Bất Sát

Chương 4-7




Chương 7: Glory

Keisy trong lòng giật mình, cái giọng nói không thể quen thuộc hơn này, còn có cái tên cậu sớm đã không dùng nữa kia.

"Mị Cơ?" Leola thuận mắt nhìn qua, Mị Cơ đang thở hồng hộc đứng ở lối vào.

"Tỷ tỷ?"

Keisy quay đầu qua, vừa nhìn thấy Mị Cơ ở lối vào, liền không khỏi thốt lên, mà lúc Mị Cơ đang muốn chạy về phía Keisy, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện ở phía trước Mị Cơ, chặn đường đi của Mị Cơ.

Nhìn thấy người này, sắc mặt của Keisy cũng thay đổi, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra tên của người đó: "Kiếm Lan!"

Leola tỉ mỉ đánh giá người này, thân hình của hắn và Leola vô cùng tương tự, đều là loại hình thon dài, nhưng mặt của hắn thoạt nhìn còn muốn nghiêm khắc hơn Leola nhiều, tóc dài màu nâu cột thành đuôi ngựa một cách gọn gàng, mặc kỵ sĩ phục vân vàng đỏ rực, trên tay cầm hai thanh kiếm, một thanh là kiếm có độ dài bình thường, thanh kia lại ngắn như Toái Ngân của Leola.

Lúc này, Kiếm Lan cũng đang đánh giá Leola, trong lòng kỳ thực đã bị chấn động rất lớn, lúc trước ở trong tổ chức, hắn đã âm thầm quan sát Leola rồi, vốn phán đoán thực lực của Leola hẳn là ở dưới Hoa Hồng Đen, nhưng hôm nay, hắn lại dễ dàng đánh bại Hoa Hồng Đen, hơn nữa thấp thoáng phát tán ra thực lực sâu không lường được, thực lực này vậy mà khiến Kiếm Lan nhớ tới một kẻ địch cường đại, Quang Minh kỵ sĩ Lancelot.

Không! Không thể nào. Kiếm Lan hoàn toàn bác bỏ Leola trước mắt có thực lực tương đồng với Lancelot, nếu như Leola thật sự có thực lực ngang bằng với Lancelot, vậy Lục Đại Cấm Kỵ đã chọc phải nhân vật không nên chọc!

"Lan." Mị Cơ gần như muốn bật khóc, cô không ngờ Kiếm Lan thân là người đứng đầu Lục Đại Cấm Kỵ lại có thể trở về tổ chức rồi, lần này, đứa em trai bị tổ chức trục xuất ra khỏi Khu Phố Hắc Ám, hơn nữa vĩnh viễn không được trở về chẳng phải sẽ...

Kiếm Lan lúc này cũng hồi thần lại, sau khi liếc Mị Cơ một cái, quay qua đối mặt với người bị trục xuất, lạnh lùng nói: "Ngươi không nên trở về."

Sắc mặt của Keisy tối sầm lại, sau đó vừa lại nở nụ cười một cách đê tiện: "Heh, ta đã trở về rồi, hơn nữa còn muốn mang bà chị của ta ra khỏi nơi quỷ quái này."

"Keigresy, em đừng nói bậy!" Mị Cơ đơn giản là hoảng đến ngay cả trái tim cũng sắp nhảy ra rồi, cô không ngờ em trai mình vậy mà dám nói chuyện với Kiếm Lan như thế.

Ai ngờ, Keisy sớm đã âm thầm đẩy Leola một cái, còn thấp giọng hỏi: "Này, sát thủ, mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua võ công của anh thật sự khôi phục rồi đi?"

Leola gật đầu: "Chỉ có thể khôi phục ba giờ."

Chỉ có ba giờ? Keisy âm thầm chửi một tiếng, sau đó lại len lén hỏi: "Ba giờ hẳn là đủ cho anh tiêu diệt cái gã đối diện chứ?"

Leola mặt vô biểu tình giải thích: "Thực lực của hắn rất cao, chẳng qua vẫn chưa đến tầng cấp của Lancelot hoặc là Misery, đánh bại hắn cùng lắm cần hai mươi phút đi."

Keisy nghe xong lập tức liền ha ha cười lớn, ngón trỏ chỉ vào Kiếm Lan đối diện, hùng hổ kiêu ngạo nói: "Ngươi có gan thì cùng ta... Leola nhà ta đánh một trận, nếu bọn ta thua, vậy thì mặc ngươi an bài, nếu bọn ta thắng, ngươi phải trả tỷ tỷ cho ta, cũng không được truy sát Leola nữa."

Hắn đã đáp ứng đánh với Kiếm Lan hồi nào? Leola liếc Keisy một cái, chẳng qua nể mặt Mị Cơ, cộng thêm câu cuối cùng của Keisy, muốn Kiếm Lan không được truy sát hắn, Leola đối với sự hung hăng càn quấy của Keisy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chẳng qua hắn trái lại vô cùng kinh ngạc, Mị Cơ vậy mà là chị của Keisy.

Vẫn chưa đợi được Kiếm Lan nói chuyện, Mị Cơ đã giành mở miệng: "Đừng làm loại đánh cược này, Keigresy! Lan, tôi xin anh thả bọn họ đi đi, đừng làm hại em trai tôi."

Kiếm Lan nhìn hướng Mị Cơ đang kéo góc áo hắn không buông, vẻ mặt muốn khóc, sắc mặt của hắn vậy mà dịu đi một chút, nhưng sau đó lập tức quay sang kẻ địch đối diện, vẫn như cũ là một khuôn mặt lạnh giá, Kiếm Lan nói: "Ta sẽ không giết Keigresy, nhưng Leola nhất định phải chết, đây là nhiệm vụ."

Trong lòng của Mị Cơ vừa yên tâm vừa tiếc hận, nhưng có thể bảo vệ tính mạng của em trai, Mị Cơ đã rất cảm kích rồi, dù sao năm đó Kiếm Lan là chính miệng nói ra, muốn vĩnh viễn trục xuất Keigresy ra khỏi Khu Phố Hắc Ám, bây giờ Kiếm Lan vì cô, hủy đi lời chính miệng mình nói ra, Mị Cơ đã vô cùng cảm động rồi, chỉ là nghĩ đến cái chàng trai sạch sẽ kia, Mị Cơ lại quay mặt đi, không dám nhìn sắc mặt của Leola, cảm thấy mình giống như đối với hắn thấy chết không cứu.

"Chị gái cậu..." Leola nhìn Mị Cơ đang không dám nhìn hắn, chầm chậm mở miệng: "Chẳng giống Keisy cậu một chút nào."

"Ai cần anh lo! Mau giải quyết cho xong Kiếm Lan đi, nhóm Bạch Thiên không biết có thể chống giữ bao lâu nữa." Keisy bĩu môi.

Tính cách cũng không giống, Leola không nói câu này ra khỏi miệng, cô gái dịu dàng vừa lại thiện lương như thế làm sao lại có một đứa em trai tính cách khiến người muốn đánh như vậy?

"Tới đi."

Leola dứt khoát nói với Kiếm Lan, hắn cũng hết sức lo lắng tình huống của nhóm Bạch Thiên, định sau khi nhanh chóng giải quyết Kiếm Lan, đi mang nhóm Bạch Thiên rời khỏi Khu Phố Hắc Ám. Kiếm Lan hừ lạnh một tiếng, kiếm một dài một ngắn cũng ra khỏi vỏ.

Kiếm Lan nhanh như mũi tên bắn ra, chỉ nhìn thấy một cái bóng đỏ gần như không thể thấy phóng về phía Leola, mà Leola cũng nắm chặt Toái Ngân, nếu luận về tốc độ, Leola vẫn chưa gặp qua địch thủ, thân ảnh lóe lên mấy cái, đã tránh được công thế của Kiếm Lan, Kiếm Lan hơi hơi giật mình, lại vẫn đuổi sát không bỏ, kiếm dài ngắn đuổi sát thân ảnh của Leola, mà Leola cũng tương đối kinh ngạc vì nhãn lực của Kiếm Lan lại có thể nhìn thấy được thân ảnh của hắn, mặc dù Leola vẫn chưa đến tốc độ cực hạn...

"Oh!" Jones trong gian ghế vô cùng... mất hứng "nhìn" trận quyết đấu này, quạt lông trên tay không ngừng khẽ gõ vào trán: "Ôi, loại quyết đấu này đúng là thật khó coi! Căn bản chẳng thấy cái gì mà! Thật là, cũng không chậm một chút, chỉ thấy hai cái bóng lóe qua lóe lại, chẳng qua bóng màu đỏ hình như rõ hơn màu trắng nhiều, đúng đi?"

"Hê hê, Leola thế nhưng là đồ chơi cao cấp nhất của tôi đấy, Kiếm Lan trước mắt thế nhưng không phải đối thủ của hắn." Ở góc lặng lẽ đứng một người đàn ông tóc vàng, thấp thoáng có thể nhìn ra quần áo của hắn rất đặc biệt, lại có thể là trường bào quái dị hai màu đen trắng.

Jones mỉm cười: "A, nếu như nói hắn là đồ chơi của ông, vậy tôi cũng có một phần đi? Lúc đó chúng ta thế nhưng là cùng nhau phát hiện hắn, chẳng qua, chúng ta đem người cùng đẳng cấp với chúng ta làm đồ chơi, có phải hơi quá đáng rồi không?"

Misery bước ra gian ghế, nhướn mày lên với Jones: "Ông có tư cách nói ra câu này sao? Cố ý giả vờ không thèm để ý Leola, vừa lại nói toạc ra sự thật Leola đã phát hiện chân tướng của thi đấu biểu diễn, khiến ý đồ chạy trốn khỏi lôi tháp hắc ám của hắn thất bại, ông rõ ràng biết hắn đã bị Lancelot phong ấn võ công, tỷ lệ thành công muốn đánh thắng Hồng Long là cực kỳ nhỏ bé."

Jones khẽ phe phẩy quạt lông: "Ông cũng biết, tôi là người có thù tất báo, ai bảo hắn hồi đó đem tôi làm con tin để uy hiếp ông đây."

"Chẳng qua, không ngờ hắn biết dùng loại phương pháp này đánh thắng Hồng Long, chủ nhân của Thần Thánh Bạch Long thật sự tài giỏi như thế?" Jones có chút tò mò hỏi Misery người hiểu rất sâu về rồng.

"Không phải chủ nhân của Thần Thánh Bạch Long tài giỏi." Misery sâu sắc nhìn cái bóng màu trắng ngoài gian ghế: "Là chủ nhân của vương tử của Thần Thánh Bạch Long tộc tài giỏi, trên thực tế, có thể được vương tử hoặc công chúa của Thần Thánh Bạch Long tộc công nhận, ở ngày trước, tất cả đều không ngoài dự liệu trở thành Long Hoàng của Long Hoàng đế quốc."

Jones "A" một tiếng, giống như đang tố cáo Misery mà chỉ vào hắn nói: "Ông đem Long Hoàng tương lai làm đồ chơi để chơi?"

Đầu của Misery nổi lên gân xanh: "Ông không có phần sao?"

Jones khẽ cười, không trả lời cái vấn đề chết người này, trái lại chuyển sang đề tài khác: "Ông trở về là muốn tìm Lancelot tính sổ sao?"

Nghe thấy Lancelot, mặt của Misery liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không tỏ ra một chút thực lực, cái gã đó hình như không bỏ tôi vào trong mắt rồi!"

Jones dùng đỉnh quạt chống cằm suy tư: "Phong ấn võ công của Leola, là ý của bản thân Lancelot, hay là mệnh lệnh của Long Hoàng hạ?"

Misery có chút do dự trả lời: "Long Hoàng hình như không phản đối Lancelot làm như thế."

"Vậy ông nếu như đi tìm Lancelot tính sổ, vậy chẳng phải tuyên bố gây khó dễ với Long Hoàng sao? Thế này ổn chứ?"

Jones mỉm cười nói, mà lời này cũng đích xác ảnh hưởng Misery, hắn hiếm khi sa sầm khuôn mặt, không có trả lời vấn đề của Jones, nhìn thấy sắc mặt sa sầm hiếm thấy của Misery, Jones cười cười nói: "Đi tìm hắn chơi đùa thì cũng coi như thôi, ông thế nhưng đừng bởi thế trở mặt với Long Hoàng."

Misery nghiêm túc gật đầu, sau đó vừa lại khôi phục bộ dạng luôn là híp mắt ban đầu, nhìn đồ chơi ngoài cửa sổ nói: "Đồ chơi làm sao lại đột nhiên khôi phục võ công? Đừng nói với tôi là Lancelot trốn ở phụ cận."

"Hình như có liên quan với dây chuyền Long Thập Tự, sợi dây chuyền đó đối với Leola thực sự là vừa có lợi vừa có hại, một mặt khiến hắn nằm dưới kiểm soát của Long Hoàng, mặt khác, Leola hình như có thể từ dây chuyền nhận được rất nhiều trợ giúp."

Jones cẩn thận suy tư, sau đó hình như nhớ tới cái gì, Jones xoay người hỏi Misery: "Chuyện của Mirrodin ông điều tra làm sao rồi?"

Misery lại không có nghe lọt vấn đề của Jones, mắt màu lam nước của hắn cháy một một đám lửa, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ lực lượng quen thuộc, Misery mở mắt nhìn về phía đông nam: "Lancelot!"

Cùng lúc nói xong, thân ảnh của Misery lập tức cũng biến mất, khiến cho Jones ở tại chỗ đành gãi gãi mặt, lẩm bẩm nói: "Xem ra Misery lần này thật sự tức điên rồi, cũng khó trách, hắn với Lancelot vốn cư xử không tốt lắm, chuyện phong ấn võ công của Leola cũng chỉ là cái mồi lửa đi."

Lực chú ý của Jones lần nữa trở về lôi đài, hai người đang quyết đầu hình như đã đánh được một chặng, biểu tình trên mặt Kiếm Lan tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhìn hướng Leola, ánh mắt gần như mang chút kinh hoàng, vốn biết mình thực lực cao hơn Kiếm lan, Leola trái lại vô cùng bình tĩnh, thắng lợi sớm đã ở trong dự liệu của hắn.

Nhìn thấy tình huống này, Jones lại nổi lên mỉm cười: "Cẩn thận đấy, Leola, thủ lĩnh Lục Đại Cấm Kỵ thế nhưng không phải chỉ có chút bản lĩnh này, dù sao hắn cũng là... một trong những nhân vật cấp X đó."

Kiếm Lan đánh đến thở hổn hển lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, lãnh tĩnh nói với Leola: "Ta biết rồi, xem ra ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi, từ bây giờ trở đi, nên nghiêm túc một chút rồi."

Leola đột nhiên cảm giác được có một cỗ năng lượng kỳ lạ từ trên người Kiếm Lan phát tán ra, mà quần áo của Kiếm Lan cũng không bình lặng mà phiêu động, khí màu đỏ thấp thoáng từ trên người Kiếm Lan phát tán ra, chầm chậm tụ tập lên kiếm dài ngắn của Kiếm Lan, cuối cùng kiếm dài ngắn tuôn ra một trận chói sáng, trên kiếm dài ngắn lại có thể đều cháy lên ngọn lửa hừng hực, nhưng Kiếm Lan nắm hai thanh kiếm lại không có dấu hiệu bị bỏng.

"Ma kiếm sĩ! Leola anh phải cẩn thận, ma kiếm sĩ chính là kiếm sĩ biết sử dụng ma pháp, nhìn bộ dạng của Kiếm Lan, hắn hình như biết sử dụng hỏa diễm ma pháp, anh cẩn thận một chút, tôi không biết hắn rốt cuộc sẽ sử dụng chiêu thức gì."

Keisy đột nhiên đứng lên kinh hô, nói xong một đống giải thích blah blah với Leola đang nhíu mày, sau đó lần nữa ngồi xuống chỗ khán giả, cầm ly trà nói với chị gái bên cạnh: "Chị, thêm ly trà nữa."

Mị Cơ vội vàng cầm lấy bình trà rồi rót trà cho em trai, đồng thời lo lắng hỏi: "Leola sẽ không có nguy hiểm chứ? Anh ta chẳng phải Long kỵ sĩ sao? Keisy em có cần trả rồng lại cho anh ta?"

"Yên tâm, yên tâm, tên đó cứ giống như mèo yêu quái chín mạng ấy, làm sao cũng chết không nổi, hơn nữa chị không biết đâu, cái thằng nhóc Bảo Lợi Long này trước giờ thành sự thì ít bại sự có thừa, nếu em ném Bảo Lợi Long qua, Leola sẽ hận em cả đời mất." Keisy không thèm để ý phất phất tay, tự ý uống trà ăn mứt, còn thuận tiện nhét miếng thịt cho Bảo Lợi Long đang nghiêm trọng kháng nghị trong lòng.

Leola và Kiếm Lan rốt cuộc muốn bắt đầu nghiêm túc quyết đấu, ngọn lửa trên tay Kiếm Lan càng ngày càng mãnh liệt, nóng cháy đến ngay cả Leola ở phương xa cũng cảm giác được, Leola cũng không dám xem thường, chân khí cấp tốc vận hành, định nâng tốc độ của Phong Phiêu Nhận đến tối cao, cùng Kiếm Lan nhất quyết thắng thua, sau đó liền có thể đi cứu Bạch Thiên...

RẦM! Vách tường của lôi tháp đột nhiên chấn động kịch liệt, rất nhiều tảng đá lớn nhỏ bay tứ tung, ngay cả Keisy ở chỗ khán giả cũng không thể không giơ súng đánh nát những tảng đá bay về phía cậu và Mị Cơ, sau khi bụi bặm tràn ngập hiện trường chầm chậm tán đi, một con Hồng Long to lớn và một cỗ trang giáp thiên sứ liền xuất hiện ở chỗ lôi tháp đã thủng một cái lỗ lớn.

"Leola, tốt quá rồi, cậu không sao." Bạch Thiên toàn thân rải rác vết thương vừa liếc mắt liền nhìn thấy Leola, thấy được người cần cứu viện không sao, Bạch Thiên cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Leola nhìn thấy Bạch Thiên và Mai Nam đều ở trên lưng rồng, Thanh Thanh cũng ở ngực trang giáp bạt mạng vẫy tay với hắn, Leola mới thật sự bỏ xuống tảng đá trong lòng, nếu như người nào trong bọn họ xảy ra chuyện, Leola sợ rằng vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho mình, giống như việc hắn vĩnh viễn đều không tha thứ cho mình vì khiến cho Anse bỏ mạng, mặc dù ba người bọn họ đều không bỏ mạng, nhưng Leola lại không thể không nhìn thấy bộ dạng đầm đìa máu của bọn họ, ngay cả Thanh Thanh nhát gan cũng thế, đều không tránh khỏi đụng xước trán, mép miệng cũng rướm máu, trang giáp thiên sứ mỹ lệ cũng vừa nát vừa tả tơi, có thể thấy ác chiến vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.

Chờ thêm một chút, tôi lập tức sẽ mang các cậu rời khỏi đây, trở về học viện Acalane liệu thương! Mắt bạc của Leola cháy lên ngọn lửa, nhìn hướng Kiếm Lan cũng cháy lên ngọn lửa như thế...

"Mai Nam! Cục cưng yêu dấu của ta, con làm sao lại bị thương thành thế này? Mau nói cho ta là ai đả thương con, để ta giúp con báo thù!" Jones một đầu húc vỡ cửa sổ thủy tinh cường hóa của gian ghế, vẻ mặt đau lòng xông về phía Mai Nam.

Mọi người đều đen hết nửa khuôn mặt nghe một người đàn ông trung niên nói ra lời buồn nôn như vậy, đồng thời quay đầu nhìn về phía Mai Nam trên lưng rồng, đang hận không thể trốn vào trong dạ dày của Liệt Diễm, lúc Jones lao đến bên cạnh Liệt Diễm, Mai Nam rốt cuộc nhịn không nổi rống giận: "Dừng ngay cho tôi!"

Jones vẫn thật sự thắng gấp, vẻ mặt ủy khuất nghịch nghịch ngón tay, Mai Nam nhìn thấy bộ dạng của Jones, tức đến chửi ầm lên: "Thân là thủ tướng một nước, ông xem ông đây là bộ dạng gì hả? Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, phải có uy nghiêm phải có khí chất!"

"Ta có mà, chỉ là lâu lắm không nhìn thấy con cục cưng yêu dấu rồi, kích động một chút thôi mà." Jones ủ rũ ngồi xổm trong góc ngoáy ngoáy vẽ, còn thỉnh thoảng ném cái ánh mắt "con toàn hiểu lầm ta" cho Mai Nam.

Sắc mặt của Mai Nam đột ngột thay đổi: "Bớt gọi tôi là cục cưng yêu dấu, ông đừng quên tôi vẫn đang chiến tranh lạnh với ông đấy!"

Rống xong, Mai Nam tức đến hất mặt đi, cự tuyệt nhìn Jones, nhưng vừa hất mặt đi, liền nhìn thấy Bạch Thiên đang dùng biểu tình kỳ quái nhìn hắn, Mai Nam nghi hoặc nhìn hướng những người khác, chỉ nhìn thấy mọi người đều co giựt khóe miệng, vẻ mặt ngượng ngùng, Mai Nam chẳng hiểu gì hết mở miệng hỏi: "Mọi người vì sao dùng biểu tình kỳ quái như thế nhìn tôi?"

Keisy che miệng ái muội nói: "Ái chà, chúng tôi chỉ là kinh ngạc một chút, không ngờ cậu và thủ tướng lại có thể là... loại quan hệ đó!"

Mai Nam lộ ra biểu tình không được tự nhiên: "Xin lỗi, giấu mọi người, tôi và ông ấy đích xác có quan hệ, nhưng tôi không phải cố ý giấu diếm, chỉ là cảm thấy có chút không tiện."

Mọi người nghe xong tất cả đều hít mạnh một hơi, ngay cả Keisy cũng trợn lớn mắt: "Cậu thật sự cùng ông ta là loại quan hệ đó? Đây bắt đầu từ lúc nào?"

"Đúng vậy." Mai Nam có chút kỳ quái nhìn hướng Keisy: "Đương nhiên là từ nhỏ đã bắt đầu rồi, chỉ là lúc trước bởi vì vấn đề của Elly, cho nên cảm tình của chúng tôi trở nên kém, tôi mới chiến tranh lạnh với ông ấy."

"Elly là vợ của ta." Jones cười hì hì bổ sung.

Thì ra như thế, bởi vì bị vợ phát hiện, cho nên làm ầm ĩ rồi sao? Thật là quan hệ phức tạp... tiếng lòng của mọi người.

"A!" Keisy đột nhiên nổ ra tiếng hét, vẻ mặt đau khổ nói: "Lúc ở bình nguyên Á Long, tôi lại có thể ngủ trong cùng một