Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 27: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [27]




“Tốt, tan họp.” Đỗ Văn đứng lên, dẫn đầu ra ngoài.

Kế tiếp, những người khác cũng chậm rãi tản đi, chỉ còn Chiêm Lịch, Nhạc Thanh Vân cùng Hà Tử Tường.

Nhạc Thanh Vân nhìn Chiêm Lịch, môi mấp máy muốn nói gì đó, bất quá phát hiện bản thân không có lập trường, phương án không phải của cậu, công lao cũng không nhiều, hiện giờ Chiêm Lịch làm vậy thì người chịu thiệt chỉ có mình Hà Tử Tường. Hơn nữa, không chỉ cướp đoạt công lao mà còn hất chậu nước bẩn lên đầu Hà Tử Tường.

Hà Tử Tường cũng nhìn Chiêm Lịch, bất quá cũng không nói gì, cậu thực không ngờ Chiêm Lịch lại dùng thủ đoạn như vậy, cậu biết Chiêm Lịch là một người rất muốn thăng tiến, chỉ riêng chuyện tính kế giành hết công lao ở đời trước đã đủ hiểu, cậu vốn tưởng, đời này vì bản thân sống lại, mọi chuyện sẽ phát triển khác đi. Không ngờ, có những người luôn canh me bạn phạm sai lầm mà hung hăng lợi dụng, còn nếu không có thì đối phương có thể giúp cậu bịa ra, tìm mọi cách kéo cậu rớt xuống ngựa.

Nếu là đời trước, một chú gà con vừa thoát khỏi vòng tay bảo hộ của Cố Hướng Bồi tự lập một năm hẳn sẽ rất lo sợ, tay chân luống cuống, kích động mờ mịt. Mà ngay lúc này Cố Hướng Bồi còn xuất ngoại thì kết cục của cậu sẽ một lần nữa lặp lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiêm Lịch chiếm hết công lao, cho dù cậu cùng Nhạc Thanh Vân cùng lên tiếng cũng không được trưởng phòng Lưu cùng hai vị quản lý tin tưởng.

Hà Tử Tường nhếch môi cười khẽ, Chiêm Lịch, không phải thứ của mình thì vĩnh viễn cũng không chiếm được.

Chiêm Lịch đứng bất động tại chỗ, nửa ngày mới quay qua nhìn Nhạc Thanh Vân cùng Hà Tử Tường, nhìn thấy sự khiển trách cùng khinh thường trong mắt Nhạc Thanh Vân, gã hừ lạnh một tiếng, chán ghét nhìn lại: chẳng qua mày nghĩ mình không đủ năng lực thôi, nếu đủ thực lực cùng tài năng như tao, mày cũng đầy tâm cơ mưu tính, lừa ai chứ, đừng có giả vờ là sứ giả chính nghĩa.

Tiếp đó, Chiêm Lịch chuyển ánh mắt về phía Hà Tử Tường, lập tức, gã sửng sốt, gã nhìn thấy gì trong mắt Hà Tử Tường? Cái gì cũng không có, chỉ thấy được biểu tình bình thản ôn hòa. Này là sao chứ? Chiêm Lịch cắn răng, lửa giận thoáng chốc dâng lên, phừng phừng bốc cháy, càng lúc càng lớn: Hà Tử Tường, mày có ý tứ gì, hướng tao khoe khoang thực lực à, cười nhạo tao không biết tự lượng sức mình đúng không!

Chiêm Lịch: “Hà Tử Tường, tôi nhất định sẽ thành công.”

“Tôi có thể khẳng định nói cho cậu biết, lần này cậu nhất định không thành công.” Hà Tử Tường quyết không nhân nhượng, gằn từng tiếng rõ ràng đánh nát giấc mộng của Chiêm Lịch.

Hai nắm tay Chiêm Lịch siết chặt thành quyền, tựa hồ đang nén giận, gã vì vị trí này mà cố gắng bao lâu, từ khi vào công ty đã lấy lòng chú họ, lấy lòng trưởng phòng Lưu, tạo quan hệ tốt với tất cả đồng nghiệp, công việc cũng thực cố gắng, chứng minh mình là người xuất sắc nhất.

Mà ngay lúc hết thảy đều thuận buồm xuôi gió thì Trình Giảo Kim Hà Tử Tường đột nhiên nhảy ra, khi trước thành tích vốn bình bình đột nhiên suất sắc vượt trội, tỏa sáng chói lòa, mặc kệ là nhiệm vụ khó khăn, hộ khách khó tính cỡ nào, cứ vào tay cậu ta là giải quyết dễ dàng, cứ như nan đề không còn là nan đề, mà khó khăn cũng không còn là khó khăn.

Gã sợ hãi, gã bất an, người này chính là đối thủ lớn nhất, Chiêm Lịch vẫn luôn nghĩ vậy. Quả nhiên, suy đoán của gã nhanh chóng được chứng thực, cấp trên cố ý muốn để Hà Tử Tường thăng chức thành trưởng phòng.

Chuyện trưởng phòng Lưu, từ chỗ chú họ gã đã biết từ tận hai tháng trước, trưởng phòng sẽ thăng chức, mà vị trí trưởng phòng của ông ta sẽ bỏ trống.

Công ty không có ý tưởng chuyển người khác về mà sẽ chọn một nhân viên trong ban ngành đảm nhiệm, tin tức này làm Chiêm Lịch hưng phấn cực kỳ, bất quá cũng khá lo lắng.

Hưng phấn vì đây là cơ hội hiếm có, mà lo lắng chính vì Hà Tử Tường quá xuất sắc, bản thân gã không có quá nhiều ưu thế.

Cho nên, suốt hai tháng này trừ bỏ cố gắng làm việc, gã lại càng cố nịnh nọt trưởng phòng Lưu hơn nữa, thanh công cùng ông ta thân thiết như anh em, hơn nữa còn từ chỗ đối phương biết tin cấp trên rất thưởng thức Hà Tử Tường, cũng quyết định để cậu ta phụ trách một case lớn.

Chiêm Lịch lại càng thấp thỏm lo lâu hơn, gã bắt đầu mưu tính, trừ bỏ tiếp tục lôi kéo tình cảm từ trưởng phòng Lưu cùng hai quản lý. Lúc nhìn thấy Hà Tử Tường lôi ra bản nháp, gã cơ hồ vui sướng tới nhảy dựng, này đúng là buồn ngủ liền gặp chiếu manh, Hà Tử Tường đúng là một tên ngu xuẩn.

Vì thế, cả kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu.

Thành công lấy được bản nháp, thành công hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa bởi vì Hà Tử Tường không phải người thích khoe khoang nên tất cả đồng nghiệp chỉ biết Hà Tử Tường làm trưởng nhóm ba người giải quyết case kia mà thôi, rốt cuộc là người nào nghĩ ra phương án thì không ai biết.

Hai ngày trước, Chiêm Lịch mang theo hai bao tiền thật dày, thành công thuyết phục trưởng phòng Lưu cùng một quản lý khác phối hợp với chú họ, trong buổi họp lần tới sẽ đề cử gã cho vị trí trưởng phòng.

Tất cả đều ổn thỏa, hoàn mỹ, cũng đoán được sau khi biết chuyện Hà Tử Tường sẽ tới tìm cấp trên cáo trạng nên đã bàn tính kỹ lưỡng với trưởng phòng Lưu cùng quản lý. Nếu Hà Tử Tường thật sự làm vậy, không chỉ không được tin tưởng mà còn mang tội danh duy hiếp cấp trên.

Gã ngàn tính vạn tính lại không tính được Hà Tử Tường không tìm trưởng phòng, không tìm quản lý, trực tiếp chạy đi tìm giám đốc, Đỗ Văn.

Chiêm Lịch hai mắt đỏ bừng trừng Hà Tử Tường: “Tôi sẽ không để cậu thực hiện được.”

“A!” Tiếng cười này không xuất phát từ Hà Tử Tường mà là Nhạc Thanh Vân đứng ở bên cạnh: “Chiêm Lịch, cậu đúng là khinh người quá đáng, phương án rõ ràng là Hà Tử Tường thiết kế, cậu thế nhưng trợn mắt nói là của mình, chuyện này từ đầu tới cuối là cậu sai, giờ còn nói không để người ta thực hiện được, rốt cuộc là ai bày mưu tính kế muốn cướp đoạt công lao ta?”

“Nhạc Thanh Vân, đừng có giả vờ cao thượng, cho ai xem chứ, đúng là ghê tởm. Còn có, ai nói tôi giành công lao của Hà Tử Tường, đây vốn là sự thực, không phải mọi việc đều do tôi với cậu bận rộn chạy bên ngoài à, Hà Tử Tường chỉ ngồi cốt trong phòng gõ máy tính.”

Căn bản là nói hưu nói vượn, nếu không phải Hà Tử Tường tăng ca thiết kế sẵn phương án, bọn họ biết chạy đi đâu, biết làm gì à, Hà Tử Tường vạch sẵn tắt cả, bọn họ cơ bản không cần quan tâm, chỉ cần chạy đi thu thập ít số liệu, phụ trách những việc lặt vặt mà thôi. Thế mà Chiêm Lịch lại có thể nói ngược nói ngạo, đổi trắng thay đen: “Đúng vậy, tôi quả thực không phải người cao thượng, nhưng ít ra tôi vẫn tốt hơn cậu, quả thực là làm người ta kinh tởm.”

Ánh mắt Chiêm Lịch xoay chuyển qua lại giữa Hà Tử Tường với Nhạc Thanh Vân, cười lạnh: “Cứ chờ mà coi.” Sau đó gã xoay người rời khỏi phòng họp.

“Tử Tường, cậu nói xem liệu giám đốc có tin lời cậu không?” Nhạc Thanh Vân có chút lo lắng.

Hà Tử Tường thu hồi ánh mắt, cười nói: “Đương nhiên, tôi đã nói rồi, cậu ta sẽ không thành công.”

“Có vẻ cậu không lo lắng chút nào nhỉ?”

“Lo chứ, nhưng có lo cũng vô ích, có thể làm tôi đều đã làm rồi, bây giờ chỉ việc ngồi chờ kết quả thôi.”

Buổi chiều, Chiêm Lịch bị Đỗ Văn gọi vào văn phòng, khoảng nửa tiếng sau, Chiêm Lịch ra ngoại thu thập đồ đạc, rời đi.

Phòng làm việc chung lập tức náo loạn, này rốt cuộc là sao a?

Mọi người bắt đầu tò mò nghị luận, sao sự tình lại biến thành Chiêm Lịch thu dọn đồ rời đi, bị đuổi việc à!?

Mà người duy nhất biết rõ sự tình là Hà Tử Tường lại bảo trì im lặng, cậu đương nhiên biết Đỗ Văn nói gì với Chiêm Lịch.

Buổi sáng khi tới tìm Đỗ Văn, cậu không hề nói tới chuyện phương án mình thiết kế bị đạo, không nói tới Đỗ Văn đã biết chuyện hay chưa, cho dù biết, một chuyện bé cỏn con thế này không đáng để ông hao phí tâm huyết. Hà Tử Tường hiểu rõ, nếu báo, cùng lắm Đỗ Văn sẽ thông tri hai quản lý điều tra. Mà hai người này cùng trưởng phòng Lưu đều bị Chiêm Lịch thu mua, cho dù điều tra ra sự thật cũng sẽ nhất quyết phủ nhận.

Cho nên, lúc vào cửa, Hà Tử Tường chỉ nói mình có ý tưởng khác tốt hơn phương án đã trình lên, hỏi xem giám đốc Đỗ có thời gian rảnh lắng nghe hay không.

Case này quả thực rất quan trọng, hơn nữa một nhân viên tầng chót như Hà Tử Tường cư nhiên ngang nghênh chạy lên nói mình có ý tưởng mới. Đỗ Văn cảm thấy thực thú vị, vì thế liền dành cho Hà Tử Tường mười lăm phút.

Nào ngờ, nghe nghe một hồi, Đỗ Văn vốn tùy ý dựa vào lưng ghế bất giác ngồi thẳng dậy, vãnh tai lắng nghe phương án của Hà Tử Tường, trong lòng không ngừng cản thán: tuyệt vời, phương án quá xuất sắc.

Vốn nghĩ một thanh niên mới tốt nghiệp làm việc hơn một năm, có thể nghĩ ra phương án kia là giỏi lắm rồi, không ngờ, king ngạc vẫn còn nằm ở phía sau a.

Rốt cuộc, mười lăm phút đã sớm trôi qua nhưng hai người vẫn còn hăng say thảo luận.

Cả quá trình, Hà Tử Tường hoàn toàn không nói nửa chữ nào về chuyện phương án của mình bị đạo, nhưng quả nhiên cậu làm vậy là đúng, hiệu quả thế nào không cần nói cũng biết.