Bất Sát

Chương 13-10




Chương 10: Thế giới tràn ngập tươi cười

Một thân ảnh khoác trường bào màu đen đứng yên tĩnh ở trong hậu hoa viên của hoàng cung Long Hoàng, kéo ống kính gần một chút để xem, có thể nhìn ra thân hình của người này mảnh khảnh thon dài, tóc dài đen như bóng đêm buông thẳng một mạch đến bên hông, hắn mặc trường bào màu đen, trang sức phía trên không nhiều, ngoại trừ một viên kim cương óng ánh ở cổ áo, thì chính là khăn choàng lam Thổ Nhĩ Kỳ khoác trên vai rồi.

Phục sức đơn giản lại tôn lên khí chất lãnh ngạo của người này càng xuất chúng, chỉ nhìn như vậy đã biết thân phận của người này không đơn giản, nhưng càng minh hiển tỏ rõ ra hắn có thân phận cao quý, là vương miện hoa lệ trên đầu hắn, người duy nhất sẽ mang theo vương miện, chính là đế vương của Long Hoàng đế quốc.

"Leola, anh vẫn là thay đổi rồi..."

Một người đi tới, trên người là một bộ bào tử ma pháp sư trang sức hoa lệ, chỉ là tay áo cuộn lên có chút lôi thôi, mái tóc lục bừa bộn buông ở trên vai.

Thân ảnh màu đen chậm rãi quay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập khí chất lãnh liệt, hắn khẽ nói: "Keisy."

Người tới chính là Keisy, khuôn mặt baby vốn tràn ngập vẻ trẻ con của cậu hơi kéo dài một chút, và chín chắn chững chạc... vẫn chưa thấy đâu, nhưng hơi chút khiến cậu thoạt nhìn không còn như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nữa, miễn cưỡng coi là dáng vẻ hai mươi tuổi đi.

"Anh trước kia đều sẽ không làm như thế." Keisy dùng biểu tình rất tổn thương nhìn chàng trai lãnh ngạo, cười khổ lắc đầu.

Leola chậm rãi mở miệng: "Con người... luôn là sẽ thay đổi."

"Thay đổi của anh cũng quá nhanh rồi." Keisy cười cay đắng: "Khiến tôi không thể không hoài nghi đây căn bản chính là..."

"Chính là cái gì?" Leola khẽ mở miệng hỏi.

Hai người nhìn nhau, ngay cả gió cũng lạnh lùng thổi qua, đóa hoa trong hậu hoa viên cũng bị thổi đến buông đầu xuống, giống như đang khóc than cho tình bạn đã biến điệu giữa hai người này...

"Chính là bản tính của anh!" Keisy rống giận một tiếng, đồng thời ném một chồng công văn lớn trên tay đến trước mặt Leola.

"Đồ khốn! Tưởng rằng lấy con dấu Long Hoàng để ở trên bàn, công văn liền sẽ tự mình xem mình xong, sau đó tự động đóng dấu lên sao?"

"Mộng tưởng của tôi là muốn thoải thoải mái mái kiếm tiền kìa! Không phải làm đến cố sống cố chết. Tôi không làm nữa!"

"Tôi muốn bãi công! Giờ làm việc mỗi ngày của tôi đều vượt quá tám giờ!" Keisy tiếp tục chói giọng kháng nghị, cũng bất chấp câu trước của mình mới nói không làm nữa, bây giờ vừa lại nói bãi công, hai câu căn bản mâu thuẫn lẫn nhau.

Cuối cùng, cậu còn bỏ xuống lời tàn nhẫn: "Tôi muốn tuyệt giao với anh!"

Keisy thở hổn hển hét xong một đống lời, đôi mắt cá chết trừng vào Leola, không có thiên lý! Vì sao cậu làm đến cố sống cố chết, mà lại có cái tên khốn mỗi ngày ở hậu hoa viên ngắm hoa, nếu không chính là ở chòi nghỉ mát uống trà, sau đó ném hết mọi chuyện cho cậu làm.

Trời ơi! Cậu còn tưởng rằng Leola và tên ngốc Coffee không có chỗ nào giống nhau... Cái rắm! Bọn họ tuyệt đối một ngàn phần trăm là cha con! Ít nhất ở trên phương diện lười biếng không làm chính sự này mà nói, Leola tuyệt đối là từ di truyền!

Leola và Coffee là cha con, giống cũng không nói làm gì, nhưng là vì sao cậu liền phải thay thế vị trí của Mocha năm đó? Sớm biết vậy lúc đầu chết cũng phải giúp Mocha đi đỡ một đao mới đúng à, hu hu hu.

Leola mặt vô biểu tình nói: "Tăng lương cho cậu."

"Đồ khốn." Keisy lộ ra giận dữ: "Lần này không phải tăng lương liền có thể giải quyết!"

"Mỗi một tháng có thể đến quốc khố nhận một thỏi vàng làm tiền tiêu vặt."

"Một... một thỏi vàng tính là gì! Keisy tôi thế nhưng không phải dùng tiền liền có thể sai phái." Keisy chùi đi nước miếng ở khóe miệng, lần nữa nghiêm chỉnh cự tuyệt.

Leola giơ lên một ngón trỏ.

"Thứ gì vậy?" Keisy ngây ngẩn nhìn ngón trỏ đó, thử hỏi: "Tăng lương cho tôi một triệu?"

Leola lắc lắc đầu.

"Mười triệu?" Trong ánh mắt của Keisy phóng xạ ra quang tuyến $$.

Leola lần nữa lắc lắc đầu, ngón trỏ từ chỉ lên trời biến thành chỉ phía sau Keisy, nhún vai nói: "Để cho cậu bớt bị Bạch Thiên niệm một giờ."

Lông tơ của Keisy đều dựng lên, đừng nói...

"Keisy! Cậu làm sao có thể nói chuyện với Ngân Nguyệt Hoàng như thế đây!"

Quả nhiên... mặt của Keisy sụp xuống.

Lúc đó khi Leola sắp đăng cơ, mọi người đều dị ứng đối với hai chữ Long Hoàng này đến cực điểm, ngẫm đến phải tất cung tất kính gọi hai chữ "Long Hoàng", đoàn người liền bắt đầu nhức đầu rồi, cho nên mọi người liền quyết định giúp Leola đổi danh hiệu, dưới tình huống người sau cực độ không có thiên phú đặt tên, mọi người đơn giản quyết định dùng danh hiệu Ngân Nguyệt thái tử, liền đổi thành "Ngân Nguyệt Hoàng".

Bạch Thiên mặc kỵ sĩ phục màu trắng, viền thêu hoa văn màu vàng nhạt, hắn làm lễ tiết kỵ sĩ với Leola, đợi sau khi Leola cũng hồi lễ, hắn liền quay đầu nói với Keisy: "Cho dù là bạn thân, nhưng khi Leola mang vương miện, cậu ấy chính là Ngân Nguyệt Hoàng, chúng ta chính là thuộc hạ của cậu ấy, không thể mạo phạm cậu ấy như thế, phải có lễ mạo, phải từ trong lòng tôn kính Ngân Nguyệt Hoàng, dù sao cậu ấy cũng &%#@..." (phía dưới không hề đình chỉ)

Keisy lộ ra thần sắc thống khổ như thể bị ma pháp "kỹ năng cuối cùng" đánh trúng, ánh mắt ai oán của cậu vượt qua vai của Bạch Thiên, giao nhau với Leola, đang làm giao lưu không lời nói.

Bảo anh ta ngậm miệng, anh làm ơn, tôi lập tức đi về làm việc. Keisy nháy mắt ám chỉ.

Không được, chỉ có thể bớt một giờ. Leola không chút lưu tình nhìn trở lại.

Anh, anh đồ cái tên băng lãnh vô tình này! Keisy phẫn nộ trừng Leola, ánh mắt cũng sắp có thể đốt thủng hoàng bào của Leola rồi.

Ánh mắt thiêu đốt cao độ như thế, Bạch Thiên đương nhiên cũng chú ý đến rồi, hắn nhíu mày, có chút tức giận nói: "Keisy, không được dùng ánh mắt không tôn kính như thế nhìn Ngân Nguyệt Hoàng, thân là kỵ sĩ, là phải từ trong lòng tôn kính hoàng thượng của mình, nếu không &^%#@..."

"A –!" Keisy đột nhiên cào túm đầu tóc ngửa lên trời kêu to, sau đó điên cuồng nói: "Tôi ngay cả tăng lương cũng không cần đâu! Anh làm ơn, bảo anh ta ngậm miệng đi!"

Khóe miệng của Leola nổi ra một chút mỉm cười: "Được rồi, Bạch Thiên kỵ sĩ, Keisy thân là trợ thủ đắc lực của tôi, có rất nhiều chuyện phải xử lý, phen giáo huấn này thì đợi sau đó đi, trước giúp tôi hộ tống cậu ta trở về."

"Vâng, Ngân Nguyệt Hoàng." Bạch Thiên xoay người qua, đối mặt với Leola cung kính làm lễ tiết kỵ sĩ.

Keisy nhận mệnh bắt đầu đi trở về, cậu đối lưng với hai người nên không có phát hiện tên thuộc hạ Bạch Thiên này lộ ra nụ cười rất thần bí, mà Leola thì trả về cho hắn một cái ánh mắt "cảm tạ", cuối cùng, hai người cùng nhau lộ ra mỉm cười, nhìn bóng lưng tịch liêu của Keisy dần dần đi xa.

Keisy dừng một chút, quay đầu nhìn, Leola sớm đã thu hồi tươi cười, lộ ra biểu tình nghiêm túc, mà Bạch Thiên thì không hề gì, dù sao hắn luôn là cười cười, tin tưởng Keisy cũng nhìn không ra hai người kỳ thực là cấu kết làm việc xấu, Keisy gãi gãi mặt, không có phát hiện cái gì không đúng, cậu dùng âm thanh như cá chết vô lực hô lên: "Đi thôi, Bạch Thiên, anh còn ở đó làm gì?"

"Oh, được." Bạch Thiên vội vàng đi theo.

Keisy vừa đi, vừa lẩm bẩm: "Tôi nhất định phải cáo trạng anh với Thanh Thanh..."

"Uh, cô ấy buổi chiều ngày mai sẽ qua đây rồi." Bạch Thiên mỉm cười nói.

"Hừ! Anh căn bản không sợ mà! Tôi phải cáo trạng anh với Phỉ Nhĩ, nói anh bắt nạt em gái anh ta, he he!"

"Nhưng, lần trước cậu cáo trạng với Phỉ Nhĩ, anh ấy lại cười hì hì hỏi tôi: 'Thế nào, cậu rốt cuộc học được bắt nạt em gái tôi rồi à?'"

"Shit! Lần trước Thanh Thanh cáo trạng tôi, Phỉ Nhĩ liền cả mặt như đạp phải phân xông đến tìm tôi đòi công đạo, đổi thành anh liền thế này? Thật không có thiên lý!"

Hai người vừa tranh cãi, vừa càng đi càng xa.

Leola nhìn hai ngươi dần dần đi khỏi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy Keisy nói hắn đã thay đổi rồi, mặc dù chỉ là nói đùa, lại không khỏi khiến tâm tư hắn trở về lúc đó, lúc mới vừa biết trái tim Long Hoàng lại có thể đã chuyển sang người mình, hắn có biết bao sợ hãi mình cũng sẽ bị trái tim Long Hoàng chiếm cứ, sau đó biến thành Long Hoàng lãnh khốc vô tình.

May là, mình không có lựa chọn đâm chết phụ thân Coffee.

Coffee sau khi biết chuyện trải qua, nói ra sau khi hắn và trái tim Long Hoàng đấu tranh mấy trăm năm, cuối cùng rốt cuộc tìm ra biện pháp hủy diệt trái tim Long Hoàng, chỉ cần tiến hành tịnh hóa linh hồn của một ngàn kỵ sĩ vì cái nguyền rủa này mà hi sinh lúc đó, nguyền rủa của trái tim Long Hoàng tự nhiên sẽ biến mất...

Nói tuy đơn giản, chẳng qua thế giới rộng lớn như thế, sự tình vừa lại đã trải qua mấy vạn năm, địa điểm thi hành nguyền rủa năm đó rốt cuộc ở đâu, sợ rằng chỉ có trái tim Long Hoàng biết thôi.

Coffee năm đó tuy đã nghĩ ra biện pháp, lại cũng không kịp tìm được cái địa điểm kia, đã hoàn toàn bị trái tim Long Hoàng khống chế rồi, Leola không khỏi nổi lên lo lắng, mình thật sự có biện pháp ở trước khi trái tim Long Hoàng khống chế, kịp thời tìm ra nơi nguyền rủa sao?

"Đừng lo lắng." Lúc đó, Keisy vỗ vỗ vai hắn, nói với hắn: "Anh thế nhưng là gã có toàn thế giới, mọi ma pháp sư của đế quốc Acalane, machine vạn năng của Liên Minh Thương Tế, còn có kỵ sĩ trung thành của nhà anh, nhất định có biện pháp tìm ra cái nơi nguyền rủa chết tiệt kia."

Cuối cùng, thật sự là đã động viên toàn thế giới, Jones vừa nghe thấy tin tức này, lập tức đem ma pháp sư của toàn đế quốc ném đến khắp nơi thế giới tìm kiếm nơi nguyền rủa, còn nói tìm không được thì đừng trở lại, khiến cho các nơi trên thế giới lúc đó đột nhiên có thêm không ít ma pháp sư thơ thẩn lang thang.

Đồng thời Thống Lĩnh Áo Đỏ hợp tác với Jones, phát minh ra machine có thể trinh trắc ma pháp tiêu cực, sau đó cũng là ném trang giáp chiến sĩ ra khỏi liên minh, trinh trắc đủ loại ma pháp tiêu cực trên toàn thế giới, lúc đó thật là sợ bóng sợ gió, cho dù là muốn nguyền rủa kẻ thù tiêu chảy, đều sẽ đột nhiên từ bầu trời bay xuống một đống trang giáp chiến cơ, sau đó vây quanh lớp lớp người hạ nguyền rủa, kêu khóc cầu xin mình không bao giờ dám hạ nguyền rủa bậy bạ nữa.

Long Hoàng đế quốc càng không cần nhắc tới, hiện tại Long Hoàng (Coffee) và thái tử lần nữa hòa hợp, còn cùng nhau hạ mệnh lệnh tìm kiếm, chúng kỵ sĩ nào có đạo lý không bạt mạng tìm kiếm.

Tóm lại, bầu trời lúc đó thật là bận rộn không chịu nổi, có ma pháp sư, có trang giáp chiến cơ, còn có kỵ sĩ cưỡi đủ loại vật cưỡi, thỉnh thoảng còn phát sinh "tai nạn trên không", bởi vì bọn họ tìm kiếm quá mệt, nhất thời không chú ý, thường thường ở không trung xảy ra thảm kịch va chạm.

Nhưng mọi người đều không ngờ đến, cuối cùng tìm được nơi nguyền rủa, lại là hai cô gái hai mươi mấy tuổi.

Leola nhắm mắt, khẽ giọng nói: "Lansecy và Jasmine à... tôi nợ hai người quá nhiều rồi."

"Blue Mountain, Macchiato gửi thư tới rồi." (Đổi Lam Sơn lúc trước thành Blue Mountain nhé)

Một tiếng gọi lớn cắt ngang suy nghĩ của Leola, hắn đột nhiên trở nên mặt vô biểu tình, thậm chí không muốn xoay người đối diện người chạy về phía hắn.

"Blue Mountain? Blue Mountain?"

Coffee nhìn thấy con trai không phản ứng, dứt khoát xoay vai của hắn lại, sau đó tự mình lấy ra phong thư, như hiến báu vật mà cầm đến trước mặt Leola, hưng phấn nói: "Con xem! Con xem tấm ảnh chụp này! Macchiato và Jasmine vừa lại chạy đến nơi thật kỳ quái rồi, xem ra bọn chúng thật sự rất thích mạo hiểm đó."

Leola ở trong lòng thở dài, một lần nữa vô ích mà nhắc nhở phụ thân: "Tên của con là Leola, không phải Blue Mountain, con gái của phụ thân tên là Lansecy, không phải Macchiato."

"Nói bậy!" Coffee nghiêm lại khuôn mặt, chỉ là không tới mấy giây sau liền không giữ được, hắn rất ủy khuất oán giận: "Các con là con của ta, tên hẳn là nên do ta đặt, hơn nữa ta đã đáp ứng Bạch Nhụy, phải đem tên của con cái toàn bộ dùng cà phê để đặt tên."

Leola nhíu mày, vốn đổi tên cũng không sao cả, Lansecy cũng bị Coffee gọi là Macchiato gọi quen luôn rồi, sớm đã không còn phản bác nữa, nhưng Blue Mountain của mình thật là quá... quá phiền toái rồi, bởi vì mỗi lần Coffee gọi hắn như thế, chỉ cần bên cạnh có người, phản ứng đầu tiên của những người đó thông thường là trợn lớn mắt, sau đó sững sờ nói: Blue Mountain? Tiếp đến là vừa lại sững sờ nhìn Leola, cuối cùng... cuối cùng đương nhiên cười không dừng lại được.

"Nói đến Bạch Nhụy, phụ thân đã dạy Bảo Lợi Long trì dũ thuật chưa?" Leola đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng này.

Coffee há hốc miệng, sau đó trực tiếp trả lời: "Ta quên rồi."

"Con biết."

Leola có chút bất đắc dĩ thở dài, ai nói hắn chỉ biết ở hậu hoa viên ngắm hoa uống trà? Trên thực tế, hắn cảm thấy công việc của mình mới là vô cùng vất vả, chẳng những phải thu thập tin tức cổ quái hiếm lạ của Cappuccino từ các nơi trên thế giới truyền tới (chủ yếu là hóa đơn bồi thường cùng các loại khiếu nại kháng nghị), còn phải chiếu cố Bảo Lợi Long vừa mới biến thành "rồng nam", tránh cho nó luôn là không mặc quần áo chạy loạn khắp nơi, còn thích dùng thân thể trần trùng trục ôm lén Liệt Diễm của Bạch Thiên, lần nào cũng bị Liệt Diễm thiêu đến trên người đông đen một mảng, tây đen một khối.

Thuận tiện nhắc đến, không biết Liệt Diễm là lúc trước ở thời cổ đại mặc nữ trang mặc nghiền luôn rồi, hay là nguyên nhân gì, lại có thể khiến mọi người bất ngờ mà lựa chọn làm con gái, từ đó dẫn đến một con sắc lang (chủ nhân là Huyết Lang), thường thường luẩn quẩn xung quanh nó, cho đến khi lông toàn thân của con sắc lang đó đều bị Hỏa Long đốt trọi, mới sẽ trở về tìm chủ nhân khóc lóc, nhưng chỉ cần đợi đến lông mọc dài rồi, liền vừa lại chạy về để bị đốt.

Còn có một con rồng ngu xuẩn tuổi quá nhỏ, không hiểu đạo lý ghen tuông lắm, nhưng lại rất thích ghen tuông (chủ nhân là Leola), lần nào bị Liệt Diễm thiêu xong, hoặc là nhìn thấy Tiểu Hắc không bị thiêu, liền tức đến tiện tay phá hoại đồ đạc, thứ phá hoại từ bàn ăn, bình hoa, một mạch đến tường thành, lầu tháp vân vân, lần nào cũng khiến Leola nhìn thứ bị phá hỏng, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên làm sao nói với Keisy người quản lý tài chính, mới sẽ không khiến cậu nổi khùng quá kịch liệt...

Leola mặt vô biểu tình tiếp tục suy nghĩ nội dung công việc của mình.

Sau đó, còn phải trông Coffee, bằng không hắn liền sẽ chọc ra đủ loại chuyện khó có thể tưởng tượng, có một lần còn bị kẻ buôn người lừa đi, khi Leola chạy đến phòng đấu giá ngầm, còn nhìn thấy Coffee đang đứng ở trên bục đấu giá, biện luận với tay buôn người giá khởi điểm của mình quá thấp... hắn tốt xấu gì cũng là Long Hoàng (tiền nhiệm) đấy...

"Con và phụ thân cùng đi tìm Bảo Lợi Long đi." Leola thở dài, thầm nghĩ không thể rời khỏi Bảo Lợi Long quá lâu, bằng không thì không biết sẽ có bao nhiêu thứ vốn hữu dụng biến thành một đống đồng nát sắt vụn, tiếp đến Keisy vừa lại phát cuồng rồi...

"Được đấy! Được đấy! Lâu lắm không đi ăn dã ngoại rồi, chúng ta tìm Tiểu Hắc và Liệt Diễm cùng đi đi."

Coffee dắt tay con trai của mình một cách tự nhiên, kéo hắn theo liền chạy.

Leola mặc trường bào lết đất suýt nữa bị kéo ngã, sau khi ổn định thân thể, lại bị Coffee kéo chạy mấy bước, nhưng người trước vừa lại đột nhiên dừng bước chân, Leola suýt nữa tông lên lưng của Coffee.

"A! Bọn chúng qua trước rồi kìa." Coffee cao hứng la to.

Leola ngẩng đầu nhìn, Liệt Diễm đang giận đùng đùng chạy về bên này, xem ra là muốn cáo trạng Bảo Lợi Long rồi, mà Tiểu Hắc và Bảo Lợi Long thì chạy theo phía sau, thỉnh thoảng còn đạp đối phương mấy cước, một sói một rồng đều tức đến đầu muốn bốc khói... Ặc! Hình như thật sự đang bốc khói, xem ra bọn chúng là cùng bị Liệt Diễm đốt rồi.

Người ở phía sau nữa, là Keisy hai tay bắt sau đầu, nhàn nhã đi, còn có Huyết Lang bởi vì Tiểu Hắc đang đeo đuổi Liệt Diễm mà bị bức ở lại hoàng cung, trên tay hắn thậm chí còn cầm một bình rượu, đang vừa đi, vừa nói chuyện với Bạch