Bất Sát

Chương 5-1




Tập 5: Khởi đầu chiến tranh

Chương 1: Di vật của Anse

Vừa nhìn thấy bộ dạng như thần phán xét của Lancelot, Bạch Thiên, Keisy, Thanh Thanh và Mai Nam tất cả đều nhất chí di chuyển đến phía trước Leola, bốn người giống như gà mẹ bảo vệ gà con mà che chắn cho Leola, chỉ sợ Lancelot trước mắt sẽ gây bất lợi đối với Leola.

"Đồ khốn! Ông vừa lại muốn làm cái gì? Leola bị ông hại đến không biết suýt nữa đi đứt bao nhiêu lần, ông còn vác mặt tới đây!" Keisy là người đầu tiên kích động, chửi ầm lên.

Những người khác mặc dù không có chửi ầm lên như Keisy, nhưng từ vẻ giận dữ trên mặt bọn họ để xem, là vô cùng tán đồng lời của Keisy, Lancelot lại không thèm ngó ngàng đến Keisy, một đôi mắt sắc bén như chim ưng bắn về phía Leola, giọng điệu uy nghiêm mà trầm ổn lặp lại lời vừa mới nói: "Giao dây chuyền Long Thập Tự ra."

Trong lòng của Leola bị trọng kích một cái, giao dây chuyền của Anse ra? Không! Tay phải của Leola nắm chặt lấy dây chuyền Long Thập Tự ở trước ngực.

"Tuyệt đối không!"

Lancelot hình như cũng biết Leola sẽ không dễ dàng giao đồ, hắn không kiên nhẫn phất phất tay: "Giao ra đây, ngươi bây giờ không có năng lực phản kháng, ta không muốn đả thương ngươi."

Leola cũng biết mình bây giờ ngay cả đám người Bạch Thiên cũng đánh không lại, huống hồ là cường giả cấp X, nhưng hắn có thể giao ra bất cứ thứ gì, bất cứ thứ gì — ngoại trừ dây chuyền của Anse để lại, Leola không nhịn được cười khổ trong lòng, cho dù mình nghĩ như thế, nhưng nếu Lancelot thật sự muốn cướp, hắn ngoại trừ giao dây chuyền ra, nếu không chính là bồi thường tính mạng sau đó dây chuyền vẫn là bị cướp đi.

Cho dù như thế, Leola vẫn không cho phép mình giao dây chuyền của Anse, biểu tình trên mặt hắn bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như đang nói với Lancelot, ông muốn lấy dây chuyền thì lấy luôn cả mạng tôi đi.

Lancelot cũng không nhiều lời, độc giác thú không đếm xỉa đến tồn tại của đám người Bạch Thiên, lao thẳng một mạch đến trước mặt Leola, trên đường đấu khí cường đại của Lancelot trực tiếp xô đám người Bạch Thiên ra, Bảo Lợi Long chở Leola mặc dù muốn bay đi, nhưng vẫn không nhanh bằng độc giác thú nổi tiếng tốc độ, trong chớp mắt, thân ảnh của Lancelot đã nhảy lên lưng rồng của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long vừa cuống vừa tức, lại không dám dùng động tác mạnh hất Lancelot đi, Bảo Lợi Long thế nhưng không muốn papa đã mất hết võ công té chết.

Leola mất đi chân khí mặc dù miễn cưỡng thấy rõ động tác của Lancelot, nhưng thân thể lại không thể làm ra phản ứng, tay của Lancelot không chút tốn sức vươn đến trước ngực Leola, một phát túm lấy dây chuyền Long Thập Tự, nhưng kỳ quái chính là, Lancelot giống như thể bị điện giật, sau khi thân thể mãnh liệt run một cái, hắn thậm chí phát ra tiếng kêu đau, sau đó cấp tốc thu hồi bàn tay, ánh mắt của Leola theo phản xạ nhìn hướng bàn tay của Lancelot, chỉ nhìn thấy lòng bàn tay của Lancelot vậy mà xuất hiện cháy đen, hình dạng giống như là dấu ấn bị Long Thập Tự in lên.

Leola có chút ngỡ ngàng, theo trực giác sờ Long Thập Tự trước ngực, nhưng nhiệt độ của Long Thập Tự vẫn là nhiệt độ kim loại lành lạnh bình thường, nào có khả năng đốt tay của Lancelot thành cháy đen?

Lancelot sau khi nhìn thấy lòng bàn tay mình cháy đen, lập tức sử dụng trì dũ thuật đặc hữu của Quang Minh kỵ sĩ, ánh sáng trắng dày đặc tụ tập ở trên dấu ấn hình Long Thập Tự, sau khi ánh sáng trắng tán đi, vết thương cháy đen đích xác biến mất, nhưng lại có một cái vết sẹo hình Long Thập Tự màu xám ở lòng bàn tay, mặc cho Lancelot lần nữa thi triển ánh sáng trắng cũng không thể đánh tan cái này, trên mặt của Lancelot tràn ngập phẫn nộ: "Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?"

Leola đương nhiên không thể nói mình đã làm cái gì, bởi vì hắn căn bản cái gì cũng không có làm!

Lancelot cũng nhìn thấy ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Leola, hắn cũng chỉ tạm thời mặc kệ dấu ấn ở lòng bàn tay, vươn tay bóp thẳng về phía cổ của Leola, muốn lấy mạng của Leola để bức hắn giao ra dây chuyền Long Thập Tự.

"Dừng tay! Quang Minh kỵ sĩ, ông muốn làm hại người bình thường mất đi võ công sao?"

Mắt thấy Lancelot sắp chế trụ cổ của Leola, nhưng đám người Bạch Thiên lại bị đấu khí của Lancelot chặn ở chỗ xa mấy mét, không thể tới gần cứu Leola, Keisy dưới nôn nóng, đành chụp mũ Quang Minh kỵ sĩ lên đầu Lancelot, hi vọng Lancelot cái Quang Minh kỵ sĩ này sẽ nhớ, giới luật kỵ sĩ không thể thương tổn người yếu.

Lancelot lại hoàn toàn mặc kệ hò hét của Keisy, bàn tay móc lên cái cổ nhỏ của Leola, nhưng chuyện lạ xảy ra, Lancelot vừa mới chạm vào da của Leola, lập tức liền như giựt điện rụt về, Lancelot và Leola đồng loạt nhìn hướng lòng bàn tay của người trước, dấu ấn Long Thập Tự vậy mà như thể vừa mới in lên, sau khi phát đỏ vừa lại biến thành một miếng cháy đen, giống như hoàn toàn chưa được trị liệu.

Lancelot lúc này rốt cuộc đã hiểu, mình sợ rằng căn bản không chạm được Leola, lần này không thể trực tiếp cướp đoạt dây chuyền Long Thập Tự rồi. Lửa giận dưới đáy lòng Lancelot nổi lên, đánh tan đấu khí chặn ở xung quanh đám người Bạch Thiên, Liệt Diễm của Bạch Thiên và thiên sứ Nana của Thanh Thanh đột ngột xông vào, ánh mắt của Lancelot quét qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Keisy.

Keisy bị ánh mắt khủng bố của Lancelot nhìn chòng chọc đến đáy lòng phát hoảng, đồng thời một ý nghĩ cũng lóe qua trong lòng cậu, thảm rồi! Lão này không biết nguyên nhân gì không chạm được Leola, không thể trực tiếp cướp nên muốn bắt con tin uy hiếp rồi!

Keisy mặc dù nghĩ được Lancelot muốn làm gì, nhưng lại hoàn toàn nghĩ không ra cách giải quyết, Lancelot nhảy lên độc giác thú, thân ảnh màu trắng thoáng cái lóe qua Hỏa Long Liệt Diễm, đợi đến khi Bạch Thiên phát hiện tình huống không ổn quay đầu nhìn, sớm đã không thấy bóng dáng của Keisy.

"Giao dây chuyền Long Thập Tự ra."

Âm thanh lạnh lùng của Lancelot truyền đến, đồng thời kèm theo đó là tiếng rên rỉ đau đớn của Keisy, trong lòng Leola trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía độc giác thú, quả nhiên nhìn thấy Keisy đã rơi vào trong tay Lancelot, Lancelot ngồi trên độc giác thú chỉ dùng một tay phải túm lấy cổ của Keisy, để cho Keisy cả người lơ lửng không ngừng giãy dụa ở không trung.

"Đừng chạm vào cậu ta!" Mắt thấy mạng Keisy đang một sớm một chiều, mình vừa lại là phế nhân mất hết võ công, cả người Leola đều lạnh đến xương tủy.

"Ông... mẹ kiếp đồ khốn, lại, lại có thế bắt ta làm con tin."

Keisy ra sức từ trong kẽ răng phun ra lời chửi mắng Lancelot, Lancelot nhíu mày, tăng thêm lực đạo trên tay, lập tức khiến cho cả mặt Keisy đều căng đỏ, cũng khiến mọi người bên cạnh la hoảng, nhưng Keisy làm sao có thể ngoan ngoãn chờ chết, cậu rút khẩu súng cỡ lớn treo bên hông, ở lúc lực chú ý của Lancelot chuyển về người Leola, môi Keisy lẩm nhẩm niệm chú ngữ, khẩu súng cũng phát ra một trận ánh sáng màu trắng, nòng súng nhắm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lancelot.

Lancelot cảm giác thấy một cỗ lực lượng từ người con tin phát ra, hắn lập tức phản ứng, tay kia vung một cái, súng của Keisy cứ như thế từ trên cao rớt xuống, rơi đến cả bóng cũng không nhìn thấy.

Lần này thật sự thảm rồi! Keisy mặt căng đỏ, nghĩ đến mình lại có thể còn chưa tới hai mươi tuổi đã đi đứt, quả nhiên là trời ghen ghét anh tài sao? F*ck! Cậu thế nhưng vẫn chưa muốn chết, Keisy cắn răng một cái, hai tay túm lấy cái tay đang chế trụ cậu của Lancelot, từ trong kẽ răng phun ra chú văn: "... Bạo liệt đạn!"

Lancelot không ngờ con tin trong tay vậy mà vẫn có năng lực phản kháng, không đề phòng bị bạo liệt đạn của Keisy tuôn ra đả thương tay, Lancelot theo phản xạ buông con tin trong tay...

"A! Mẹ kiếp, chỉ là một khối hỏa cầu nhỏ nổ tung, ông lại có thể thật sự buông tay~~"

Mất đi tay của Lancelot chống giữ, Keisy đang lơ lửng trực tiếp rơi xuống đất, đi theo tiếng kêu rên thật dài của Keisy, hai con rồng và một cỗ trang giáp phóng rất nhanh về phía Keisy đang rơi, nhưng do không ngờ đến Keisy vẫn có thể sử dụng ma pháp, nên ba người thực sự khởi bước quá chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Keisy thật sự sắp hôn hít với mặt đất.

Keisy ở không trung ra sức xoay chuyển, hai tay ôm lấy đầu, định cho dù té gãy tay chân, cũng còn có machine liệu thương tốt nhất để dùng, nhưng nếu té trúng cái đầu thông minh bẩm sinh của cậu, machine liệu thương thế nhưng không thể trị liệu cái đầu như quả dưa hấu bị nát, trong lúc làm động tác độ khó cao là xoay người ở không trung, Keisy tinh mắt nhìn thấy Barbarise lộ ra biểu tình nghiêm túc mà thâm trầm xưa nay chưa từng thấy.

"Lão đó đang niệm chú văn?" Keisy hình như quên mình vẫn đang trong trạng thái rơi, chỉ là nỗ lực nhìn hình miệng của Barbarise: "Đó rất giống là... dịch chuyển tức thời tập thể?"

Mới nghĩ đến chú văn của Barbarise niệm, Keisy lập tức phát hiện cảnh sắc trước mắt đang biến động rất nhanh, từ sân thi đấu hình tròn lướt qua một cánh đồng cỏ xanh tươi, sau đó vừa lại là rừng rậm, cuối cùng là một vùng đồng hoang...

"Ui da!" Keisy lúc này rốt cuộc đập lên mặt đất, lập tức bắt đầu gào rú: "A, tiêu rồi, ta nhất định té gãy tay rồi, thôi xong, đầu của ta, cái đầu yêu quý của ta không vỡ chứ?"

Keisy vội vàng sờ đông nhìn tây lên người, cuối cùng đầy mặt nghi hoặc ngồi xếp bằng trên mặt đất, thầm nghĩ cậu làm sao rất giống như hoàn hảo vô sự? Không phải chứ, rõ ràng đã té từ trên cao như thế xuống mà.

Nghi hoặc của những người khác cũng không ít hơn Keisy, vốn còn ở trên không trung của sân thi đấu, làm sao đột nhiên biến thành một vùng đồng hoang rồi? Ngoại trừ nghi hoặc, ba người Leola nhìn thấy Keisy vẫn còn có sức sờ đông sờ tây lên người, cuối cùng còn gãi mặt ngồi xếp bằng trên mặt đất, thoạt nhìn lông tóc không tổn thương, ba người rốt cuộc cũng yên tâm.

"Lancelot à, ngươi làm sao ngang nhiên như thế ở trên không trung sân thi đấu ra tay với mấy học sinh đây? Không sợ phá hỏng danh tiếng Quang Minh kỵ sĩ của mình sao? Ngươi nhìn xem, ta còn đặc biệt dùng dịch chuyển tức thời tập thể đổi địa điểm mọi người đây" Barbarise cười hì hì kể công.

"Cái đồ lão già chết tiệt nhà ông." Keisy nhảy dựng lên: "Ông là đặc biệt đổi chúng tôi tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, để cho cái tên Lan kia thủ tiêu chúng tôi, còn có thể thuận tiện vứt xác à?"

Barbarise ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Thủ tiêu các ngươi? Không thể nào? Đường đường là Quang Minh kỵ sĩ làm sao sẽ giết mấy học sinh và một người bình thường mất đi võ công đây?"

Nghe thấy lời này, biểu tình của Lancelot phát lạnh, ngữ khí càng lạnh nói: "Barbarise ông không cần trào phúng ta, giết bọn chúng không phải mục đích của ta, nhưng nếu như giết bọn chúng có thể đạt được mục đích của ta, vậy ta cũng sẽ không lưu tình."

Barbarise lộ ra biểu tình khôi hài, không nghiêm túc trả lời: "Không phải chứ? Mấy người này thế nhưng là vô tội đấy, ngươi thật sự muốn giết bọn chúng? Đây không giống tác phong của ngươi."

"Trừ khi cần thiết, nếu không ta sẽ không dễ dàng hạ sát thủ, chỉ cần tên sát thủ kia ngoan ngoãn giao ra dây chuyền Long Thập Tự, ta sẽ không tới làm khó hắn nữa." Lancelot không kiên nhẫn phất phất tay rồi nói.

"Ngươi đang làm cướp à? Đây là nghề không tệ, ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông, không làm kỵ sĩ quang minh chính đại nữa?" Trên mặt Barbarise vẫn là cười tít mắt, nhưng trong lời nói lại đầy châm chọc.

Lancelot rống giận một tiếng: "Ta là quang minh chính đại, sợi dây chuyền đó là đồ vật của Long Hoàng, ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh đến lấy dây chuyền về."

Ánh mắt của Barbarise chăm chú nhìn hướng lòng bàn tay của Lancelot, Lancelot theo phản xạ nắm tay, che lấp dấu ấn Long Thập Tự, nhưng Barbarise sớm đã nhìn thấy hết quá trình Lancelot bị Long Thập Tự làm bỏng, nhìn thấy động tác che lấp của Lancelot, hắn chỉ là nhàn nhạt cười một cái: "Tuân theo mệnh lệnh? Mệnh lệnh của ai? Long Hoàng sao?"

Lancelot lại trầm mặc, đây khiến trong lòng Barbarise càng thêm hoài nghi, nếu là mệnh lệnh của Long Hoàng, Lancelot hẳn là sẽ không chút do dự thừa nhận, chẳng lẽ không phải mệnh lệnh của Long Hoàng hạ? Vậy còn có ai có thể hạ mệnh lệnh với Quang Minh kỵ sĩ đầy oai nghiêm? Barbarise nghiền ngẫm trong lòng, chẳng qua tình huống trước mắt phải xử lý cho tốt trước đã, cho dù là hắn, cũng không chắc có thể ở dưới công thế của Quang Minh kỵ sĩ, đảm bảo năm người kia và hai con rồng đều hoàn hảo vô sự.

Nhưng dây chuyền Long Thập Tự này quá trọng yếu, có quá nhiều câu đố tiềm ẩn ở bên trong, trong lòng Barbarise có âm thanh cứ luôn đang nói cho hắn, tuyệt đối không thể giao dây chuyền ra, không thể giao dây chuyền vừa lại phải khiến cho Quang Minh kỵ sĩ bỏ qua? Barbarise không khỏi cười khổ, Misery ngươi được lắm, lẩn mất tăm, ném hết vấn đề khó khăn cho một mình hắn.

Trong lòng của Lancelot cũng không ngừng suy nghĩ, mình không chạm vào dây chuyền Long Thập Tự được, thậm chí không thể chạm vào Leola, Barbarise trước mặt vừa lại tỏ rõ đứng ở bên Leola, muốn mang dây chuyền Long Thập Tự về xem ra vô cùng khó khăn rồi, nhưng mình vừa lại đã đáp ứng bạn tốt, mày của Lancelot nhíu lại.

"Leola?"

Một tiếng kinh hô của Bạch Thiên kéo lực chú ý của mọi người đến Leola, chỉ thấy sắc mặt của Leola càng ngày càng tái nhợt, thân thể còn lung lay muốn đổ, ngay cả hô hấp cũng loạn nhịp.

"Tôi..."

Chính Leola cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, thân thể cũng yếu ớt không chịu nổi, cuối cùng trước mắt hắn tối sầm, vậy mà cứ như thế từ trên lưng Bảo Lợi Long té xuống, may là Bạch Thiên sớm đã phát hiện tình huống của Leola không ổn, Liệt Diễm tức thì bay qua, để cho Bạch Thiên đỡ lấy Leola, lúc Bạch Thiên cúi đầu thăm dò Leola, mới rốt cuộc phát hiện tình huống cực kỳ không ổn, trên mặt của Leola vậy mà một chút hồng hào cũng không có, hô hấp yếu ớt gần như không thể phát hiện.

"Leola? Cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại!" Thần sắc của Bạch Thiên cũng không khỏi nổi lên hoảng hốt, Leola đơn giản là sắp như người chết rồi, vừa rồi rõ ràng còn khỏe mạnh, làm sao thành thế này?

Liệt Diễm lúc này cũng hạ xuống mặt đất, Keisy và Barbarise vội vàng vọt đến bên cạnh Liệt Diễm, mà Thanh Thanh ngay cả trang giáp cũng chưa kịp dừng hẳn đã từ khoang điều khiển nhảy lên người Liệt Diễm, bạt mạng lắc thân thể của Leola, còn vừa gào thét tên của Leola.

Keisy vừa nhìn thấy tình huống của Leola, lập tức kêu một tiếng chết tiệt sau đó nói với mọi người: "Là độc của Hoa Hồng Đen, Phỉ Nhĩ từng nói anh ta chỉ có thể áp chế, xem ra Leola vừa lại phát độc rồi."

Mọi người vừa nghe, sắc mặt đều trắng bệch, Barbarise càng là do dự nói: "Ta đi mang Phỉ Nhĩ tới đây..."

Keisy lại một tay bịt miệng của Barbarise, sau khi liếc mắt muốn bảo Barbarise trước hết an tĩnh, Keisy đi nhanh về phía Lancelot, sau khi dừng ở nơi cách mấy bước, nói với Lancelot: "Leola bởi vì mất đi võ công mà bị người hạ độc, anh ta bây giờ tính mạng đang một sớm một chiều có thể nói là do một tay ông gây nên, ông có trách nhiệm phải chữa khỏi cho anh ta."

Biểu tình của Lancelot đột nhiên cứng đờ, cán cân thiện ác không ngừng vận chuyển trong lòng, thầm nghĩ nếu như sát thủ này chết rồi, liền có thể giảm đi rất nhiều vấn đề, đồng thời hắn cũng có thể mang dây chuyền Long Thập Tự đi...

"Quang Minh kỵ sĩ!"

Một tiếng thét của Bạch Thiên gọi tinh thần của Lancelot trở về, Lancelot không có bao nhiêu do dự, tiến mấy bước đi đến phía trước Bạch Thiên đang ôm Leola, một vệt ánh sáng trắng mạnh mẽ từ bàn tay của Lancelot phát ra, dưới chiếu rọi của ánh sáng trắng, sắc mặt vốn giống như người chết của Leola cũng dần dần có chút hồng hào, hô hấp cũng ổn định lại, thấy vậy, mọi người cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Bạch Thiên cúi đầu nhìn Leola, một đôi mắt kiên định vừa lại ngẩng đầu nhìn hướng Lancelot: "Quang Minh kỵ sĩ, Leola không phải đồ đệ của ông đi?"

Trái tim của mọi người đều đập mạnh mấy cái, nhất là ba người Keisy, những ngày qua, bọn họ và Bạch Thiên cùng nhau ở một chỗ, thậm chí cùng nhau mạo hiểm tính mạng đến Khu Phố Hắc Ám cứu Leola, ba người Keisy căn bản quên mất Bạch Thiên không biết chân tướng chuyện này.

"Mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì, chẳng qua Quang Minh kỵ sĩ ông có thể bảo đảm với tôi, ông lấy đi dây chuyền Long Thập Tự là có lý do chính đáng, tuyệt đối không phải muốn làm chuyện xấu chứ?"

Lời nói nghĩa chính nghiêm từ, và ánh mắt kiên định bất di của Bạch Thiên gần như khiến Lancelot nhớ tới bản thân hồi niên thiếu, thật là giống, Lancelot không khỏi cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn bảo trì thần sắc nghiêm túc, Lancelot chính nghĩa trang nghiêm giống như Bạch Thiên, không chút do dự trả lời: "Ngươi cho rằng ta là ai? Ta là Quang Minh kỵ sĩ Lancelot!"

Thấy biểu tình lỗi lạc của Lancelot không có lấy một chút do dự, không có lấy một chút chột dạ, Bạch Thiên cũng hòa hoãn sắc mặt, cúi đầu nhìn Leola vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hắn túm lấy dây chuyền Long Thập Tự của