Bất Ngộ

Chương 4




Editer:Ayukami.

Cố Hồng Kiến lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Tư Trạch là ở năm Vạn Thuận hai mươi chín, khi đó, Cố Hồng Kiến chỉ có năm tuổi, Lâm Tư Trạch cũng mới sáu tuổi.

Mẹ đẻ Lâm Tư Trạch là chỉ là một cung nữ, tiên hoàng say rượu, một đêm ân sủng, sau đó tùy tiện phong Tài Nhân, rồi sau đó chưa từng quan tâm mẹ đẻ Lâm Tư Trạch nữa. Nhưng, cũng coi như mẫu thân Lâm Tư Trạch có điểm may mắn, lại có thể mang thai, sau sinh hạ Lâm Tư Trạch, lại vì khó sanh mà chết.

Lâm Tư Trạch sinh ra liền không có mẫu thân, lại thêm thân phận địa vị mẫu thân, Hoàng thượng cũng không yêu thương y lắm.

Lâm Tư Trạch bên trên có bốn ca ca, ba tỷ tỷ, mà Hoàng thượng sinh long hoạt hổ, về sau giúp Lâm Tư Trạch có thêm không ít đệ đệ muội muội, tự nhiên cũng sẽ không quá chú ý Lâm Tư Trạch.

Từ khi Lâm Tư Trạch sinh ra thì chưa từng được đối xử tốt, nói là hoàng tử, lại ngay cả hạ nhân trong cung đều có thể tùy ý ức hiếp sỉ nhục y, càng miễn bàn đám ca ca đệ đệ loạn thất bát tao kia của y, tưởng chừng như đã không coi y là người.

Cố Hồng Kiến cũng chỉ là một cung nữ tuổi còn rất nhỏ đã bị bán vào trong cung, mỗi ngày bị cả nhóm cung nữ bắt nạt.

Nguyên bản quy củ trong cung, là không được tiếp nhận bé gái tuổi quá nhỏ, cố tình khi đó trong cung có một đại ma ma, khá có chút quyền thế, tuổi cũng lớn, vẫn không thể xuất cung, bèn muốn thu dưỡng một bé gái lanh lợi, già đi cũng tiện giúp mình lo liệu ma chay.

Trùng hợp khi nàng ra ngoài thay chủ tử mua sắm mấy món đồ, đụng phải bọn buôn người bán Cố Hồng Kiến.

Quê nhà Cố Hồng Kiến bị lụt, cha mẹ dẫn theo đệ đệ của Cố Hồng Kiến đi, không ngoảnh lại nhìn Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến đã bị bọn buôn người lôi kéo mang đi kinh thành.

Kẻ buôn người nọ dẫn theo không ít người, đại bộ phận là bé gái, trong đó còn có một bé trai rất đáng yêu, so với Cố Hồng Kiến còn nhỏ hơn nửa tuổi, bởi vì Cố Hồng Kiến từng chia cho nó một cái bánh bao, bèn luôn thích đi theo Cố Hồng Kiến, kêu nàng tỷ tỷ, Cố Hồng Kiến từ nhỏ đã chăm sóc đệ đệ, bởi vậy cũng chiếu cố nó rất thuận tay chăm sóc.

Mà đến kinh thành, ngày đầu tiên Cố Hồng Kiến bị đại ma ma nhìn trúng — Cố Hồng Kiến lớn lên không tệ, người gầy gầy nho nhỏ, mặt đầy đặn, đôi mắt lại rất lớn, lúc ấy trong tay nàng đang cầm cái bánh ngô rất lớn gặm, cả khuôn mặt cơ hồ đều sắp vùi vào trong, trong khoảnh khắc ngẩng mặt lên, vừa đúng cùng đại ma ma kia mắt đối mắt, đại ma ma liền cảm thấy lòng rung động.

Đại ma ma hỏi tính danh của Cố Hồng Kiến — Cố Hồng Kiến vốn gọi là Xuân Hoa gì gì đó, nhưng đại ma ma cảm thấy quá khó nghe, bèn cho nàng theo họ Cố của mình, lúc ấy khoảng chừng là tiết thanh minh, đúng lúc gặp Hồng Thủy Kiến trong Bảy mươi hai hậu[1], vì thế liền lấy hai chữ Hồng Kiến, cho nàng cái tên Cố Hồng Kiến.

Lúc ấy đại ma ma hỏi nàng, có gì dị nghị không, tên buôn người bên cạnh cướp lời nói không ý kiến, đại ma ma đẩy tên buôn người ra lại hỏi Cố Hồng Kiến một lần, Cố Hồng Kiến cũng nhanh chóng lắc đầu nói không ý kiến, còn nói bản thân có một thỉnh cầu.

Sau đó nàng kéo bé trai kia, nói hy vọng đại ma ma cũng mua nó.

Bé trai cảm kích mà ngưỡng mộ nhìn Cố Hồng Kiến.

Đại ma ma thoáng nhìn qua bé trai, nói muốn mua cũng được, nhưng trong cung thu bé trai, nhất định phải hoạn, về sau không thể cưới vợ sinh con.

Cố Hồng Kiến hiểu được hoạn là ý nghĩa gì, thôn bên đã có một nam tử, tự hoạn muốn vào cung, kết quả không vào được, nhưng đã không còn xem như là nam nhân, vì thế qua đời vô cùng thê thảm. Cố Hồng Kiến suy nghĩ, trực tiếp đẩy bé trai ra, bảo nó tự mình bảo trọng cuộc sống. Bé trai không hiểu phải hoạn là cái gì, khóc lóc níu kéo Cố Hồng Kiến, nhưng cũng chỉ có thể nhìn nàng đi theo đại ma ma rời đi.

Sau khi Cố Hồng Kiến vào cung, người đại ma ma đi theo hầu hạ lúc ấy không tính đặc biệt được sủng ái, nhưng địa vị cũng cũng không tệ lắm, chính là Đoan phi vẫn chưa có sinh con. Đoan phi không phải chủ tử quá khoan dung gì, tính tình cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng không có hứng thú gây khó dễ hạ nhân, còn khá có chút cảm tình cùng đại ma ma, thấy đại ma ma dắt Cố Hồng Kiến đến, cũng không quản gì nhiều.

Bởi vậy, đoạn thời gian mới vừa vào cung, Cố Hồng Kiến được mang theo học thuộc quy củ trong cung, học quét tước, giặt quần áo, thậm chí nấu cơm, tuy rằng vô cùng mệt nhọc, nhưng đi theo đại ma ma ăn mặc ngủ nghỉ, cũng cũng không quá vất vả.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Đoan phi cư nhiên bị tra ra thông dâm với một Thái y, trực tiếp xử tử, đại ma ma cũng bị cho rằng là đồng lõa, bởi vậy bị xử tử cùng nhau, vì thế Cố Hồng Kiến cứ như vậy…… Trở thành một tiểu cung nữ bị nuôi thả.

Đây thật sự là sự việc không rõ ràng, nàng đã tiến cung, thì không thể tùy tiện xuất cung, nhưng nàng cũng không có nơi có thể đi, cung nữ quản sự tùy tiện nhìn nàng một cái, bèn bảo nàng tự mình đi Hoán Y cục.

Có thể nói đó là công việc khổ nhất, mỗi ngày chỉ là không ngừng giặt quần áo, giặt quần áo, giặt quần áo của các chủ tử, thậm chí còn phải giặt của những người đều là hạ nhân đưa quần áo đến, lén lút cùng nhau bỏ tại bên trong quần áo của mình, Cố Hồng Kiến mới hơn năm tuổi, căn bản không thể giặt cái gì, cung nữ khác cũng chẳng muốn chiếu cố nàng, mỗi lần ăn cơm, Cố Hồng Kiến đều sau cùng mới có thể ăn, chỉ còn lại có một đống cơm thừa canh cặn, có đôi khi thậm chí không còn gì để ăn.

Vì thế, Cố Hồng Kiến luôn luôn nửa đêm nằm trên chiếc giường lạnh lẽo mà cứng rắn, chỉ có thể ôm bụng nghe tiếng kêu ọc ọc trong bụng mình.

Sau, Cố Hồng Kiến gặp Lâm Tư Trạch lần thứ hai.

Lâm Tư Trạch rất thảm, có đôi khi nội thị của y mặc kệ y, y phải tự ôm quần áo chăn mền của mình đến Hoán Y cục, mà người Hoán Y cục thậm chí cũng không làm sao chịu để ý đến y.

Đó là lần đầu tiên Cố Hồng Kiến nhìn thấy nam nhân ngoài thái giám, tuy rằng khi đó Lâm Tư Trạch cơ bản không thể tính là một nam nhân. Mà là một bé trai cao xấp xỉ nhỏ gầy xấp xỉ Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến cảm thấy rất thú vị, nhìn bộ dáng y đáng thương, cũng không có gì đồng cảm, trái lại nghĩ — à, hóa ra cái gọi là hoàng tử, hàng ngày cũng vất vả chạy đến chỗ này thôi.

Cố Hồng Kiến giặt quần áo trong vòng nhiệm vụ của bản thân cũng đã đủ làm cho nàng giặt đến quá nửa đêm, cho nên đương nhiên không đi quan tâm Lâm Tư Trạch, có điều Lâm Tư Trạch đưa quần áo đến đây, cũng rốt cuộc vẫn còn có người không tình nguyện nhận lấy, sau đó tùy tiện giặt một lượt rồi ném trả lại cho Lâm Tư Trạch.

Song, sau vài lần Cố Hồng Kiến nhìn thấy Lâm Tư Trạch, nàng cuối cùng có thể lấy tâm tính bình thường đối xử với bé trai không lớn hơn mình là bao.

Lâm Tư Trạch thật sự khá xinh đẹp, quả thực còn đẹp hơn Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến nhìn y tuy rằng cũng gầy còm nho nhỏ, nhưng làn da trắng nõn mà mềm nhẵn, vừa nhìn tuyệt nhiên là cùng mình hoàn toàn bất đồng, trong lòng ghen tị rất nhiều, lại có một chút hâm mộ.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Thời điểm năm thứ hai, Cố Hồng Kiến đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống trong cung, lại vẫn chưa bao giờ nói chuyện với Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch cũng cho tới bấy giờ chưa từng phát hiện sự tồn tại của Cố Hồng Kiến.

Chỉ có bản thân Cố Hồng Kiến, mỗi lần Lâm Tư Trạch đến, sẽ lén lút, từ khe hở bên trong một đống quần áo đang phơi nắng, vụng trộm ngắm nhìn nam sinh vô cùng xinh đẹp ấy, ôm một đống quần áo, có phần thẹn thùng.

Đúng, thẹn thùng.

Lâm Tư Trạch khi đó, thật sự là biểu cảm gì đều viết ở trên mặt, cùng một bộ mặt người chết hiện tại hoàn toàn khác biệt, cố tình y còn thực dễ dàng đỏ mặt, bởi vậy trên khuôn mặt trắng nõn luôn lộ ra có phần đỏ hồng, thật sự là so với nữ sinh còn đáng yêu hơn.

Cảm tình khi đó của Cố Hồng Kiến đối với Lâm Tư Trạch, về sau bản thân Cố Hồng Kiến nhớ lại, cũng chẳng hề hiểu được rốt cuộc coi là gì, tóm lại khả năng không lớn là thích, dù sao mới nhỏ như vậy, nào đâu biết tình yêu nam nữ là cái gì.

Đại khái, chỉ là đơn thuần Lâm Tư Trạch không hơn mấy tuổi mình, lại là hoàng tử sa sút cảm thấy hiếu kì.

Cố tình Lâm Tư Trạch lại bộ dạng xinh đẹp, thế là hiếu kì bên ngoài, liền nhiều thêm một hai phần để ý cùng hâm mộ, thậm chí âm ỷ có ý muốn gần gũi y.

Gần gũi này, cũng vẫn như cũ không phải gần gũi hàm chứa tình yêu nam nữ, mà là nhìn thấy gì đó xinh đẹp, cứ muốn sờ mó thân cận.

Cố Hồng Kiến trên cơ bản, là coi Lâm Tư Trạch như bé gái, ít nhất là khi ấy.

Nhưng Cố Hồng Kiến rốt cuộc không đi theo Lâm Tư Trạch nói chuyện, nàng không dám, cũng không nghĩ lớn, tuy rằng Lâm Tư Trạch sa sút, nhưng tốt xấu cũng là hoàng tử, mà nàng là nô tài.

Nô tài phải có bổn phận nô tài, đây là điều quan trong nhất đại ma ma nói cho nàng, Cố Hồng Kiến cũng luôn luôn cẩn thận tuân thủ.

Đông chí năm thứ hai Vạn Thuận năm ba mươi, là ngày trọng đại trong cung, các cung điện giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ sáng rỡ có thứ tự treo trên tường vây, làm cho vách tường ngày thường thoạt nhìn cao ngất đáng sợ đều sinh ra một chút ý tứ đáng yêu.

Một năm ấy…… Cố Hồng Kiến còn nhớ rõ, tết Đông chí, tuyết rơi rất lớn, ánh đèn màu đỏ chiếu rọi trên nền tuyết, thoạt nhìn có chút ấm áp, cũng khiến cho Cố Hồng Kiến có thể kham chịu cuộc sống trong cung đau khổ, thêm một chút không khí vui mừng khó hiểu.

Các chủ tử ở Doanh Hỉ điện tham gia lễ mừng Đông chí, tiếng nói cười cùng âm thanh đàn sáo cho dù cách rất xa, đều có thể truyền đến lỗ tai Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến nhịn không được nghĩ đến Lâm Tư Trạch, nghĩ cái tên dễ dàng thẹn thùng kia lúc này ở trong Doanh Hỉ điện, nhìn thấy nhiều người như vậy, phỏng chừng sẽ mặt đỏ muốn chết đi.

Cố Hồng Kiến tự nhiên là không tư cách đi Doanh Hỉ điện hầu hạ, mà nàng ở trong cung cũng căn bản không có bạn bè, bọn hạ nhân rỗi rãnh đều tự mình đi nghỉ ngơi đi chơi, Cố Hồng Kiến ngủ không được, lại không có người bồi, chỉ có thể một mình đi lang thang ở trong cung.

Rồi sau đó nàng thấy một tiểu nữ sinh.

Nữ sinh kia cũng lớn xấp xỉ nàng, ăn mặc và diện mạo lại đều tốt hơn nàng gấp mấy lần, nàng ta so với Lâm Tư Trạch còn đẹp hơn…… Được rồi, Lâm Tư Trạch dù sao cũng là nam sinh……

Cố Hồng Kiến chỉ cảm thấy nàng ta vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc cằm đầy đặn ẩn trong cổ áo nhỏ, tóc dùng một cây trâm Bạch Liên trụy mã não cài đơn giản, thoạt nhìn thật sự là phấn điêu ngọc mài, gọn gàng dễ thương.

Mà bên người nàng là một người mặc kiểu thị nữ, nắm tay nàng, nói:“Tiểu thư, ra ngoài tùy tiện đi lại một chút là được, đại nhân còn ở bên trong đó. Huống chi bên ngoài lạnh như thế…… Ta đem canh nóng ra đây, ngài uống một chút đi, phòng lạnh.”

Thị nữ mở hộp gỗ trong tay, canh bên trong toát ra hơi ấm, trong đêm đông giá rét thoạt nhìn hết sức động lòng người.

Tiểu nữ sinh nhìn thoáng qua canh nóng được ngay ngắn đặt ở giữa hộp gỗ, bĩu môi:“Ta không muốn uống.”

Vừa nói xong, nàng ta vừa vặn thoáng thấy Cố Hồng Kiến chăm chăm nhìn các nàng, vì thế đoạt lấy hộp gỗ trên tay nha hoàn, lại đi đến trước mặt Cố Hồng Kiến, nói:“Này, cho ngươi.”

Cố Hồng Kiến choáng váng:“A?”

“Cho ngươi đó. Ngươi là tiểu cung nữ nhỉ? Nhìn thật đáng thương, nào.”

Dứt lời, thì trực tiếp đem hộp gỗ kia cho Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến ngây ngốc nhìn nàng rời đi, đi đến bên người nữ tử trung niên, nói:“Mẹ, Ninh Yên làm đúng không? Chúng ta không cần, thì cho người cần.”

Nữ tử trung niên căn bản không nhìn Cố Hồng Kiến, mà soa soa đầu tiểu nữ sinh, nói:“Ninh Yên làm đúng lắm.”

Các nàng không dừng lại liền ly khai, chỉ còn lại có Cố Hồng Kiến ngây ngốc cùng một cái hộp gỗ, toàn bộ quá trình nàng nghe được đối thoại giữa hai người, tuy rằng cũng biết tiểu nữ sinh kia là…… Có lẽ xuất phát từ ý tốt, nhưng nghe lời nói của các nàng, xem cử chỉ của các nàng, cứ khiến trong lòng Cố Hồng Kiến có chút khó chịu.

Nhưng, tốt xấu ở trong cung đã hơn một năm, Cố Hồng Kiến cũng vô cùng rõ ràng bản thân là hạ nhân, về phần chủ tử, mặc kệ là chủ tử trong cung hay là chủ tử ngoài cung, chủ tử chính là chủ tử, chung quy là mình bất đồng.

Vì thế Cố Hồng Kiến có hơi đói cũng không ngại ngùng, lập tức mở hộp gỗ ra, đã thấy bên trong có một hộp sứ khác, vừa hơi mở ra, liền có hơi nóng bay lên, cùng với mùi thơm mê người, Cố Hồng Kiến thẳng mắt, nàng chưa từng nếm qua món ngon như vậy……

Vì thế Cố Hồng Kiến nuốt nuốt nước miếng, lấy thìa trong hộp gỗ ra chuẩn bị ăn canh, ai ngờ ngụm canh đầu tiên còn chưa đi vào miệng, nàng chợt nghe thấy một trận ồn ào.

Cố Hồng Kiến hơi nghi hoặc, nàng có chút lo lắng bị người nhìn thấy, vì thế đậy hộp gỗ lại, mang theo hộp gỗ đi đến hướng ngọn nguồn tiếng động — đó là Ngự Hoa viên phụ cận hồ Thái Dịch.

Ỷ vào thân hình nhỏ của mình, Cố Hồng Kiến tránh ở bên trong bụi cỏ, rồi sau đó nàng trông thấy mấy người ăn mặc dạng như hoàng tử, túm lấy một kẻ nhỏ gầy, bao vây y, giọng điệu chế giễu nói gì đó.

Mà tiếp theo ánh sáng có chút mông lung, Cố Hồng Kiến phát hiện, kẻ bị người vây quanh, chính là Lâm Tư Trạch.

Cố Hồng Kiến choáng váng, nàng tuy rằng biết Lâm Tư Trạch sống không tốt lành, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Tư Trạch cư nhiên còn có thể bị hoàng tử khác ăn hiếp……

Mà còn ức hiếp thảm thế này.

Cuối cùng mấy hoàng tử kia kết phường đẩy Lâm Tư Trạch vào hồ Thái Dịch, sau đó cười ầm ỹ rời đi, còn có người nói đại lễ Đông chí sắp muộn gì gì đó, còn nói Lâm Tư Trạch không đi cũng không liên quan, dù sao cũng không có người chú ý y, nói chung, lời lẽ khi ấy, tràn đầy chế giễu.

Cố Hồng Kiến đương nhiên không tiến lên, chỉ ngây ngốc nhìn bọn họ rời đi, lại nhìn Lâm Tư Trạch hết sức gắng gượng bò lên từ hồ Thái Dịch, rồi sau đó cả người vắt  ngang ở bên cạnh hồ, không nhúc nhích.

Cố Hồng Kiến thế này mới phục hồi tinh thần lại, xem xung quanh không người, vội vàng xông đến, thăm dò hơi thở của Lâm Tư Trạch, còn thở không tồi.

Chính là lúc này trời đông giá rét, hồ Thái Dịch lại dường như kết băng, Lâm Tư Trạch mặc cũng không nhiều, cơ hồ sắp thành người băng, Cố Hồng Kiến có chút sợ Lâm Tư Trạch cứ như vậy chết mất, vì thế lén lút trở về Hoán Y cục, cầm một ít chăn không dùng đến, lại chạy về hồ Thái Dịch, giúp Lâm Tư Trạch lột áo ngoài, đắp chăn lên.

Lâm Tư Trạch đã hoàn toàn mất đi ý thức, môi đều đã thâm tím, mà Cố Hồng Kiến hoàn toàn không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể canh giữ ở một bên, lại kéo y vào trong bụi cỏ — nơi đó có vẻ khá ấm áp.

Từ lúc ấy, Lâm Tư Trạch dường như có xu hướng sắp tỉnh lại, Cố Hồng Kiến nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy Lâm Tư Trạch nhỏ giọng kêu khát, lại kêu lạnh, một lát sau còn mơ mơ màng màng kêu đói.

Thật đáng thương, tên này cũng chưa ăn cơm sao? Mà còn vừa lạnh vừa đói……

Cố Hồng Kiến rối rắm một phen, cuối cùng vẫn đem hộp gỗ đặt ở bên người Lâm Tư Trạch.

Cố Hồng Kiến vốn định chờ sau khi Lâm Tư Trạch tỉnh lại cho y ăn, ai ngờ mấy cung nữ Hoán Y cục tìm nàng, Cố Hồng Kiến đành phải chạy ra ngoài, sau đó đi theo trở về Hoán Y cục, trong lòng chỉ cầu nguyện Lâm Tư Trạch nhất thiết đừng chết, bằng không thì lãng phí một chén canh kia.

Sau lại Cố Hồng Kiến chưa từng nghe qua tin tức Lâm Tư Trạch chết, ngược lại là qua một đoạn thời gian, Lâm Tư Trạch lại ôm một đống quần áo đến.

Mà sau chuyện đó không bao lâu, thì tiến vào Vạn Thuận năm ba mươi mốt, Cố Hồng Kiến cũng nghênh đón lần đầu tiên chính thức gặp mặt Lâm Tư Trạch, cũng coi như chính thức mở ra đủ loại nghiệt duyên sau này.

Mà sự việc đã phát sinh vào Đông chí Vạn Thuận năm ba mươi, Lâm Tư Trạch hiển nhiên cũng không nhớ rõ, Cố Hồng Kiến cũng không nhắc đến.

Chính là sau nữa, nàng rốt cục biết, bé gái phấn điêu ngọc mài cho mình điểm tâm kia, tên gọi Tả Ninh Yên.

Nguyên lão hai triều Tả tướng và thê tử ân ái, chỉ cưới một vợ, nhưng mãi đến Tả tướng đã lớn tuổi, Tả phu nhân mới vì ông sinh được đôi thai long phượng. Tả tướng hiếm muộn được một đôi nam nữ, yêu thương muôn phần, Tả Ninh Yên là nữ nhi kia.

Giờ đây Cố Hồng Kiến hồi tưởng về Tả Ninh Yên, chỉ cảm thấy thế sự dường như có định số, lần đầu tiên gặp mặt, Tả Ninh Yên cho Cố Hồng Kiến canh nàng ta ăn còn thừa, tựa như báo trước năm tháng rất lâu rất lâu về sau, Tả Ninh Yên không cần, Cố Hồng Kiến phải yên lặng nhận, mà Tả Ninh Yên muốn, Cố Hồng Kiến cố gắng như thế nào, cũng không cướp được nửa phần.

Tỷ dụ như Lâm Tư Trạch.
[1] Ở Trung Quốc tồn tại một loại lịch mặt trời, quy định cứ năm ngày là một hậu, ba hậu là một tiết khí, mỗi năm có bảy mươi hai hậu, tức là có hai mươi bốn mốc tiết khí chính, dùng để xác định mùa, hỗ trợ cho việc trồng trọt. Các tiết khí rơi xấp xỉ vào cùng một ngày, hoặc xê dịch một ngày, theo mọi năm dương lịch.

Ayu: Ta bắt đầu cảm thấy có mùi cẩu huyết (-.-)