Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 8: Tiếng đàn của Viễn Trần




Việc thăm hỏi này của Hoàn Vũ thật sự là không ngoài dự đoán, một mặt hắn đến cũng là chuyện hợp tình hợp lí, mặt khác dù sao lần trước ta cùng hắn có “chào hỏi” qua. Chỉ là không nghĩ tới ta vừa đến đại sảnh đã thấy Sở Dực đang tiếp đãi Hoàn Vũ rồi. Sở Dực hầu như ban ngày đều không ở Hộ Quốc Phủ, hắn chắc là theo chân Hoàn Vũ suốt buổi đi.

Vừa vào cửa, ta liền theo thói quen giơ tay phải hướng Hoàn Vũ đi tới “Thật không ngờ là Hoàn Vũ Vương Tử, thật sự đem vẻ vang đến cho Hộ Quốc Phủ của kẻ hèn này a.” Bàn tay giơ trước mặt của Hoàn Vũ, hắn nhìn ta có vài phần không hiểu được, ta lập tức bắt lấy tay của hắn, “Ha ha ha, đây là lễ nghi của một quốc gia bổn phu nhân học được.”

“A? Có loại lễ nghi như thế này?” Hoàn vũ nắm lấy tay của ta dùng sức lắc lắc, “Bổn vương tử như thế nào chưa bao giờ gặp qua.”

Tay bị lắc có điểm tê dại, ta rút tay về, hắn lại nắm lại, ta dùng sức, hắn mới buông tay, vui vẻ trong suốt: “Như vậy là xong?”

“Ân, đã xong.” Ta đem tay giấu phía sau lưng lắc lắc, Vương bát đản ngươi cho là nắm trứng gà hả, lắc mạnh như vậy “Thế giới to lớn, không gì không có thể. Nếu Vương Tử đã đến, không bằng đi thăm quan hộ quốc phủ a.”

“Thê chủ, vi phu cũng tính toán như vậy.” Sở dực mỉm cười tiến lên, “Hoàn vũ Vương Tử ngày mai sẽ trở về Tát Khắc .”

“A? Nhanh như vậy?”

“Như thế nào? Không nỡ?” trên mặt Hoàn vũ mang theo vài phần ranh mãnh, “Hoàn vũ muốn mời phu nhân đi Tát Khắc quốc được không?”

Đi Tát Khắc? Lời mời không sai, đáng tiếc gần đây thân thể không được khỏe lắm…

“Đa tạ hảo ý của Vương Tử .” Bên người truyền đến âm thanh của Nam Cung Thần, không biết hắn đã vào đại sảnh bao lâu , “Thương thế của thê chủ vẫn còn chưa khỏi hẳn, đợi thương thế của nàng tốt hơn trước tiên sẽ tới Tát Khắc quốc hỏi thăm Vương tử.”

Ta nhìn Nam Cung Thần bên cạnh, trên mặt của hắn nụ cười tỏ vẻ lễ tiết.

“Ha ha!” Tiếng cười của Hoàn Vũ kéo lại ánh mắt của ta, “Hôm nay cuối cùng cũng thấy được tam phu tứ thị của phu nhân, họ hình như…” Hắn đột nhiên cúi xuống bên tai của ta, “Cũng không có gì đặc sắc cả .”

“A…” Hoàn vũ rất đắc ý, hắn rất là đắc ý ,nhưng hắn sẽ có được nhiều kinh hỉ hơn, thừa dịp tốt ngày hôm nay, ta phải đi xem xét tam phu tứ thị của Phong Thanh Nhã mới được.

“Vương Tử điện hạ,mời.” Sở Dực nghiêng người kính cẩn mời, Hoàn Vũ nhìn ta mỉm cười, ta cũng cười mà miệng như không cười.

Ngày xuân sáng sủa,trong lòng có chút không yên, mặc dù mỹ nam bên người vô số, ta lại nhớ tới những búp măng mùa xuân mập nộn, trắng bóng kia ,trông thật là tiểu thụ a…..Không đúng không đúng, như thế nào lại YY rồi, rõ ràng là đang nghĩ tới măng non mùa xuân mà.

Măng non mùa xuân mang theo mùi thơm của lá trúc ngọt lành, bọn chúng dưới ánh mặt trời lóng lánh, vừa giống như một cái cây bình thường lại vừa giống như một khối thạch nhữ màu trắng, chúng lóe sáng sáng lên, làm ta tự hỏi măng mùa xuân trắng tinh trong suốt thế sao … Tựa như kia tiếng đàn du dương , làm cho người ta hứng thú vô cùng.

Tiếng đàn?

Ta từ trong YY hoàn hồn lại, trước mắt đúng là rừng trúc của Viễn Trần, giờ phút này, từng đợt tiếng đàn len lỏi qua hàng ngàn cây trúc xanh truyền đến, làm cho Hoàn Vũ không khỏi ngừng cước bộ, hắn lẳng lặng lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ tán dương.

“Xin hỏi đây là ai đang đánh đàn vậy?” Khi tiếng đàn dừng lại, Hoàn Vũ liền tới bên người Sở Dực hỏi, Sở Dực đáp: “Vương Tử điện hạ, là Viễn Trần quan nhân .”

“Thì ra là quan nhân của phu nhân .” Hoàn vũ kêu lên nhìn ta, “Phu nhân quả thật hảo phúc khí, có thể … hay không thỉnh vị tiên sinh này đàn lại vài khúc?”

Ta liếc mắt nhìn rừng trúc,lúc này trong rừng trúc ánh mặt trời loang lổ, tiếng đàn lại lần nữa truyền đến, tiếng đàn kia đã thật sự hấp dẫn ta: “Có thể, ta nghĩ Viễn Trần hẳn là sẽ không để ý.”

Cất bước đi trước, trước mắt dần dần xuất hiện một bóng trắng, vẫn là trong sáng mà lạnh lùng, vẫn là trầm tĩnh mà an bình, Viễn Trần nhắm mắt ngưng thần, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn của chính mình, ngón tay lẫn màu lá trúc xanh biếc dưới ánh mặt trời mang theo một tâng mông lung lạnh nhạt.

Thuần Vu ngôi dựa vào một cây trúc , hắn hôm nay là một thân như trúc, y phục màu xanh, rừng trúc xanh, là trúc xanh, mái tóc của hắn buộc lên cũng bằng một dải lụa xanh thẫm, hắn chăm chú lắng nghe, nhẹ nhàng mỉm cười. Bên người là một kiện ngoại bào màu đen , trên ngoại bào có vài cọng măng tươi mùa xuân, lưỡi hái tùy ý để ở một bên

Vài miếng lá trúc theo gió bay xuống, lướt qua khuôn mặt Viễn Trần cùng Thuần Vu, bọn họ đã hoàn toàn tiến vào không gian linh hoạt kỳ ảo. Bóng dáng một bạch một lục tại ngày xuân này lại hóa thành một bức họa xinh đẹp mà ấm áp.

Xuân ý rã rời, thi bất quá kia mỹ nam tuấn nhã.

Cùng Phong Thanh u, cũng không cùng tiếng đàn này say lòng người. (2)

Có thể nói cảnh đẹp, người đẹp ,tiếng đàn càng đẹp hơn.

(2)Nguyên văn tiếng Trung:

春 意 阑 珊, 赛 不

过 那 美 男 俊 雅.

和 风 清 幽, 却 不

及 这 琴 声 醉 人.

Mình dịch là thế này:

Xuân sắc xinh đẹp, sao bằng mĩ nam tuấn nhã

Cơn gió thanh u, cũng chẳng sánh kịp tiếng đàn kia làm say lòng người.

Trong mắt của Hoàn Vũ hơi kinh ngạc, đây là đúng là hai mỹ nam tử đáng làm cho người ta phải kinh ngạc, ta mím môi mỉm cười, nhẹ nhàng ra dấu với người hầu, ý nói bọn họ không cần hành lễ.

Mọi người ngầm hiểu lặng lẽ ,ai cũng không dám phá sự yên lặng trước mặt hai người này .

Tiếng đàn dần dần dừng lại, lá rụng chỉ còn một mảnh từ không trung lung lay lúc lắc rơi xuống, lúc Viễn Trần đánh ra âm thanh cuối cùng, Thuần Vu trong phút chốc đưa tay, bóng xanh xẹt qua không khí, hắn liền kẹp lấy phiến lá rụng kia, sau đó, chậm rãi thu hồi tay, cùng Viễn Trần đồng thời mở mắt ra.

“Ba ba ba!” Hoàn Vũ vổ tay mà cười, “Hảo công phu!”

Viễn Trần nhàn nhạt đứng dậy, trái lại Thuần Vu vẫn như trước ngồi ở im tại chỗ, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.

“Vị này là…” Viễn Trần nhìn về phía Hoàn Vũ, Sở Dực lập tức giới thiệu: “Vị…này chính là Hoàn Vũ Vương Tử.”

Viễn Trần hiểu rõ được liền gật đầu chào hỏi: “Viễn Trần gặp qua Vương Tử điện hạ.”

“Thuần Vu!” Sở Dực thấp giọng gọi Thuần Vu, Thuần Vu mới đứng dậy làm lễ ra mắt.

Đang lúc này, ta gọi người hầu đưa bàn ghế, ta cười nói: “Viễn Trần, Vương Tử điện hạ muốn nghe tiếng đàn của ngươi, thật sự là xin lỗi, không có được sự đồng ý của ngươi , bổn thê chủ liền tự chủ trương, bởi vì bổn thê chủ cũng rất muốn nghe.”

“Thê chủ khách khí, vi phu vì người đánh đàn là nghĩa vụ của vi phu.”

A? Thật sự? Thật tốt quá, trong này đã có đầu bếp, DJ( nhạc công ), người nhảy múa ( tạm thời coi múa kiếm cũng là nhảy múa đi >.

Oa vị phu nhân này cùng với tam phu tứ thị mở Bar (quầy rượu) thì thế nào, tên gọi sẽ là gì cho tốt? Tám người… Sáu kiểu dáng nam nhân… Còn có một tiểu chính thái, như thế nào ta lại có. . . cảm giác giống như là đam mỹ đi? !

Aizzzz…

Đương lúc ta đang suy nghĩ YY, Viễn Trần liền phân phó, hắn nói: “Không bằng kêu Ly Ca công tử cũng đến đây đi, hắn thổi tiêu rất giỏi.”

Thổi tiêu? Thực thất bại, thực tà ác a! Mọi tội lỗi đều bị dập tắt bởi hai từ khởi nguồn này, ngài mới quả là thánh YY. Lạy thần…

“Hảo, đi mời hắn tới đây đi.” Ta có điểm kích động, quả nhiên YY không đâu là không có, con người sinh ra trên đời có YY mới có thể vĩnh viễn bảo vệ được sự thanh xuân thuần khiết a.