngưng trọng thở dài nói:“Chỉ sợ lần này muốn thắng, không dễ.”

Hoắc Tử Văn lập tức cảnh giác:“Sao lại nói vậy?”

Triệu Tử Lam nói:“Mặc Ảnh giáo trước đó vài ngày tìm hiểu được tin tức, Liêu quốc cấu kết Đường môn tính toán tấn công nước ta, luận binh lực bọn hắn cũng không phải đối thủ của chúng ta, chỉ là nếu Đường môn ở trên chiến trường dụng độc, như vậy chúng ta sẽ thua nhiều thắng ít, cho nên bách độc bảo điển này là điểm mấu chốt. Ta vốn định khi võ lâm đại hội chấm dứt, tìm cho kì được quyển bảo điển này, nhưng sáng nay triều đình đưa tin đến đây, biết được Liêu quốc dự mưu (dự trong dự đoán), hiện tại đã tới lúc triệu chúng ta gấp rút hồi kinh.”

Hoắc Tử Văn chẳng hề để ý cười nói:“Trời cao hoàng đế xa, chúng ta không quay về!”

Triệu Tử Lam chỉ cười không nói.